• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dú

—————————————–

Trước đây cô chủ nhiệm không nói cho Lý Gia Đồ biết chuyện Trịnh Đào thường xuyên cúp học nên cậu chẳng hề chú ý tới chuyện này. Nhưng nếu đã biết rồi thì Lý Gia Đồ cũng tự phát hiện ra cậu ta thật sự thường xuyên vắng mặt buổi tự học ban đêm. Nhất là vào những buổi tự học tự do lại hầu như không thấy bóng dáng của cậu ta, nhưng cậu ta sẽ về lớp trước khi làm đề.

Lý Gia Đồ còn nhớ hồi lớp 10 mới nhập học, Trịnh Đào là học sinh chăm chỉ nhất cả lớp, luôn luôn là người đầu tiên đến lớp và là người cuối cùng rời đi. Bây giờ tuy rằng cậu ta vẫn như thế, nhưng thật sự đã chênh lệch hơn rất nhiều so với lúc đó. Đã bao lâu cậu không chú ý đến cậu bạn cùng phòng này? Một khi đã cẩn thận quan sát, Lý Gia Đồ không thể không thừa nhận, nhìn từ ngoài vào thì Trịnh Đào đã thay đổi rất nhiều.

Trịnh Đào đã cao hơn, trắng hơn, gương mặt vốn vừa dài vừa đầy mụn không biết đã biến mất từ khi nào, làn da tuy không trơn mềm nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng nhìn thấy bất cứ tì vết nào. Phong cách ăn mặc của cậu ta cũng thay đổi, càng lúc càng giống thanh niên thành phố, hơn nữa còn giống Phùng Tử Ngưng. Đương nhiên tính chất và giá cả chắc chắn thua xa đồ hàng ngoại của Phùng Tử Ngưng, nhưng không ảnh hưởng tới việc trông cậu ta như thiên về loại hình đẹp mắt đẹp lòng.

Cậu ta vẫn là người đầu tiên đến lớp và là người cuối cùng rời đi, nhưng Lý Gia Đồ phát hiện sự thay đổi trong hành vi của cậu ta. Trịnh Đào không còn luôn ngồi trên ghế vùi đầu tự học như trước nữa, cậu ta bắt đầu lên mạng trong lớp — Lý Gia Đồ phát hiện ra cậu ta đã đổi môt chiếc điện thoại mới.

Dạo này sau khi làm đề thi xong, Lý Gia Đồ thường vẫn ở trong phòng tự học mãi cho đến lúc tắt đèn mới dùng giày patin để chạy về kí túc xá. Bình thường cậu và Trịnh Đào là người một trước một sau rời lớp, nhiều làn cậu bắt gặp cậu ta đang ngồi trên ghế cúi đầu chơi điện thoại, đợi đến sau khi tắt đèn mới lưu luyến rút sạc điện ra.

Qua quan sát như vậy và thêm cả tin đồn cậu ta đang yêu đương trên mạng khiến Lý Gia Đồ muốn không tin cũng không được. Tiếc là cậu luôn vì tự học nên quên phải truy cứu xem đối tượng mà Trịnh Đào thích qua mạng là ai. Mỗi lần cậu tự nhắc bản thân phải nhớ thì làm chút chuyện lại quên ngay. Ngay cả cái nhóm 1 0 kia, Lý Gia Đồ cũng rất hiếm khi online trên đó.

Học kỳ này nhóm dì quản lý kí túc xá đã thay một nhóm người mới, làm việc cực kì nghiêm khắc mà cũng không thân thiết với học sinh. Khai trường chưa tới nửa tháng mà Lý Gia Đồ đã bị trừ 8 điểm do về phòng sau khi cổng kí túc xá đã đóng. Mỗi học sinh trong trường có 20 điểm sinh hoạt, cứ trừ tiếp nữa thì mấy điểm cũng chẳng đủ để trừ nổi.

Thứ năm làm xong đề trắc nghiệm Vật lý, cậu ở trong lớp làm bài, không để ý mãi đến khi đèn trong tòa dạy học đều bị tắt. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu trong bóng tối, phát hiện trong phòng học tối đen như mực chỉ còn lại một mình cậu.

Lý Gia Đồ vội xách giày patin và cặp chạy xuống dưới tầng, ai ngờ vừa chạy được xuống thì điện thoại trong túi vang lên. Cậu lấy ra thì thấy là cuộc gọi của Tô Đồng nên vội nhận, dùng vai kẹp, ngồi trên bậc thang thay giày.

“A lô?” Lý Gia Đồ thắt dây giày, điện thoại bị trượt xuống vài lần.

Giọng nói của Tô Đồng rất xa xôi, vừa nghe là đã biết dùng bluetooth trong xe, “Em về kí túc xá chưa?”

Cậu vất vả đi giày patin xong, cầm điện thoại đứng lên, “Đang định về, sao vậy ạ?” Bình thường hai người hiếm gọi điện thoại, chủ yếu là nhắn tin hoặc dùng wechat thôi.

“Anh mua bánh su kem này, em muốn ăn không?” Tô Đồng hỏi.

Lý Gia Đồ chạy về phía kí túc xá, nghe vậy hơi chạy chậm lại, “Bây giờ ạ?”

“Anh vừa mới tan tầm, sắp đến trường các em rồi. Em gần cánh cổng nào? Qua lấy?” Tô Đồng nói.

Cậu xác định vị trí và phương hướng của mình, “Cổng chính nhé, em vừa mới từ tòa nhà chính ra.”

Cúp điện thoại, Lý Gia Đồ lại nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình. Vốn dĩ phải về kí túc xá đã không còn kịp, còn đi ra cổng chính lấy đồ ăn thì chắc chắn sẽ về muộn. Cậu đứng tại chỗ do dự vài giây rồi vẫn đi ra cổng chính.

Giờ này không còn học sinh nào ra cổng chính nữa, học sinh ngoại trú nên về nhà cũng đã sớm về. Bảo vệ cổng nhìn Lý Gia Đồ thì lập tức ngăn cậu lại, “Bạn học sinh này, giấy chứng minh cháu ngoại trú ở đâu?”

“Cháu…” Cậu đang không biết giải thích như thế nào thì từ xa đã thấy xe của Tô Đồng bật xi nhan đến, “Anh trai tới tìm cháu, 5 phút thôi ạ.”

Bảo vệ cổng nửa tin nửa ngờ quay đầu lại, quả nhiên có xe đang dừng ở cổng trường, hào phóng để cậu đi.

Lý Gia Đồ nói câu cảm ơn, vội chạy qua rất nhanh, mở cửa ghế phó lái rồi ngồi xuống. Vốn dĩ chân cậu đã dài lại còn đi giày patin nên ngồi xuống xe đã thấy chật chội, ngay cả cửa cũng không muốn đóng.

“Này.” Tô Đồng đưa bánh su kem để trong túi giấy cho cậu, “Vị matcha.”

Cậu mở ra nhìn, mùi matcha và bơ cùng xông vào mũi, cười nói, “Cảm ơn anh.”

Tô Đồng cười, “Mau trở về đi, chậm nữa là cổng kí túc xá đóng đấy.”

Anh không đề cập tới còn được chứ nhắc tới lại khiến cậu nhụt chí, “Đã đóng rồi, chút nữa em mà về kiểu gì cũng bị trừ 2 điểm.”

“Không đến nỗi đó chứ?” Tô Đồng ngạc nhiên.

Lý Gia Đồ gật đầu đầy chắc chắn, “Có vài dì mới tới, cương trực công chính cứ như Bao Thanh Thiên ấy.”

“Chắc là anh phải tới sớm hơn mới phải.” Tô Đồng nhíu mày, “Vậy em mau khẩn trương về đi.”

“Vâng.” Cậu đẩy cửa xe ra, nghĩ một lát lại quay người hỏi, “Trưa nay anh ăn gì?”

Tô Đồng ngạc nhiên chớp mắt, “Bún bò.”

Lý Gia Đồ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào anh vài giây.

“Sao thế?” Anh thắc mắc.

“Không có gì.” Cậu chui vào trong xe hôn một cái lên mặt anh, phi xuống xe đóng cửa lại, “Em đi.”

Bảo vệ thấy Lý Gia Đồ vào trong xe rồi lại xuống xe, lúc cậu về thì cười tủm tỉm, “Đưa đồ ăn hả?”

Cậu cũng đã vọt vào cổng trường được 2m mới nghe được câu hỏi của bảo vệ, vội dừng lại xoay người, nhìn bánh su kem trong tay, “Dạ.”

“Anh trai cháu tốt thật.” Bác bảo vệ cười nói.

Cậu cười ngại ngùng, vừa nói một câu cảm ơn vừa vội vàng chạy về kí túc xá.

Từ xa đã nhìn thấy cổng kí túc xá đã đóng chặt, cậu không khỏi chậc một tiếng, nhưng lúc đến gần thì cậu vui mừng phát hiện ra là dì Thái mà cậu quen, nhất thời trong lòng thở phào một hơi.

Dì Thái híp mắt nhìn ra xa xem là học sinh nào về muộn tới vậy, tập trung nhìn thì nhận ra là Lý Gia Đồ, lập tức trừng mắt răn dạy, “Lý Gia Đồ, sao lại là cháu?”

Lý Gia Đồ cười xòa, “Cháu xin lỗi ạ.”

“Qua làm đăng kí đi.” Dì không chút khách sáo bĩu môi chỉ về phía phòng trực ban.

Cậu sửng sốt, vội dịu dàng làm nũng, “Đừng mà ạ, có phải tối nào cháu cũng muộn đâu. Cháu bị trừ mất 8 điểm rồi, dì tạm tha cho cháu về đi, cháu sẽ không bao giờ về muộn nữa.”

“Không phải ngày nào cũng muộn sao? Vậy tối hôm qua trên vở đăng kí không phải cháu đấy à?” Dì Thái quan sát cậu từ trên xuống dưới, liếc xéo, “Sao lại muộn thế? Ngồi trong lớp tự học?”

Lý Gia Đồ gật đầu liên tục, chắp tay trước ngực cúi đầu, “Kính nhờ dì ạ!”

Dì há miệng, nhìn cậu như vậy thì chẳng tức giận nổi nữa, đỡ trán “Ôi trời” hai tiếng, không kiên nhẫn phất tay, “Mau vào đi mau vào đi.”

“Cảm ơn dì!” Vừa nghe đã thành công, Lý Gia Đồ lập tức cười nói.

Dì Thái trừng mắt với cậu, lúc cậu đi qua cửa phòng trực ban để vào sân kí túc xá còn nhỏ giọng nhắc nhở, “Khẽ chút, đừng bị người ta phát hiện. Chậc, cao như vậy à.”

Cậu đang đứng ở cửa xác nhận xung quanh không có giáo viên tuần tra và dì quản lý nào, quay đầu lại nói lời cảm ơn, “Cảm ơn dì ạ, dì là tốt nhất đó!”

Dì nhìn cậu với đôi mắt hình viên đạn như hận không thể véo mặt cậu, trước khi cậu đi thì tận tình khuyên nhủ, “Đừng về muộn nữa nhé, trừ 10 điểm nữa là về nhà đấy!”

Cậu vội quay về kí túc xá, trước khi đi không tỉ mỉ nghe lời này.

Thuận lợi qua cổng sân lớn, lúc cậu lên tầng thì ung dung hơn nhiều. Vì không để đám bạn cùng phòng hỏi món điểm tâm ngọt trong tay là từ đâu, Lý Gia Đồ xé luôn túi giấy, ăn bánh su kem bên trong.

Vốn tưởng là bánh su kem matcha đơn giản, nhưng không ngờ lúc cắn một miếng thì mấy viên sô-cô-la bọc trong bơ matcha bị vỡ, tất cả mọi thứ đều hòa tan trong cổ họng, miệng đầy ắp hương vị pha lẫn giữa sô-cô-la và bơ matcha.

Lý Gia Đồ không quen ăn sô-cô-la nên hơi giật mình, chút nữa đã phun hết mọi thứ trong miệng. Cậu vội che miệng lại, lau bơ chảy ra nơi khóe miệng, một chốc sau mới ăn hết toàn bộ.

Sao bên trong lại có sô-cô-la nhỉ? Lý Gia Đồ không quá hài lòng nhìn bánh su kem trong tay đã được ăn một nửa, nghĩ một chút thì dù sao cũng là bánh Tô Đồng có lòng mua cho mình, vẫn nên ăn hết cả đi. Thật ra sô-cô-la cũng rất ngon, lúc vứt túi đi, cậu đã nghĩ như vậy.

Cửa phòng đã đóng, Lý Gia Đồ lấy chìa khóa ra mở. Chìa còn chưa rút ra thì đã thấy Đàm Hiểu Phong đang ngồi viết ngẩng đầu lên nói, “Còn tưởng là ông không về cơ.”

“Có phải ngày nào tâm trạng tôi cũng không tốt đâu.” Lý Gia Đồ đã biết lần trước cậu không về kí túc xá, Tô Đồng đã nói với Đàm Hiểu Phong như thế nào.

Đàm Hiểu Phong nhếch mép cười, mũi giật giật lại hỏi, “Ông ăn gì thế? Thơm vậy.”

“À… Bánh ngọt.” Cậu thuận tay kéo ghế của La Tử Hào ở bên cạnh ngồi xuống, vừa cởi giày vừa hỏi, “Bài tập Toán ông viết đến đâu rồi?”

Cậu ta cầm quyển vở trước mặt, “Đang làm, sao thế?”

“Có một bài tôi không biết làm.” Lý Gia Đồ thả giày patin xuống dưới bàn học, dỡ cặp sách xuống rồi đi đến lấy sách bài tập trong tay Đàm Hiểu Phong, lật về hai trang trước, “Bài này.”

Đàm Hiểu Phong cầm sách lại, nhìn thoáng qua, “Đề này à…”

Hỏi xong rồi Lý Gia Đồ mới biết thì ra giáo viên tuần tra đã sớm đi qua.

“Nhưng chút nữa có khi còn quay lại đi dạo.” Đàm Hiểu Phong nhún vai nói.

Cậu lật ngăn tủ tìm quần áo để tắm, “Vì sao?”

“Thiếu ông đó.” Chu Thư Uyên vừa bước ra phòng tắm nói, “Mau đi tắm đi.”

Từ trước đến nay thường là khi làm đề trắc nghiệm xong thì cậu sẽ về kí túc xá nên bây giờ còn đắn đo thì không còn kịp nữa, muộn thêm chút nữa sẽ bị dì quản lý và giáo viên trực ban bắt được.

Chính mắt thấy lời của mấy đứa cùng phòng, cậu mới ngạc nhiên phát hiện vậy mà hiện nay cậu lại là người bị trừ điểm sinh hoạt nhiều nhất toàn bộ kí túc xá.

Trương Cạnh Dư cười xấu xa, nhắc nhở cậu, “Cẩn thận nhé Gia gia, trừ 10 điểm nữa là về nhà ở tự kiểm điểm một tuần đó.”

Cậu nghe thấy mà lòng đầy phiền muộn, nhưng nói chẳng chút sợ hãi, “Nhà của tôi không ở nội thành, sao mà về nhà kiểm điểm được?”

“Đừng quậy nữa được không? Xe buýt chạy thẳng đến cửa nhà ông, ai quan tâm ông có ở nội thành không?” Chu Thư Uyên dở khóc dở cười, chỉ một ngón tay vào Trịnh Đào, “Trừ phi ông giống Trịnh Đào, thời gian một ngày không thể về đến nhà được.”

Lý Gia Đồ nhíu mày lo lắng một lát rồi mới vào phòng tắm tắm rửa, quay ra thì thấy Trịnh Đào đi vào.

Cậu ta đặt điện thoại lên mặt bàn, trước khi màn hình tắt thì Lý Gia Đồ thấy trên màn hình dừng lại chính là khung trò chuyện của nhóm.

Cậu nhất thời nhớ đến một chuyện vẫn chưa làm, thừa dịp lúc cậu ta không có ở đó mà đang ở phòng tắm thì lấy điện thoại ra lên mạng. Cậu lướt sơ qua bản ghi chép trò chuyện của nhóm, nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn mà người tên Màu Trời Xanh Chờ Cơn Mưa Bụi đã gửi một phút trước.

Câu cuối cùng cậu ta nói vừa đúng là: Tao đi tắm đây, bái bai ~

Mắt Lý Gia Đồ tối sầm lại, nghĩ một chút rồi nhấn vào avatar của người này, đặt tên của cậu ta vào @ ở khung gõ tin nhắn, không nói gì thêm mà chỉ gửi một cái tin như vậy.

Quả nhiên màn hình điện thoại đã tối đen sáng lên, thông báo phía trên đó đúng là thông báo tài khoản đang được một người sử dụng khác nhắc tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK