[Feng: Em thật sự không có ý gì với cậu ấy mà!]
Chí ít không phải hiện tại.
‘Đạo sĩ’ Mục cũng có suy nghĩ như vậy, vậy nên anh nhắn lại.
[HR_Mu: Bây giờ không, đâu có nghĩa là sau này cũng không. (。•̀ᴗ-)✧]
‘Thuyền trưởng’ Hạ tiếp lời.
[-XY-: Không sai! Không ai nói trước được tương lai đâu nha~ ( ꈍᴗꈍ)]
‘Rada’ Dạ dùng tốc độ nhanh nhất để gõ bàn phím.
[Killed While: Rada đã quét được không lâu nữa thì thuyền sẽ cập bến!]
Cuộc hội thoại sôi nổi tới nỗi một người luôn trầm ổn như Lục Duy Tùng cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện.
‘Động cơ’ Lục.
[Lu_WS: Động cơ đã hoạt động hết công suất, tin chắc không lâu nữa thì thuyền sẽ cập bến!]
[-XY-: Đã rõ, cảm ơn Động cơ và Rada!]
[-XY-: Có điều phía trước sương mù dày đặc, tôi không thể nhìn rõ đường!]
Vu Minh Đức vừa tắm xong cũng đã bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện.
‘Bánh lái’ Vu nói.
[MDe_Yu: Thuyền trưởng cứ yên tâm giao hết trọng trách cho tôi, tôi sẽ điều khiển thuyền cập bến an toàn!]
[MDe_Yu: Có điều hình như thuyền sắp hết nhiên liệu nên chạy có chút chậm!]
Kiều Duy Bảo vừa dùng xong bữa tối.
‘Cột buồm’ Kiều.
[W_FuBảo: Vậy chúng ta dùng cách thủ công vậy! Buồn đã được hạ, mời ‘Đạo sĩ’ Mục gọi gió!]
Trương Diễm Diễm cũng vừa học xong.
‘Ống nhòm’ Trương.
[Zhang_yy: Sương mù khá dày, thuyền trưởng nên dùng ống nhóm để quan sát phía trước! Đảm bảo thuyền cập bến an toàn!]
[-XY-: Được! Chúng ta cùng cố gắng vì bến đỗ của du khách Mặc!]
Mặc Chấn Phong phía bên này hoàn toàn câm nín, ai bảo đám bạn của anh đều là những đứa con của biển cả.
[Feng: …]
‘Du khách’ Mặc ấn vào danh thiếp mà ‘Đạo sĩ’ Mục vừa gửi, sau đó danh thiếp chuyển đến trang cá nhân của một người với tên [Hi Vọng Bình An.]
Kì thực lúc truy cập vào trang cá nhân của cô anh có chút bất ngờ. Anh không có ý kiến gì với việc cô đặt tên tài khoản mạng xã hội, chỉ là anh cảm thấy cái tên này rất giống với những người dùng ở thập niên 80. Thậm trí, anh còn đang nghi ngờ liệu có phải Mục Hạo Nhiên đã gửi nhầm danh thiếp của người khác cho anh hay không nữa.
Vì không chắc chắn nên khi ấn nút gửi lời mời kết bạn, anh còn đặc biệt gửi thêm một tin nhắn chờ rồi đem điện thoại đi sạc, xuống nhà ăn cơm.
Điện thoại được sạc pin, màn hình điện thoại sáng lên hiển thị 21 giờ 18.
Phía bên kia, Nam An Hy vừa từ ngoài trở về. Nhà của cô nằm trong khu trung cư bình dân. Căn nhà có diện tích không quá lớn nhưng nó là do cô tự làm lụng vất vả nhiều năm mới mua được.
Cô không có người thân, người thân của cô đều đã bỏ rơi cô từ khi cô còn rất nhỏ.
Những người yêu thương cô bỏ rơi cô, đến ngay cả những người luôn cảm thấy cô thật chướng mắt cũng đã chẳng còn nhớ tới sự tồn tại của cô nữa. Từ đó về sau, một mình cô phải cặm cụi làm việc ngày này qua tháng nọ, trải qua mười mấy năm không dễ dàng gì. Thậm trí cô còn chẳng có thời gian để đi chơi cùng bạn bè nên số lượng bạn bè của cô cứ giảm dần xuống. Tính tới thời điểm tại người bạn thân duy nhất mà Nam An Hy có là Phó Bội Sam, còn lại cô chỉ xã giao với một vài thành viên nữ khác trong CLB.
Nam An Hy sợ bóng tối lên cô lắp đèn cảm ứng để khi cô về nhà đèn sẽ lập tức sáng lên nhưng hình như hôm nay đèn hỏng rồi! Âm thanh đóng của lớn như vậy nhưng đèn lại chẳng sáng lên.
Cô có chút lo sợ rồi!
Hôm nay cô mới nghe một người chị ở chỗ làm kể về việc nhà hàng xóm chị ta mới bị trộm đột nhập vào nhà. Kết quả người chồng suýt thì mất mạng do đối mặt trực diện với hắn và bị hắn dùng dao tấn công.
Câu chuyện này khiến cho nỗi sợ trong lòng Nam An Hy ngày càng một phát triển. Ngoại nhỡ…
*Cộp…cộp…cộp… Là âm thanh đồ rơi phát ra từ phòng tắm. Vậy là… không còn gì nghi ngờ nữa rồi!
Lúc này, đột nhiên màn hình điện thoại của Nam An Hy sáng lên khiến cô giật mình thiếu chút đánh rơi điện thoại. May mà sau nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, Nam An Hy sớm đã rèn cho bản thân được tâm thái luôn bình tĩnh và thong dong trong mọi tình huống.
Cô đưa điện thoại nên tai, lớn tiếng.
“Alo! Cậu đang ở quán rồi sao! Sao mà đến sớm vậy! Ừm ừm, mình đến ngay đây! Ở đó đợi mình nhé!”
*Cạch! Nam An Hy đóng cửa lại, thành công thoát khỏi nguy hiểm. Lúc này cô mới thật sự thấy hoảng loạn, cô cuống quýt chạy vội ra ngoài, vội vàng tới nỗi vấp ngã khiến lòng bàn tay trầy xước thành hai vết thương lớn.
Cô không thấy đau, cô thấy sợ hơn! Cô đứng dậy, tiếp tục tháo chạy thật nhanh, thật xa đến khi cô cảm thấy an toàn.
Cô chạy ra khỏi khu chung cư, chạy đến trước cửa hàng tiện lợi bên ngoài trung cư cô mới giảm chậm tốc độ lại. Nhưng hình như vẫn chưa hoàn toàn cảm thấy an toàn nên đôi chân vẫn tiếp tục chạy.
Nam An Hy vừa ngoảnh đầu lại nhìn phía sau thì liền đụng phải một người đi đường phía trước.
Cả người cô hơi lảo đảo, lùi lùi lại mấy bước thiếu chút ngã xuống. Người nọ nhanh tay vươn tay nắm lấy tay cô, dùng một lực rất nhẹ đã có thể kéo được cô dậy.
Đợi khi cô đứng vững người kia đã nhanh chóng buông tay, anh ta lùi lại phía sau vài bước giữ khoảng cách với cô rồi nói.
“Thành thật xin lỗi, cậu không sao chứ!?”
Là một thanh niên mang giọng nói ấm áp.
Nam An Hy chỉnh trang xong quần áo, theo phép lịch sự cô nên nhìn vào mắt đối phương để nói chuyện. Vậy nên, cô ngẩng đầu nói.
“Không…”
Đột nhiên hai mắt cô mở to, giọng nói không giấu nổi sự bất ngờ.
“Mặc Chấn Phong?!”
Từ lúc va phải Nam An Hy anh đã nhận ra cô rồi, chỉ là cô cứ mãi cúi đầu nên mới không nhận ra anh.
“Ừm, là mình.” - Giọng nói anh rất đỗi dịu dàng.
“Cậu sống gần đây sao?” - Anh đưa mắt nhìn quanh.
Nam An Hy không giấu, cô là một người thẳng thắn, cũng không biết nói dối. Vậy nên việc sử dụng nhiều lời nói dối để che đậy một sự thật đối với cô là một cái gì đó rất khó. Chi bằng cứ thẳng thắn ngay từ đầu chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?!
Cô chỉ về phía khu chung cư tập trung. Cô nói.
“Mình sống ở khu trung cư bên kia.”
Lộ An Xuyên và khu trung cư đó chỉ cách nhau một cửa hàng tiện lợi và một tiệm thuốc nhưng lại là sự phân chia rõ ràng nhất về cuộc sống của mỗi một người dân sinh sống trong đó. Một bên là biệt thự cả trăm, cả nghìn mét vuông, xa hoa và tráng lệ lối tiếp nhau, một bên lại là những căn nhà chỉ rộng vài chục mét vuông từng nhà, từng nhà xếp chồng lên nhau.
Mặc Chấn Phong nhìn theo hướng tay cô, trên khuôn mặt của anh chẳng có biểu cảm gì khác, anh nói tiếp.
“Xảy ra chuyện gì sao? Sao trông cậu có vẻ vội vã vậy.”
Như đã nói, cô là một người thành thật, anh hỏi gì cô liền trả lời đấy, không chút do dự.
“Trong nhà…hình như có trộm.”
Không biết là do lạnh hay do sợ hãi mà khi nói chuyện, giọng cô còn run run, cảm tưởng như sắp khóc tới nơi vậy.
Mặc Chấn Phong cởi áo khoác trên người xuống khoác lên người Nam An Hy, anh hơi cau mày hỏi cô.
“Cậu không sao chứ? Đã báo cảnh sát chưa?”
Nam An Hy đưa tay chỉnh lại vạt áo khoác đang bị tụt xuống, lắc đầu nói.
“Mình chưa kịp báo, mình sợ quá nên cứ chạy thôi!”
Gió đêm thổi qua khiến mái tóc hai người đều trở nên rối bù. Chóp mũi cô hơi đỏ lên, Mặc Chấn Phong đứng chắn gió cho cô, anh nói.
“Vào trong rồi nói!” - Anh chỉ về phía cửa hàng tiện lợi.
Cô gật đầu rồi đi theo anh.
Hai người ngồi nên ghế chờ ở trong cửa hàng tiện lợi, anh nói tiếp.
“Bây giờ cậu báo cảnh sát đi.”
Nam An Hy lại gật đầu, cô mở điện thoại lên nhưng ấn vài lần điện thoại vẫn không lên. Cô nhớ ra rồi, cả ngày hôm nay thời gian cô sử dụng điện thoại khá lớn nhưng cô lại quen mang sạc theo. Vậy nên, điện thoại cô đã hết pin rồi.
Mặc Chấn Phong cũng nhìn thấy, anh còn nhìn thấy cả vết trầy đang rỉ máu ở lòng bàn tay cô nữa.
Anh lấy điện thoại của mình ra đặt lên bàn, mở khóa rồi đưa tới trước mặt cô.
“Dùng của mình đi, mình đi lấy chút đồ, ngồi đây đợi mình.”
Dứt lời, anh quay người đi ra phía cửa.
Phía bên ngoài trời đang đổ gió lớn, những ngọn cây bị gió thổi đến nghiêng ngả. Nam An Hy ngồi bên trong, cách một lớp kính vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh bên ngoài.
Trong cửa hàng có vẻ ấm hơn bên ngoài, Nam An Hy gọi với theo anh.
“Mặc Chấn Phong!”
Mặc Chấn Phong vừa đẩy hé cửa ra đã lùi lại, anh quay đầu hỏi lại cô.
“Có chuyện gì sao?”
Nam An Hy đi tới, cô bỏ áo khoác của anh xuống đưa lại cho anh.
“Bên ngoài gió lớn, cậu đừng để bị lạnh.”
Mặc Chấn Phong chưa nhận ngay, Nam An Hy nói tiếp.
“Trong này ấm lắm, mình cũng không thấy lạnh!”
Anh chỉ mặc một chiếc áo nỉ dài tay, không đủ để chống lại những cơn gió đông đầu mùa. Dù anh có cường tráng đến đâu cũng không phải mình đồng da sắt, cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh mà.
Mặc Chấn Phong đưa tay nhận lấy, anh dặn dò cô.
“Ngồi yên đó đợi mình, đừng đi đâu cả.”
“Ừm!” Nam An Hy gật đầu rồi ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, hai tay khoanh trên bàn như học sinh mẫu giáo. Cô tròn mắt nhìn anh, ý bảo mình đang rất nghe lời, vậy nên anh cứ yên tâm đi đi.
Đợi khi Mặc Chấn Phong rời đi Nam An Hy mới dùng điện thoại của anh để báo cành sát. Khi cuộc điện thoại kết thúc thì Mặc Chấn Phong cũng đã từ ngoài trở về, trên tay còn cầm theo một túi thuốc.
Mặc Chấn Phong đi đến đặt túi đồ vừa mua lên bàn, hỏi cô.
“Cậu báo xong rồi chứ?”
Nam An Hy tiếp tục gật đầu, cô đưa điện thoại bằng hai tay đến trước mặt anh.
“Điện thoại của cậu!”
Mặc Chấn Phong nhận lấy rồi ngồi xuống ghế.
Nam An Hy khịt mũi, chóp mũi cô vẫn đỏ nhưng giọng nói đã không còn run rẩy như vừa rồi nữa. Cô đứng dậy, nói chuyện rất khép lép.
Giọng nói của cô rất êm tai nhưng Mặc Chấn Phong có thể nghe ra được một mặt kiên cường, không ỷ lại ở người con gái trước mặt. Cô nói.
“Có lẽ cảnh sát sẽ đến nhanh thôi, mình về nhà trước đây. Chuyện hôm nay cảm ơn cậu! Lần khác mình mời cậu ăn cơm.”
Anh đã giúp cô gì đâu? Chỉ là cho cô mượn điện thoại thôi mà! Vậy cũng xứng đáng được bao một bữa cơm rồi á?!
Cô chân thành nói rồi đi lướt qua người anh, toan rời đi…
*Ục…ục…
Nam An Hy khựng lại, khuôn mặt cô ngay lập tức đỏ bừng lên, chỉ hận không thể tìm đại một cái lỗ nào để chui xuống.
Từ tối đến giờ cô chưa ăn gì, vừa về nhà đã phải co cẳng mà chạy lại tiêu hao không ít năng lượng của cô. Bây giờ cô thật sự rất đói!
Tai Mặc Chấn Phong khá thính, vừa rồi anh cũng đã nghe thấy rồi! Anh cúi đầu bật cười, anh cười không lớn, không để ý sẽ không biết là anh đang cười nhưng hai vai anh đang run lên.
Nam An Hy đi đến trước mặt anh, cố gắng giữ cho tâm lý thật bình tĩnh, cô nói.
“Cậu đang cười mình à?”
Mặc Chấn Phong đang cúi đầu, chân anh dài một chân duỗi thẳng chống xuống đất, chân còn lại co lên để vào thanh ngang. Tay anh chống xuống đầu gối cúi đầu cười đến run người.
Nghe cô nói vậy, anh liền mím môi nhịn cười. Đoạn anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau. Anh nói.
“Mình không có cười.” - Ánh mắt anh vẫn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của cô, tựa như đang tìm kiếm hình bóng của chính mình trong đó. Đôi mắt cô vừa đen lại vừa sáng giống như ngọc trai đen mà lại giống với mặt hồ phẳng lặng.
Cô cũng nhìn anh nhưng từ nhỏ cô đã rất dễ tự ti nên khi bị nhìn như vậy cô rất mất tự nhiên. Cô chỉ đối mắt với anh được vai giây đã vội chuyển rời tầm mắt đi hướng khác.
“Chắc cậu chưa ăn tối nhỉ?”
Mặc Chấn Phong đã ăn tối rồi, anh ăn khá lo nhưng anh nói.
“Đúng lúc mình cũng chưa ăn gì, có muốn ăn gì đó không với mình không?”
Mặc Chấn Phong vẫn nhìn cô, nói đúng hơn là nhìn đôi mắt của cô. Tay anh vẫn chống ở đầu gối, cả người gần như ngả về phía cô. Khi anh nói chuyện, giọng nói trầm thấp và ấm áp cứ như đang thì thầm vào tai Nam An Hy.
Giống như bị thôi miên, Nam An Hy lắc đầu rồi lại gật đầu.
Lắc đầu là biểu thị cô chưa ăn tối.
Còn gật đầu là biểu thị bây giờ cô muốn ăn gì đó CÙNG ANH.
Anh lại nói.
“Ăn mì nhé?”
Nam An Hy lại gật đầu rồi ngồi trở lại ghế.
Mặc Chấn Phong đứng dậy đi tới kệ bán đồ ăn mua hai hộp lẩu tự sôi rồi đem đến bàn thanh toán. Anh chưa thanh toán ngay mà đi mua thêm một số món ăn kèm nữa rồi mới quay trở lại thanh toán.
Mặc Chấn Phong lấy một hộp cay và một hộp không cay. Anh thích ăn cay còn đưa hộp không cay là cho Nam An Hy, anh nói.
“Con gái nên ăn ít cay một chút. Khuya rồi, ăn cay không tốt cho dạ dày đâu.”
“Được.” - Nam An Hy không có ý kiến, cô cũng không ăn được cay.
Mặc Chấn Phong ngồi xuống ghế chuẩn bị đồ ăn. Anh mua rất nhiều đồ ăn kèm nhưng anh đều bỏ hết vào hộp của Nam An Hy còn hộp của mình anh không bỏ thêm gì cả.
Trong lúc đợi mì chín, anh nói.
“Vết thương ở tay cậu tự xử lý được chứ?”
Nam An Hy không biết xử lý vết thương. Từ trước đến nay cô đều để vết thương tự lành chứ không mấy quan tâm tới nó.
“Có thể.”
Cô bị thương một vết lớn, nhưng qua một lúc lâu lên máu ở vết thương đang bắt đầu khô lại.
Mặc Chấn Phong nói tiếp.
“Vậy cậu thuận tay nào thì xử lý tay đó trước, tay còn lại mình sẽ giúp cậu. Được không?”
Anh hỏi “được không?” vì nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu cô không đồng ý, anh không thể tùy tiện tiếp xúc với cô được.
“Được!”
Nam An Hy kéo túi thuốc tới trước mặt.
Cùng lúc này, điện thoại trong túi của Mặc Chấn Phong đổ chuông, là bà Mặc gọi tới.
“Mình đi nghe điện thoại.” - Anh nói với Nam An Hy một câu rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài gió lớn thổi bay mái tóc của anh. Nhưng cũng chỉ có mái tóc thôi, thân hình anh vững chắc, chiều cao 1m85 vô cùng thu hút.
Mặc Chấn Phong bắt máy, anh nói.
“Mẹ.”
Có một cô gái đi vào cửa hàng tiện lợi nhìn anh với ánh mắt ái mộ. Anh nhìn lại người nọ rồi bước xuống một bậc thang, đồng thời đứng gọn sang một bên bậc thang nhường đường.
Nam An Hy chỉ nhìn theo một lúc rồi cúi đầu im lặng tìm thuốc.
[Thần tượng của mẹ, bao giờ con về vậy?]
Bà Mặc rất thích xem bóng đá nhưng bà chỉ thích xem đội tuyển Bắc Kinh SN* thi đấu. Và bà cũng chỉ thần tượng duy nhất một người là tiền vệ Mặc Chấn Phong cũng có chính là con trai bảo bối của bà.
“Con sẽ về muộn ạ.”
Anh nhìn ra gốc cây phía bên kia đường, đang ở bên ngoài Lộ An Xuyên nhưng anh nói.
“Con đang chơi bóng rổ ở công viên nên chưa về được ngay ạ.”
Bên trong khu biệt thự Lộ An Xuyên có một khu công viên rộng lớn có sân bóng rổ, có sân bóng đá và còn có cả khu vui chơi cho thiếu nhi nữa.
[Trời lạnh rồi, thần tượng của mẹ nhớ về sớm nhé! Mẹ cúp đây.]
“Vâng ạ.”
Mặc Chấn Phong đợi bà Mặc cúp điện thoại trước. Anh quay người đi vào thấy người vừa rồi đi vào lại đi ra. Cô ta vẫn nhìn anh, anh gật đầu chào lại một cái rồi nhường đường cho cô ta đi ra trước.
Cô gái nọ vào mua một chiếc kẹp tóc giống y hệt với cái kẹp tóc cô ta đang kẹp sau đầu.
Lúc đi lướt qua người Mặc Chấn Phong, cô ta vội gọi.
“Mặc Chấn Phong!”
Mặc Chấn Phong nhìn cô ta, anh không quen người trước mắt nhưng có lẽ là fan của Bắc Kinh SN. Anh lịch sự nói.
“Xin chào! Cậu là…”
Người trước mặt hơi mất tự nhiên nói.
“Cậu không nhớ mình sao? Mình là Tạ Hải Yến, chúng ta chung CLB mà!”
Mặc Chấn Phong không có ấn tượng.
“À!”
Hết rồi! Cuộc hội thoại đến đây là kết thúc!
Anh còn chả nhớ người ta là ai thì biết trò chuyện kiểu gì được.
Tạ Hải Yến cười gượng nói.
“Mình…đi trước nhé!”.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Ừm!” - Mặc Chấn Phong gật đầu, theo phép lịch sự thì anh để Tạ Hải Yến rời đi trước rồi mới quay người đi vào.
Nam An Hy bên trong đã xử lý xong tay bên trái. Rõ ràng là dùng tay phải để xử lý nhưng vết dán băng dán cá nhân nhăn nhúm nhìn không ra được nhân vật hoạt hình bên trên băng dán.
Cô đang tiếp tục với tay phải. Cô không thuận tay trái nên động tác rất vụng về…À không! Tay nào cũng rất vụng về!
Mặc Chấn Phong đi tới…hình như có gì đó không đúng lắm! Nếu theo đúng trình tự thì vết thương của cô phải có màu vàng rồi chứ?!
Nhưng…
“Cậu đang dùng thuốc nào vậy?”
Nam An Hy cầm tuýp thuốc bôi được dùng cuối cùng giơ lên.
“Cái này!”
“Sau đó cậu mới dùng cái này hả?!” - Mặc Chấn Phong chỉ vào lọ thuốc sát trùng.
Nam An Hy ngây ngô gật đầu.
Mặc Chấn Phong thầm nghĩ, cũng may là cô đang dùng thuốc bôi ngoài da. Nếu mà là thuốc uống thì…thật sự khó nói lắm!
Anh ngồi xuống ghế xoè tay đến trước mặt cô, anh nói.
“Mình giúp cậu nhé?”