• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duy Tùng rời đi rồi, Hàn Bích Hường cũng không tiếp tục đứng mãi trên bục giảng nữa. Cô ta quay sang nhìn Diệp Khả Hân bên cạnh.

“Cô ơi, mắt em bị viễn thị, em có thể ngồi cuối lớp không ạ?” - Cô ta chỉ vào vị trí bên tay phải của Vu Minh Đức. Vị trí đó vừa vặn có một người đang ngồi. Người nọ đột nhiên bị chỉ mặt điểm tên, giật mình ngước khuôn mặt ngố tàu của mình lên nhìn cô ta.

Diệp Khả Hân nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, thấy cậu bạn ngồi đó chỉ nhìn một lúc rồi lại gục đầu xuống ngủ tiếp, hoàn toàn không có ý định nhường chỗ. Thấy vậy cô bèn chỉ vào một chỗ trống trong góc.

“Chỗ đó thì không được rồi, cạnh cửa sổ vẫn còn một chỗ trống, em ngồi ở đó đi.”

Chỗ mà Diệp Khả Hân chỉ vừa vặn cũng là một chỗ cuối lớp, mặc dù ngồi cạnh cửa sổ nhưng trong lớp vẫn có lắp hệ thống sưởi lên mùa đông cũng không lạnh.

Hàn Bích Hường thu tay lại, đáp.

“Vâng ạ.”

Rồi bước xuống dưới bục giảng.

Rõ ràng chỗ mà Diệp Khả Hân chỉ cách chỗ chỗ Vu Minh Đức ngồi cả một dãy, thế nhưng Hàn Bích Hường lại không trực tiếp đi thẳng xuống đó mà còn cố ý đi vòng qua chỗ Vu Minh Đức.

Đứng trước mặt anh, Hàn Bích Hường thân thiết vẫy tay.

“Minh Đức à! Đã lâu không gặp!”

Giọng cô ta trong trẻo, lúc gọi tên Vu Minh Đức còn cố ý kéo dài ra, thực sự khiến người ta nghe mà rợn cả da gà.

Dạ Khả Vân vốn chẳng để ý tới sự tồn tại của học sinh mới, vẫn ngồi chăm chú viết bài. Thế nhưng khi nghe cô ta dùng cái giọng điệu kia nói chuyện với Vu Minh Đức, cô bèn quay đầu lại, híp mắt đánh giá người kia.

Vu Minh Đức nghe cô ta chủ động bắt chuyện như vậy, theo phép lịch sự cũng gượng cười đáp lại.

“Đã lâu không gặp.”

Hàn Bích Hường mỉm cười với anh rồi quay người đi về chỗ ngồi của mình.

Dạ Khả Vân quay đầu đi, chẳng biết từ bao giờ chiếc bút trong tay cô đã gãy làm đôi. Dạ Khả Vân không để ý, đem chiếc bút đó ném qua một bên rồi lấy chiếc khác ra viết bài.

Lục Duy Tùng ra ngoài rất lâu, mãi cho đến khi ra chơi mà vẫn không thấy anh trở vào Vu Minh Đức bèn đứng dậy đi tìm.

Đúng lúc anh đang định đi ra ngoài thì một cánh tay đã khoác chặt lấy tay anh. Vu Minh Đức theo bản năng nhìn sang.

“Minh Đức à! Cậu đi đâu vậy?” - Âm thanh trong trẻo của Hàn Bích Hường vang lên, trên môi là một nụ cười dịu dàng như mối tình đầu.

Dạ Khả Vân đang định cùng Vu Minh Đức ra ngoài, thấy một màn này liền bước tới hất tay cô ta ra.

“Cậu làm cái gì vậy hả? Ôm ôm ấp ấp người ta như vậy làm gì hả?”

Chẳng biết Dạ Khả Vân đang giận cái gì mà sức lực bỏ ra không nhỏ, hất cho Hàn Bích Hường lui lại mấy bước, va vào cạnh bàn khiến cho sách vở trên bàn rơi lào xào xuống đất. Những người xung quanh vốn không chú ý lắm nhưng khi bọn họ xảy ra xung đột như vậy thì bèn quay phắt đầu ra hóng.

Hàn Bích Hường chưng ra vẻ mặt yếu đuối, khẽ xoa chiếc hông bị đau của mình.

“Cậu đẩy mình đau quá!”

Dạ Khả Vân không thèm để ý đến giọng điệu dẹo chảy nước của cô ta mà lại lên giọng chất vấn.

“Cô là ai? Mắc gì mà cứ sấn vào người cậu ấy làm gì hả? Không thấy người ta khó chịu ra mặt rồi à!”

Hàn Bích Hường thẳng người, khoé mắt ngấn nước. Cô ta kéo lấy một góc áo của Vu Minh Đức, cúi đầu nói.

“Minh Đức à! Cậu thấy khó chịu sao? Xin…xin lỗi cậu nhé! Được gặp lại các cậu, mình vui quá lên mới vậy.”

Vu Minh Đức quay đầu nhìn cô ta.

“Không sao đâu…”

Nghe được câu này, hai mắt Hàn Bích Hường sáng lên đắc ý nhìn Dạ Khả Vân rồi lại khoác tay vào tay Vu Minh Đức giống như đang khiêu khích.

“Mình quên không giới thiệu. Mình là Hàn Bích Hường. Thanh! Mai! Trúc! Mã của mấy cậu ấy. Cậu gọi mình là Bánh Bao được rồi!”

Mấy từ “thanh mai trúc mã” cô ta đặc biệt nhấn mạnh, sau đó đưa một tay ra bắt tay với Dạ Khả Vân.

Dạ Khả Vân không thèm đáp lời cô ta, cô khoanh tay lại đứng tựa vào bàn.

Hàn Bích Hường làm như vừa hiểu ra gì đó, cô ta rút vội tay ra khỏi tay Vu Minh Đức, che miệng nói.

“Minh Đức à! Có phải mình khiến bạn gái cậu giận rồi không?”

Vu Minh Đức xua tay giải thích.

“Cậu ấy không phải bạn gái mình.”

Hàn Bích Hường mỉm cười, lại tiến tới khoác tay anh.

“À, vậy mà mình cứ tưởng bạn gái cậu đang giận cơ.”

Vu Minh Đức không ngốc, anh thừa biết Hàn Bích Hường đang xỉa xói Dạ Khả Vân. Anh không nghe nổi nữa, cắt ngang lời của cô ta.

“Có điều…nam nữ khác biệt, tuy chúng ta cùng nhau lớn lên nhưng cậu cũng không nên ôm ấp như vậy…mình, không dễ chịu lắm!”

Dứt câu, Vu Minh Đức gạt tay cô ta ra, không quay đầu lại mà bước nhanh ra ngoài. Dạ Khả Vân nghe vậy vui vẻ hẳn ra, quay ra làm mặt quỷ nhìn cô ta rồi đi ra ngoài.

“Minh Đức! Vu Minh Đức!” - Dạ Khả Vân đuổi theo kéo tay anh lại.

Vu Minh Đức nhìn cô, ánh mắt hơi thâm trầm.

“Gì vậy? Cậu nhìn mình như vậy làm gì?” - Dạ Khả Vân khó hiểu buông tay anh ra.

Nghe Dạ Khả Vân nhắc nhở Vu Minh Đức mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh gạt tay cô ra nói.

“Mình muốn đi vệ sinh.”

Dứt câu anh liền quay người đi luôn.

Dạ Khả Vân cụp mắt nhìn bàn tay vừa bị anh gạt ra, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác mất mát.

Đến đoạn rẽ ở hành lang, vừa vặn thấy Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm cũng đang nắm tay đi xuống căng tin thì anh bèn kéo luôn Mục Hạo Nhiên đi.

“Diễm Diễm, mình có chuyện tìm anh Hạo Nhiên một lát, cậu đi xuống căng tin với Hạ Hạ và Khả Vân nhá.”

Trương Diễm Diễm còn đang ù ù cạc cạc chưa hiểu mô tê gì thì bàn tay của Mục Hạo Nhiên đã tuột ra khỏi tay cô. Nhìn sang Dạ Khả Vân bên cạnh thì cô nàng cũng nhún vai, khuôn mặt đầy dấu hỏi chấm.

Đúng lúc Hạ Ngọc cũng từ trong lớp ngó đầu ra, vỗ vai hai người bọn họ hỏi.

“Bọn họ có chuyện gì vậy? Nãy mình thấy Duy Tùng cũng đi qua mà mãi chưa thấy về.”

Hai người Dạ Khả Vân và Trương Diễm Diễm cũng quay sang nhìn Hạ Ngọc, nhún vai lắc đầu tỏ ý không biết.

“Kệ đi, đói quá mình đi ăn cái gì đã.” - Hạ Ngọc xoa xoa cái bụng của mình rồi kéo hai người kia đi cùng.

Ở dưới căng tin, sau khi nhóm người Hạ Ngọc lấy xong đồ ăn và tìm được chỗ ngồi thì Dạ Khả Vân liền bắt đầu lúng búng kể chuyện.

“Mình kể các cậu nghe, lớp mình mới chuyển tới một học sinh kỳ lạ lắm.”

“Sao vậy?” - Trương Diễm Diễm uống một ngụm trà sữa rồi hỏi lại.

Dạ Khả Vân buông chiếc bánh mỳ trong tay xuống đáp lại.

“Cậu ta vừa đến thì Duy Tùng đã chạy ra ngoài rồi. Chưa kể còn cứ xấn tới khoác tay Vu Minh Đức làm như thân thiết lắm không bằng. Đã thế còn tự nhận mình là thanh mai trúc mã của bọn họ, thật chẳng hiểu sao luôn!” - Dạ Khả Vân cười khẩy.

“Thanh mai trúc mã? Con gái à?” - Hạ Ngọc hỏi lại.

“Đúng vậy! Tên cái gì Hường Hường ấy, nhưng mà mình nói mấy cậu nghe, cô ta cứ nhất thiết bắt bọn mình gọi cô ta là Bánh Bao.” - Dạ Khả Vân khó chịu đáp lời.

“Bánh Bao? Nghĩ lại thì hồi bé chúng ta cũng hay gọi Hạ Hạ là Bánh Bao nhỉ! Lâu lắm rồi không gọi như vậy.” - Trương Diễm Diễm vươn tay nhéo cái má bánh bao của Hạ Ngọc.

Dạ Khả Vân cũng cười, vươn tay nhéo nốt bên còn lại.

“Đúng vậy, Bánh Bao của bọn mình đáng yêu nhất!”

Cùng lúc này, sau khi Vu Minh Đức và Mục Hạo Nhiên tìm được Lục Duy Tùng đang đứng thất thần ở khu vực để đồ thì cùng bước tới.

Vì Mục Hạo Nhiên học khác lớp lên vẫn chưa biết chuyện gì, phải qua lời của Vu Minh Đức kể thì anh mới biết chuyện.

Vừa nghe hết đầu đuôi câu chuyện Mục Hạo Nhiên liền nhảy dựng lên.

“Đùa à! Đùa cái kiểu gì vậy! Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại đúng cái lúc mà hai đứa vừa mới xác định quan hệ luôn á!”

Nói xong, chính Mục Hạo Nhiên cũng chẳng thể tin nổi vào những gì mình vừa nói nữa. Anh đưa tay che miệng, nhìn Vu Minh Đức để chờ nghe lời xác thực từ anh.

Vu Minh Đức không đáp, chỉ gật đầu xem như đồng ý. Đoạn, anh đưa mặt nhìn sang Lục Duy Tùng vẫn đang vò đầu bứt tai bên cạnh. Thực lòng mà nói anh chưa từng một lần thấy Lục Duy Tùng phải đấu tranh tư tưởng kịch liệt như hiện tại. Lần đầu tiên Vu Minh Đức không kiềm được mà chửi đổng một câu.

“Mẹ nó có cần phải cẩu huyết vậy không?!”

“Lục Duy Tùng, rốt cuộc bây giờ em đang thấy thế nào?” - Mục Hạo Nhiên khoác vai Lục Duy Tùng hỏi.

“Không biết nữa. Em cứ tưởng em chẳng nhớ nhung gì cậu ấy nữa cho đến khi cậu ấy quay lại… Thì ra… đều chỉ là em tưởng thôi!” - Lục Duy Tùng bất lực lắc đầu.

Anh đã suy nghĩ rất lâu, đã nghĩ rất lâu nhưng anh vẫn không tài nào hiểu được trái tim mình nữa. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực tới vậy, thực sự đầu anh bí tới nỗi muốn xì khói luôn rồi.

“Vậy còn Hạ Ngọc…” - Mục Hạo Nhiên hơi do dự.

Qua một lúc sau, anh mới vỗ vai Lục Duy Tùng nói tiếp.

“Lục Duy Tùng, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ cho kỹ, đừng có khiến con bé tổn thương cũng đừng làm ra chuyện một chân đạp hai thuyền. Sợ rằng sau này em muốn hối hận cũng không có cơ hội đâu.”

Lục Duy Tùng quay đầu nhìn Mục Hạo Nhiên, trong ánh mắt anh dường như ẩn chứa vẻ sợ hãi. Anh không muốn hay nói đúng hơn là không dám nghĩ tới trường hợp đó. Anh không muốn làm tổn thương Hạ Ngọc…anh nói.

“Em không muốn Hạ Hạ tổn thương, không muốn thấy cô ấy khóc.”

Hai người kia nghe anh nói vậy bèn quay phắt đầu ra nhìn anh.

“Vậy không phải cậu có câu trả lời rồi à! Trái tim cậu có 4 ngăn thì Hạ Ngọc cũng chiếm tới 3 ngăn rồi!” - Vu Minh Đức nói.

“Vậy…cái cảm giác…”

Còn chưa đợi Lục Duy Tùng nói xong thì Vu Minh Đức đã cắt ngang lời anh, nói trước.

“Cứ coi như đó là cảm giác kích động khi gặp lại một người bạn cũ đi.”

Mặc dù mình không có cảm giác ấy. - Vu Minh Đức nghĩ thầm nhưng anh cũng chẳng dại gì mà nói ra, khó khăn lắm mới khiến con người này bình tĩnh lại được.

Dường như Lục Duy Tùng đã được Vu Minh Đức đả thông tâm lý, anh không còn nghĩ ngợi nữa mà ngồi thêm với hai người kia một lát đến khi tiếng trống vào lớp vang lên cả ba mới cùng nhau vào lớp.

Lúc ra khỏi khu để đồ, ba người liền bắt gặp nhóm người Hạ Ngọc cũng từ dưới căng tin đi lên. Nhóm người Hạ Ngọc còn đang mải mê nói chuyện với nhau lên không phát hiện sự xuất hiện của những người còn lại.

Đúng lúc này Hạ Ngọc ngẩng đầu lên thì thấy Lục Duy Tùng, Vu Minh Đức và Mục Hạo Nhiên đã đứng ở trước mắt từ bao giờ. Cô vui vẻ chạy tới.

“Duy Tùng ơi!”

Lục Duy Tùng dang tay ra đón lấy cô.

“Cậu xuống căng tin ăn những gì vậy?”

Hạ Ngọc xoè bàn tay nhỏ nhắn của mình ra bắt đầu kể.

“Mình ăn bánh mì, uống sữa, ăn bim bim.”

Lục Duy Tùng cười, nghiêng đầu hỏi cô.

“Thế cậu có ăn kem không?”

Hạ Ngọc chớp đôi mắt bồ câu to tròn nhìn anh, lắc đầu kiên định.

“Mình không.”

Lục Duy Tùng gật đầu tỏ ý tán dương.

“Ngoan lắm!” - Anh xoa đầu cô.

“Nhưng lần sau ăn vụng nhớ chùi mép nhé!” - Anh quệt ngón tay lau đi vết kem còn sót lại bên khoé môi cô.

Hạ Ngọc ngượng ngùng vùi đầu vào ngực anh, mấy người đi cùng cũng nhịn không được mà cười phá lên. Trương Diễm Diễm đang uống sữa cũng bị sặc đến đỏ cả mắt, Mục Hạo Nhiên phải vỗ lưng cho cô mãi cô mới ngừng lại được.

Những giờ sau đó, Lục Duy Tùng liên tục giữ thái độ khách sáo với Hàn Bích Hường. Có thể trong mắt người ngoài Hàn Bích Hường có một chút đặc biệt với Lục Duy Tùng.

Người khác không thể đến gần anh trong phạm vi 1m còn Hàn Bích Hường là ngoại lệ. Người khác nói chuyện với anh phải lựa lời mà nói còn Hàn Bích Hường là ngoại lệ. Người khác thiếu đồ dùng học tập thì Lục Duy Tùng sẽ luôn là phương án cuối cùng còn đối với Hàn Bích Hường thì nó là phương án đầu tiên.

Thế nhưng cũng chỉ là một chút, không hơn không kém.

Hàn Bích Hường có thể đến gần anh trong phạm vi 1m nhưng phải dừng lại cách anh một cánh tay còn Hạ Ngọc không vậy. Hàn Bích Hường có thể thoải mái nói chuyện với Lục Duy Tùng nhưng vẫn sẽ có những điều mà cô ta phải kiêng dè còn Hạ Ngọc không vậy. Hàn Bích Hường có thể thoải mái mượn đồ của Lục Duy Tùng nhưng cô ta không thể mượn điện thoại của Lục Duy Tùng còn Hạ Ngọc không vậy.

Vậy nên, bông hoa duy nhất bên cạnh Lục Duy Tùng vẫn luôn chỉ có một mình Hạ Ngọc.



Buổi trưa hôm đó, Lục Duy Tùng và Hạ Ngọc vẫn tiếp tục đi về cùng nhau.

Nếu là bình thường thì Vu Minh Đức sẽ đi cùng với hai người họ nhưng bây giờ đâu phải bình thường. Hai người họ cũng xác định quan hệ rồi, anh còn đi theo mà làm bóng đèn nữa à. Nghĩ vậy nên anh cũng tự gọi quản gia nhà mình đến đón về luôn.

Bên ngoài sân trời tuyết vẫn còn rơi. Lục Duy Tùng cầm balo cho Hạ Ngọc rồi bấm số gọi điện thoại cho Tần quản gia.

Có vẻ Hạ Ngọc không thích mùa đông lắm nhưng cô nàng này thực sự rất thích tuyết. Có lẽ chưa từng được thấy tuyết rơi lên rất háo hức, từ lúc anh gọi điện thoại tới giờ vẫn luôn chú ý thấy cô cứ nghịch tuyết mãi. Gang tay cũng không đeo, chẳng biết có thấy lạnh không nữa.

Có một khoảnh khắc khi anh đang nói chuyện điện thoại mà cô quay đầu lại nhìn anh. Chiếc mũ len trên đầu bị bông tuyết trắng xóa tô điểm, đôi mắt cô to long lanh nhưng hơi ươn ướt, có lẽ là do lạnh quá. Chóp mũi cô ửng hồng cả lên, thế nhưng đôi môi lại không bị nứt nẻ, vẫn hồng hào căng mọng. Anh thích nhìn nhất là lúc cô cười, hàm răng trắng sáng đều tăm tắp. Giữa cái mùa đông giá rét như vậy mà nụ cười của cô cứ như cái nắng của mùa hạ vậy, toả nắng rực rỡ.

Khoảnh khắc ấy, trái tim Lục Duy Tùng liền hẫng đi vài nhịp, anh nhìn tới nỗi ngây ngẩn, Tần quản gia hỏi chuyện mà anh còn không đáp lời.

Thế nhưng, kể từ giây phút quả cầu tuyết trong tay Hạ Ngọc bay vào mặt Lục Duy Tùng thì anh liền choàng tỉnh luôn. Cô nàng này ném anh xong còn không thèm chạy đi, cứ đứng lại đó mà cười ngốc. Biết anh dung túng mình rồi nên thích làm gì thì làm đó mà!

“Hạ Hạ! Nhìn đây nào!” - Lục Duy Tùng giơ máy ảnh về phía cô.

Hạ Ngọc bốc một nắm tuyết rồi chu chiếc môi xinh giả vờ như đang thổi tuyết. Lục Duy Tùng canh lúc cô tự nhiên nhất mà nháy máy. Thế là học sinh trong trường về hết rồi mà hai người vẫn ở lại chụp ảnh. Buổi trưa hôm đó, Hạ Ngọc có nguyên một bộ ảnh với tuyết để up lên vòng bạn bè.

Buổi tối hôm đó có tiết tự học, dùng xong bữa tối cả hai lại tiếp tục cùng nhau lên lớp. Trước lúc vào lớp Hạ Ngọc nhận được một cuộc điện thoại lên Lục Duy Tùng giúp cô đem balo vào trước còn mình thì đứng lại nghe máy.

Lúc Hạ Ngọc đi vào thì thấy vị trí bình thường mình hay ngồi đã bị người khác ngồi mất, balo vẫn còn treo ở cạnh bàn. Vì là tiết tự học nên mọi người cũng tùy tiện chọn chỗ ngồi chứ không có một sắp xếp cụ thể nào, vậy nên mọi người muốn ngồi đâu thì ngồi đó, người đến sau chỉ có thể chấp nhận ngồi ở vị trí khác.

Người này ngồi quay lưng lại với Hạ Ngọc lên cô không nhìn thấy mặt, chỉ thấy bóng lưng người này đang níu tay cười đùa với Lục Duy Tùng, Vu Minh Đức và Mặc Chấn Phong. Nghe giọng phát ra từ bên đó thì chắc là một cô gái. Lại nhìn xuống bàn tay đang năm lấy ống tay áo của Lục Duy Tùng khiến nó nhăn nhúm, Hạ Ngọc hơi cau mày đứng ngoài quan sát.

Dường như Lục Duy Tùng cảm thấy khó chịu với hành động thái quá này của người nọ lên anh cũng gạt tay cô gái đó ra rồi kéo dịch ghế ra sau giữ khoảng cách.

Nhìn thấy hành động đó Hạ Ngọc mới chậm rãi bước tới.

“Ngại quá, cho mình xin lại chỗ với.”

Tuy cô đến sau nhưng balo của cô để ở đây trước, vậy nó là chỗ của cô rồi.

Cô gái kia nghe giọng nói phát ra từ sau đầu bèn theo bản năng ngoái đầu lại nhìn. Hạ Ngọc thấy cô ta nhìn mình thì cũng mỉm cười rồi lùi lại một bước ý là cô có thể đứng dậy được rồi.

Người nọ đứng dậy nhường chỗ cho Hạ Ngọc rồi nhìn cô ngồi lại vị trí.

“Cậu là Hạ Ngọc nhỉ?”

Hạ Ngọc quay đầu nhìn người nọ, khẽ giọng đáp lại.

“Phải, có chuyện gì sao?”

Người nọ mỉm cười, chìa một tay đến trước mặt Hạ Ngọc.

“Mình là Hàn Bích Hường, là thanh mai trúc mã của mấy cậu ấy. Cậu gọi mình là Bánh Bao được rồi! Rất vui được gặp cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK