Mấy ngày này ngoại trừ bận rộn với việc tập luyện bóng rổ ra thì chỉ cần Lục Duy Tùng có thời gian rảnh rỗi là sẽ bổ túc gấp rút cho Hạ Ngọc những công thức và dạng bài cơ bản có trong bài thi. Hạ Ngọc cũng đã cố gắng ghi nhớ những gì mà Lục Duy Tùng đã chỉ dạy, thậm trí là còn thức ngày thức đêm để giải đề toán, chỉ mong sẽ không phụ lòng tốt của Lục Duy Tùng.
Còn về phía Lục Duy Tùng, anh cũng không rảnh rỗi khi Hạ Ngọc cũng bổ túc cho anh một đống kiến thức về các môn xã hội và những phương pháp để ghi nhớ chúng. Khối lượng bài vở khá nhiều lên Lục Duy Tùng cũng giống như Hạ Ngọc, đều thức ngày thức đêm để học.
Biệt thự nhà họ Hạ và biệt thự nhà họ Lục khá gần nhau, từ ban công phòng của Hạ Ngọc có thể nhìn sang ban công phòng của Lục Duy Tùng. Vậy nên cả hai thường xuyên video call rồi mở cửa ban công học cùng nhau, quãng thời gian đó trôi qua vô cùng yên bình, kì thi cuối kì trôi qua cũng rất suôn sẻ.
Không phụ sự nỗ lực của Lục Duy Tùng, điểm của các môn tự nhiên của cô đều được nâng lên một cách đáng kể. Đặc biệt là môn toán còn đạt tới 55 trên 100 điểm nữa. Một con số mà trước đây nằm mơ cô cũng muốn có được.
Phía bên Lục Duy Tùng cũng thể hiện rất tốt, điểm số cũng tăng vọt lên con số 64 trên 100 điểm ở môn ngữ văn. Các môn khác tuy không quá cao nhưng vẫn đạt ở mức khá.
Đến hôm công bố danh sách xếp lớp, nhóm người Hạ Ngọc không thể ngờ tới là toàn bộ bọn họ, ngoại trừ Mục Hạo Nhiên học lớp 12 ra, còn lại đều được xếp vào trung lớp tự chọn với cái lý do hết sức thuyết phục là.
[Bạn bè tương trợ, ngày ngày phấn đấu!]
Sau khi kết thúc kì thi giữa kì chính là đến trận đấu giao hữu của trung học Hoa Hạ với trung học Hàn Kinh. Buổi thi đấu sẽ diễn ra vào buổi chiều của ngày chủ nhật.
Buổi sáng hôm đó, đội cổ vũ và đội thi đấu đều tập trung ở sân bóng rổ trường Hoa Hạ. Đội cổ vũ có thể lựa chọn mặc áo của các thành viên thi đấu chính thức để cổ vũ cho người đó hoặc nếu không muốn thì có thể mặc của thành viên nữ khác cũng được. Miễn sao là áo đồng phục bóng rổ để có được sự thống nhất và đồng đều trong biểu diễn.
Vu Minh Đức là người đầu tiên lấy chiếc áo của bộ đồng phục bóng rổ mới năm nay ra. Chiếc áo đã được giặt rũ sạch sẽ, thơm thoang thoảng mùi nước xả vải cực nịnh mũi. Anh đưa tới trước mặt Dạ Khả Vân rồi trầm giọng nói.
“Muốn có được hoàng tử thì phải nỗ lực hơn nữa nhé! Cố lên nhé, công chúa chưa là của tôi!” - Dứt câu, anh nháy mắt một cái khiến Dạ Khả Vân nổi hết da gà.
Dạ Khả Vân bĩu môi ghét bỏ, cô dùng ánh mắt dị nghị nhìn Vu Minh Đức, song cô vẫn đưa tay nhận lấy chiếc áo của anh.
“Cậu uống nhầm thuốc à! Có bệnh thì đi khám đàng hoàng, đừng uống thuốc linh tinh!”
Vu Minh Đức lại tiếp tục vuốt tóc ra vẻ ngầu lòi nói.
“Chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với ta cả! Em thật là biết cách khiến người ta…xao xuyến!”
Dạ Khả Vân “iu~” một tiếng, cảm thấy mình sắp không kiềm chế nổi nữa mà lao tới đập cho anh một trận thì bèn đứng dậy, cô chỉ vào mặt anh nói.
“Cậu mà nói câu nữa có tin tôi đánh chết cậu không!”
Vu Minh Đức ‘thoát vai diễn’ anh vươn tay cười cười lấy lòng Dạ Khả Vân rồi kéo cô ngồi xuống. Anh vòng ra trước, rồi lại vòng ra sau đấm đấm bóp bóp vai cho Dạ Khả Vân rồi dùng giọng điệu thảo mai nói.
“Công chúa điện hạ bớt giận, thần sai rồi mà!”
Dù có tức giận đến đâu thì nhìn cái điệu bộ lấy lòng này của Vu Minh Đức, Dạ Khả Vân cũng chẳng tài nào giận tiếp được. Hơn nữa, vừa rồi cô cũng đâu có giận, chỉ là chịu không nổi cái giọng điệu tổng vệ sinh kia của Vu Minh Đức nữa mà thôi. Suýt thì khiến người ta ói sạch đồ ăn trong bụng.
Mọi người ngồi xem cũng nhịn không được mà cười rộ lên. Sau đó có một nữ sinh bên đội cổ vũ e thẹn chìa tay ra với Lục Duy Tùng nói.
“Duy Tùng, mình cổ vũ cho cậu nhé?”
Lục Duy Tùng nhìn lướt qua nữ sinh kia một cái rồi lịch sự đáp lại.
“Cảm ơn nhưng Hạ Hạ đã cổ vũ cho mình rồi.”
Nữ sinh kia hơi ngượng ngùng rồi thu tay về. Kiều Duy Bảo thấy vậy bèn lên tiếng giải vây.
“Mình chưa có ai cổ vũ, hay cậu cổ vũ cho mình nhé?”
Nữ sinh kia nghe vậy liền đồng ý.
Mặc Chấn Phong vốn không định đưa áo cho ai trong đội cổ vũ cả, tại anh cũng chẳng quá thân thiết với bọn họ. Vả lại, anh cũng mới trở về học tập và chưa tham gia quá nhiều hoạt động thể thao nào lên không quen biết bọn họ. Nhưng chẳng biết từ lúc nào mà áo của anh lại rơi vào tay của Tạ Hải Yến. Vốn là người tốt tính lên Mặc Chấn Phong cũng không để ý.
Còn về Mục Hạo Nhiên thì khỏi bàn, đương nhiên Trương Diễm Diễm sẽ là người cổ vũ cho anh rồi. Chỉ có điều hình như hôm nay Mục Hạo Nhiên không khoẻ lên cứ ngồi tựa vào người Trương Diễm Diễm mãi.
Cảm nhận được sự mệt mỏi từ anh, Trương Diễm Diễm quan tâm hỏi.
“Anh sao vậy?”
Mục Hạo Nhiên yếu ớt lắc đầu.
“Không sao, tôi buồn ngủ quá thôi!”
“Ồ!” - Trương Diễm Diễm không hỏi nữa, ngồi yên cho Mục Hạo Nhiên tựa.
Từ sau khi biết được tâm tư của Mục Hạo Nhiên, Trương Diễm Diễm không những không xa cách anh mà ngược lại cô cũng rất thoải mái với anh. Bởi cô cũng có ý với anh mà. Chỉ có điều, giữa hai người vẫn còn thiếu mất một lời tỏ tình và một danh phận chính thức nữa thôi.
“Duy Tùng! Chúc cậu may mắn nhé! Thi đấu hết mình và đừng để bản thân bị thương nhé!” - Hạ Ngọc ngồi khoanh chân cạnh anh. Lúc nói câu đó cô hơi nghiêng người chạm nhẹ đầu vào vai anh.
Lục Duy Tùng cũng nghiêng đầu cụng nhẹ đầu mình vào đầu cô rồi nói.
“Cảm ơn Hạ Hạ. Mình sẽ nhớ kỹ lời cậu nói.”
Lúc tập luyện lại lần cuối, Vu Minh Đức nhìn thấy sắc mặt của Mục Hạo Nhiên cứ xanh xao rồi thi thoảng lại đưa tay lên giữa ngực thì bèn đến hỏi.
“Anh sao vậy?”
Mục Hạo Nhiên ngồi xuống ghế đá, cúi người ấn chặt vào phần ngực rồi nặng nề nói.
“Đột nhiên hôm nay lại tái phát… Đổi người khác ra thay anh đi.”
“Nếu thấy không khoẻ thì đến bệnh viện kiểm tra đi, đừng cố quá!” - Lục Duy Tùng đưa nước và thuốc trong balo của Mục Hạo Nhiên tới cho anh.
Mục Hạo Nhiên gật đầu rồi lại nói tiếp.
“Giúp anh gọi một chiếc taxi.”
Mặc Chấn Phong nhanh chóng bấm số, không gọi taxi mà gọi cho quản gia Tưởng để ông đánh xe tới.
Chưa đầy 15 phút xe đã tới trước cổng trường. Trước đó Mặc Chấn Phong đã nói qua điện thoại là tình hình cấp bách lên quản gia Tưởng đã lái xe hết tốc lực tới.
Vì Mục Hạo Nhiên vẫn có thể tự đi được lên anh từ chối hết lời giúp đỡ của mọi người rồi một mình đi tới bệnh viện làm kiểm tra. Lúc lên xe, anh mở điện thoại đặt lịch hẹn với bác sĩ rồi mới nhắn tin cho Lục Duy Tùng.
[HR_Mu: Giữ kín chuyện này.]
[Lu_WS: Yên tâm.]
Cả hai dường như đã đạt tới mức độ ăn ý thượng thừa rồi. Chỉ với hai câu đơn giản mà sau đó, hễ có người hỏi đến Mục Hạo Nhiên là Lục Duy Tùng đều trả lời là nhà anh ấy có việc đột xuất. Nhóm người Vu Minh Đức, Mặc Chấn Phong và Kiều Duy Bảo nghe vậy cũng ngầm hiểu ý sau đó đều đồng loạt đem chuyện này giấu kín như bưng.
Phía bên kia, lúc quản gia Tưởng đưa Mục Hạo Nhiên tới bệnh viện thì khuôn mặt của anh đang dần trở lên rất khó coi. Đôi môi tái nhợt, khuôn mặt xanh mét không còn chút sức sống nào.
Quản gia Tưởng còn phải dìu anh xuống sau đó giao cho bác sĩ. Bác sĩ đã chờ sẵn ở cổng khoa cấp cứu, sau đó đẩy anh đi làm kiểm tra tim rồi mới xác định được xem anh có cần phẫu thuật hay không.
Buổi chiều hôm đó, lúc 13 giờ 30, đội cổ vũ và đội tham gia thi đấu bóng rổ với trường trung học Hàn Kinh đều lần lượt bước lên xe do nhà trường chuẩn bị trước. Hạ Ngọc không nằm trong nhóm cổ vũ nhưng cô là quản lý của CLB bóng rổ lên vẫn sẽ được đi chung xe với mọi người.
Hạ Ngọc không mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ một chiếc điện thoại. Sau khi điểm danh quân số của đội bóng rổ ba lần liên tiếp, cách 10 phút một lần nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu một cái tên. Hạ Ngọc đi thẳng tới hàng ghế cuối của xe rồi thấp giọng nói với mấy người có quan hệ thân thiết với Mục Hạo Nhiên.
“Các cậu vẫn không liên lạc được với anh Hạo Nhiên sao? Sắp đến giờ thi đấu rồi, hay là gọi lại lần nữa xem.”
Ngay lúc Hạ Ngọc vừa nói được một nửa, cô đã chú ý tới việc trên khuôn mặt của mấy người bọn họ. Kể cả một người lúc nào cũng trong tình trạng vững vàng, không gì có thể làm anh lung lay hay khuôn mặt biến sắc như Lục Duy Tùng cũng đều thoáng hiện lên vẻ chột dạ và lúng túng.
Rốt cuộc vẫn là Lục Duy Tùng có tâm lý vững nhất. Anh bình thản nói với Hạ Ngọc một tiếng rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mục Hạo Nhiên.
“Cậu bảo tài xế cho xe chạy trước đi, liên lạc được với anh ấy mình sẽ bảo anh ấy đến đó luôn.”
“Được!” - Hạ Ngọc đứng dậy, trong ánh mắt nhìn còn hiện vẻ nghi hoặc và dò xét đối với biểu cảm vừa rồi của nhóm người Lục Duy Tùng. Nhưng rồi cô cũng quay sang nhìn Dạ Khả Vân và hỏi tiếp.
“Đội cổ vũ không thiếu ai chứ?”
“Không thiếu ai đâu.” - Dạ Khả Vân ngước đầu đáp lại cô nàng.
Hạ Ngọc gật đầu ra vẻ đã rõ rồi đi đến bên tài xế khẽ nói.
“Chú ơi, có thể xuất phát rồi ạ.”
“Được.” - Tài xế đáp lại Hạ Ngọc rồi bắt đầu đánh xe ra đường lớn.
Khi xe bắt đầu di chuyển, có hơi rung lắc nhẹ nên Hạ Ngọc bám vào từng hàng ghế một rồi di chuyển đến chỗ ngồi cạnh Lục Duy Tùng.
“Cậu liên lạc được với anh Hạo Nhiên chưa?”
Lục Duy Tùng gật đầu rồi đáp lại cô.
“Anh ấy bảo gia đình đang có việc quan trọng, có lẽ sẽ không đến được. Hạ Hạ, cậu đổi chỗ cho mình nhé, mình phải bản lại chiến thuật một chút.”
“Được.” - Hạ Ngọc đứng dậy, đợi Lục Duy Tùng ngồi dịch qua phía bên kia rồi cô cũng đi qua người anh ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ.
Lục Duy Tùng lấy chiếc iPad trong balo, mở bản đồ mô phỏng trận đấu rồi kéo tên Mục Hạo Nhiên ra khỏi vị trí trong sân thi đấu. Mặc dù không lỡ, song Lục Duy Tùng vẫn phải lấy cục diện trước mắt làm trọng.
Hạ Ngọc ngồi tựa đầu vào cửa sổ khẽ nhìn góc nghiêng của Lục Duy Tùng. Mày kiếm sắc nét, sống mũi cao thẳng cương nghị, đôi mắt hạnh dài hẹp và hàng lông mi dày hơi rủ xuống. Lúc anh nói chuyện, đôi môi mỏng hơi hồng tự nhiên khẽ mấp máy vô cùng quyến rũ. Hạ Ngọc hơi cụp mắt xuống một chút, lại thấy đường quai hàm vuông vức như được tỉ mỉ tô vẽ giống mấy nhân vật trong truyện tranh của anh. Nhìn nó càng lâu, Hạ Ngọc càng cảm giác như mình đang bị nó thôi miên và bảo cô hãy chạm vào nó vậy.
Chẳng biết ma sui quỷ khiến thế nào mà Hạ Ngọc lại vươn tay tới thật. Có điều cô vốn chỉ định chạm chạm trong ảo ảnh nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ tới chỉ vì một hành động nhỏ của mình mà lại khiến cả hai đều phải đỏ mặt ngượng ngùng.
Cô đang mải miết đắm mình trong thế giới riêng, đột nhiên Lục Duy Tùng hơi nghiêng đầu về phía cô khiến cho ngón tay của cô khẽ chạm vào má anh. Hình như không chỉ cô mà cả Lục Duy Tùng cũng rất bất ngờ vậy nên trong một thoáng, cô thấy người anh bỗng cứng đờ lại. Nhưng rồi vẫn là Lục Duy Tùng lấy lại bình tĩnh trước, anh khẽ cười rồi đưa tay lên nắm lấy ngón tay nhỏ xinh của cô trong lòng bàn tay rồi hỏi.
“Sao vậy?”
Hạ Ngọc đỏ mặt, cô cúi thấp đầu rồi ngượng ngùng lắc đầu.
Lục Duy Tùng nhìn bộ dạng ngượng chín mặt của Hạ Ngọc thì không khỏi bật cười. Anh buông tay cô ra rồi tiếp tục thảo luận, sau hơn 10 phút thảo luận cuối cùng bọn họ quyết định thay Trần Tấn từ hàng dự bị vào thay vị trí của Mục Hạo Nhiên.
Lúc thảo luận xong thì xe cũng đỗ lại ở bãi đỗ xe trong trường trung học Hàn Kinh. Mọi người lần lượt xuống xe, quản lý CLB bóng rổ Hàn Kinh là Nam An Hy, đội trưởng đội cổ vũ Phó Bội Sam và cả đội trưởng đội bóng rổ Nam Thần Hy đứng để tiếp đón bên dưới.
Cả Nam An Hy và Phó Bội Sam đều giữ một nụ cười thân thiện trên môi, chỉ riêng Nam Thần Hy là đứng khoanh tay giữ một vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc thậm trí anh còn đứng lùi ra sau lưng Nam An Hy. Nhưng khi có người đi từ trên xe xuống anh vẫn lịch sự gật đầu nhẹ một cái xem như chào hỏi.
Xuống sau cùng là nhóm người Lục Duy Tùng. Vu Minh Đức là người đem balo đi xuống trước, anh lịch sự chào hỏi Phó Bội Sam và Nam An Hy một cái rồi nhìn ra người phía sau.
“Đã lâu không gặp.”
Nam Thần Hy gật đầu, lần đầu tiên mỉm cười rồi đáp.
“Đã lâu không gặp.”
Tiếp sau đó là Kiều Duy Bảo, Mặc Chấn Phong rồi mới đến Lục Duy Tùng, anh quay người lại đỡ Hạ Ngọc xuống cuối cùng.
Gặp được nhóm người Lục Duy Tùng, Nam Thần Hy mới thấy thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng vui vẻ hơn.
Sau khi mọi người lấy nước và khăn mặt ở cốp xe rồi cùng nhau khiêng vào. Ba người Phó Bội Sam, Nam An Hy và Nam Thần Hy đi trước dẫn đường.
Nam Thần Hy đi cùng với đội bóng rổ của Hoa Hạ, đi bên cạnh anh là Nam An Hy và Phó Bội Sam dẫn đội cổ vũ. Chẳng biết từ lúc nào Nam An Hy và Hạ Ngọc đã đi xuống phía sau mọi người. Đúng lúc này, chẳng biết mấy nữ sinh bên đội cổ vũ trêu đùa nhau thế nào mà một nữ sinh trong số đó suýt thì va phải Nam Thần Hy.
Như có chuông cảnh báo, ngay lúc người nữ sinh nọ cách người Nam Thần Hy khoảng 20 cm nữa thì với tốc độ của một tia chớp, anh nhanh chóng vươn tay kéo phắt Nam An Hy tới chắn cho mình. Quả nhiên, ngay lúc Nam An Hy vừa đứng vững thì nữ sinh kia đã được Nam An Hy đỡ trọn trong lòng. Nam Thần Hy thấy vậy thì liền thở hắt ra một hơi khiến tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh.
Nam An Hy nhắm mắt oán thầm. Cô với anh có thân thiết lắm đâu mà tự nhiên lôi lôi kéo kéo người ta ra làm ‘bia đỡ đạn’ vậy trời.
Thấy nữ sinh trong lòng mình nhìn Nam Thần Hy với ánh mắt như nhìn một sinh vật lạ thì Nam An Hy chỉ ngượng ngùng nói.
“Cậu không sao chứ?!”
Dứt câu, cô nàng dùng cùi chỏ hích nhẹ vào Nam Thần Hy phía sau ra hiệu cho anh. Nam Thần Hy nhận được tín hiệu của cô thì bèn hưởng ứng.
“Xin lỗi.”
Vu Minh Đức thấy vậy nhanh chóng thay bạn mình giải thích.
“Mấy cậu thông cảm nhé! Thần Hy cậu ấy bị dị ứng với người khác giới. Hồi bé cậu ấy nắm tay một bé gái, kết quả vừa chạm vào cô ấy thì toàn thân bèn nổi mẩn đỏ, sau đó thì ngất xỉu phải đi truyền nước đấy!”
Sau khi biết mình suýt gây ra chuyện lớn nữ sinh kia bèn vội vàng xin lỗi Nam Thần Hy sau đó cách xa anh thật xa. Có điều đi được một đoạn rồi nữ sinh này mới lại quay đầu nhìn Nam Thần Hy với vẻ hoài nghi. Cô bán tín bán nghi nhìn xoáy anh một hồi rồi thầm nghĩ.
“Vậy cái cô tên Nam An Hy kia ấy, cái người mà anh vừa kéo lên ấy không phải là con gái hay sao? Sao mà cứ cảm thấy bản thân bị dị nghị vậy!”
Vào đến sân đấu trong nhà bên trong đã dần trật kín người, tất cả mọi người đều rất háo hức đón chờ trận đấu ngày hôm nay. Phía bàn giám khảo đã đến đông đủ và đang ngồi trò chuyện rất háo hức. Ngay cả vị trí giành cho các huấn luyện viên chuyên nghiệp cũng đã đến đầy đủ.
Đội của trung học Hoa Hạ vừa bước vào thì trong hội trường nhanh chóng vang lên tiếng hét kinh người. Nhiều nữ sinh của bên Hàn Kinh còn hét tới mức như muốn đem thanh quản của mình thay mới hết lại vậy.
“Aaaaa!!! Đẹp trai quá điii!!!”
“Lục Duy Tùng đẹp trai quáaaaa!”
“Nam Thần Hy!!! Nam Thần Hy!!!”
“Chấn Phong kìa! Mặc Chấn Phong! I love youuuuu!!”
“Minh Đức oiiii! Mình bên này nè! Nhìn bên này đii!”
“Bảo Bảo cutee quá! Gấu bông của mình ơi! My Teddyyyy!!!”
Bên dưới khắn đài thật ra rất ồn, nhóm Lục Duy Tùng cũng chỉ biết cúi chào bừa chứ cũng chẳng biết âm thanh phát ra từ đâu cả. Nói hơi đau lòng một chút thì là: Ai hét người đó biết thôi.
Nam Thần Hy đưa mọi người đến vị trí của mình rồi nhìn đồng hồ.
“Còn 30 phút nữa bắt đầu. Các cậu chuẩn bị rồi đi làm nóng người đi. Mình cũng đi về chuẩn bị chút!”