• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói “xa tít chân trời, gần ngay trước mắt” đã không còn là một khái niệm mới đối với mấy người bọn họ nữa rồi. Ấy thế nhưng bọn họ lại bỏ gần tìm xa để rồi tự mình làm lãng phí thời gian của chính mình.

Đã hơn 30 phút trôi qua, đồ đạc vốn được sắp xếp ngăn nắp trong căn phòng giờ cũng đã trở nên loạn cào cào dưới bàn tay của nhóm người Vu Minh Đức, kết quả vẫn là không thấy. Không ít lần bọn họ còn nghi ngờ liệu có phải người quản trò đã quên bỏ xu vào đây rồi không, bởi tìm đông tìm tây đều không thấy.

Nghe Hạ Ngọc nhắc nhở, mọi người mới bắt đầu nghĩ đến cái nơi mà bản thân mặc định bỏ qua ngay đầu tiên. Ai mà ngờ được, cái nơi vốn được cho là ‘nguy hiểm’ ấy lại trở thành một nơi lý tưởng để cất đồ đâu chứ!

Nhìn cái bộ dáng đứng hình kia của mấy người Vu Minh Đức, Hạ Ngọc liền biết mấy người bọn họ căn bản chưa hề nghĩ tới nơi đó mà. Cô lắc lắc đầu nhìn Lục Duy Tùng cười bất lực, cũng không phải là trêu chọc gì, chỉ là thấy bọn họ như vậy Hạ Ngọc thật sự rất buồn cười. Đến lúc cô ngừng cười thì cũng là lúc cô nàng tiếp tục cúi đầu ghép cho xong những mảnh ghép cuối cùng.

“Để anh đi xem thử.” - Nói đoạn, Mục Hạo Nhiên đi tới, ngồi xổm xuống xem khu trữ xu phía thân máy. Thậm chí cánh cửa nhỏ ở đó còn không thèm khoá lại luôn.

Mục Hạo Nhiên mở ô cửa nhỏ ra, quả nhiên bên trong hộp trữ xu là một đống xu màu bạc trong đó. Lúc anh lấy hộp trữ xu ra, thanh âm xu va chạm với nhau còn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Thanh ấm ấy tựa như những thanh âm gõ chuông của chùa chiền ngày tết đến xuân về, gõ cho bọn họ muốn giác ngộ luôn.

Cả đám đưa mắt nhìn nhau, âm thầm khinh bỉ cái IQ thấp chạm đáy này của mình.

Vu Minh Đức đi tới trước máy gắp thú, điêu luyện ấn ấn rồi di chuyển cần gắp thú một hồi, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, là dấu hiệu của việc reset lại cần gắp thú thành công. Mục Hạo Nhiên cầm một nắm xu, phối hợp giúp Vu Minh Đức bỏ xu vào trong máy còn Vu Minh Đức thì thuần thục di chuyển cần gắp thú. Lượt gắp đầu tiên, Vu Minh Đức gắp được một con gấu trúc nhưng bức tranh nó ôm không phải thứ bọn họ cần. Mục Hạo Nhiên lại tiếp tục bỏ xu, Vu Minh Đức lại tiếp tục di chuyển cần gắp. Lần này, anh đã lắc lắc cần gắp để đẩy hết đám gấu bông không cần thiết ra ngoài rồi chuẩn xác gắp lấy con gấu trúc ôm bức tranh mà bọn họ cần tìm.

Dạ Khả Vân đứng bên xem nãy giờ, khi thấy Vu Minh Đức gắp thành công cô nàng liền cúi đầu xuống lấy gấu bông. Vu Minh Đức thấy cô nàng chẳng để ý gì đã ngồi thụp xuống bèn nhanh chóng dùng tay chặn góc nhọn ở kệ điều khiển lại. Dạ Khả Vân cũng coi như không ngốc, cô nàng còn lùi người lại một chút rồi mới đứng dậy, đầu không bị đụng vào góc nhọn đó.

Vừa rồi lúc đi tìm manh mối Dạ Khả Vân đã chú ý tới ở một góc tường có một chiếc cửa ẩn. Dựa theo yêu cầu thì phải quét xác minh một cái gì đó mới có thể qua cửa. Mà nếu cô đoán không lầm thì thứ mà bọn họ cần chính là cái này.

Dạ Khả Vân đi tới trước máy quét, đem bức tranh trong bụng con gấu trúc để tới trước ống kính.

*Tít…tít…tít…cạch!

Cách cửa bật mở ra, Dạ Khả Vân vẫn còn bị ám ảnh bới cửa ải đầu tiên, vậy nên vừa thấy vậy cô đã vứt con gấu bông lại mà chạy ra phía sau. Vu Minh Đức thấy vậy nhanh chóng chạy đến chắn cô ở phía sau, ánh mắt đăm đăm nhìn vào cánh cửa.

Sợ bóng sợ gió một hồi lâu, cuối cùng cũng chẳng có NPC nào xuất hiện cả, đều là bọn họ tự mình doạ mình.

Thấy mọi thứ đều bình thường, Vu Minh Đức định tiến lên trước thì thấy tay áo bị một người níu chặt lại, phần ống tay áo cũng bị cô nàng nắm đến nhăn lại. Anh quay đầu, thấy Dạ Khả Vân rụt đầu núp sau lưng anh như chú đà điểu, nào còn cái dáng vẻ hiên ngang khí phách như mới bước vào thì nhịn không được nổi máu trẻ con, nhân lúc Dạ Khả Vân không để ý.

“Hù!” - Vu Minh Đức quay phắt người lại, nhảy bổ lại trước mặt Dạ Khả Vân.

Dạ Khả Vân giật thót tim hoảng hồn, cô nàng vung tay loạn xạ, hét toáng lên, âm điệu này chắc cũng phải lên tới quãng 8 chứ chẳng đùa.

Mọi người bị tiếng hét này của Dạ Khả Vân làm cho ù tai, không hẹn mà cùng bịp tai lại.

Hạ Ngọc ngước đầu nhìn chàng trai đang khoái trá ôm bụng cười thì cũng cảm thấy thương cho cái cổ họng của bạn mình. Cô nàng vươn tay đánh nhẹ vào chân của Vu Minh Đức một cái rồi nhẹ giọng nói.

“Ấu trĩ!”

Dạ Khả Vân còn chưa bình tĩnh lại được thì.

“Ức!” - Cô bị nấc cụt rồi.

Đám người vừa rồi cố lắm mới nhịn cười được lại phụt cười thành tiếng, nhất là đầu xỏ Vu Minh Đức.

Dạ Khả Vân lườm Vu Minh Đức một cái, dứt khoát không thèm chú ý tới anh nữa. Vừa nấc vừa đi đến cánh cửa âm tường kia kéo cánh cửa muốn rời đi trước. Tiếc rằng phía sau cánh cửa còn một chiếc cửa mật mã nữa, phải nhập mật mã của cánh cửa đó thì cả đám mới qua cửa được.

Dạ Khả Vân bực dọc quay người lại đi tới một góc cạnh Hạ Ngọc rồi ngồi xuống, dứt khoát lờ đi Vu Minh Đức.

Hạ Ngọc thấy cô nàng vẫn còn nấc thì với tay lên chiếc tủ gỗ phía sau lưng Lục Duy Tùng lấy cho cô chai nước rồi ghép cho xong những mảnh ghép cuối.

Dạ Khả Vân nhận lấy, không làm phiền cô ghép tranh mà ngồi một bên uống nước.

Vu Minh Đức biết cô nàng giận thật rồi, mấy lần anh toan đến gần dỗ dành thì toàn bị cô tránh đi. Một lần hai lần còn có thể xem là vô tình, đằng này lần nào anh đến gần cô cũng tránh đi thì chắc chắn giận thật rồi.

Anh không cách nào đến gần được cô, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở phía xa mà quan sát.

Hoàn thành xong bức tranh, Hạ Ngọc vươn vai một cái rồi đứng dậy.

“Mình già rồi! Mới ngồi có một tí mà đã đau lưng.” - Cô nàng vòng tay ra sau tự mình xoa lưng cho mình rồi đi loanh quanh trong phòng cho dãn gân cốt.

Lục Duy Tùng cũng đứng dậy, anh lật mặt sau của bức tranh rồi đặt lên tủ gỗ phía sau lưng.

“Minh Đức, giải đề đi.”

Vu Minh Đức đi tới trước tủ gỗ cao ngang eo mình. Hơi cúi người chống một tay lên bàn, tay còn lại cần bút nhanh chóng giải đề.

Có một sự thật mà ít ai biết được đó chính là Vu Minh Đức vốn dĩ là học sinh của lớp chọn 1. Ban đầu Lục Duy Tùng cũng không đồng tình lắm với việc anh xin chuyển từ lớp chọn xuống lớp thường, nhưng sau khi biết lý do thì Lục Duy Tùng lại không phản đối nữa.

Vu Minh Đức nói: “Cả ngày bọn họ chỉ biết cắm đầu vào việc ganh đua thành tích, chẳng có chút thú vị nào. Ở với bọn họ lâu, chẳng mấy mà mình đần theo luôn.”

Không phải Vu Minh Đức mắc bệnh ái kỷ mà sự thật anh chính là một người có thiên phú học tập. Chính là thủ khoa giỏi toàn diện suốt 9 năm liền, vậy nên anh có quyền kiêu ngạo với thành tích của mình. Lại nói, Vu Minh Đức không thích gò bó trong việc học, anh thích tự do hơn.

Chẳng bao lâu sau khi Lục Duy Tùng đưa đề toán cho Vu Minh Đức thì anh đã thành công giải ra đáp án cuối cùng, đồng thời nó cũng là mật mã để qua cửa ải này.

Không biết chờ đợi bọn họ ở cửa ải tiếp theo sẽ là gì, vậy nên lần này Lục Duy Tùng đi trước, Dạ Khả Vân thì đi gần cuối đứng giữa mấy cô gái.

Vu Minh Đức vẫn còn e ngại việc Dạ Khả Vân đang giận mình, sợ ép quá hoá dở lên anh cũng không dám đi đến gần cô, chỉ có thể đi xuống cuối hàng đứng.

Vừa bước qua cửa, Lục Duy Tùng đã bị một luồng khói lạnh phun thẳng vào mặt, anh bị sặc mà cúi người ho khan.

Hạ Ngọc đi sau thấy vậy vội vỗ lưng cho anh.

“Không sao chứ?”

Lục Duy Tùng vẫn còn cơn ho, anh chỉ có thể lắc đầu xua tay tỏ ý không sao.

Đợi lúc Lục Duy Tùng bình thường lại rồi anh mới tiếp tục tiến lên phía trước. Ánh đèn bên trong nhấp nháy rồi sáng lên, bấy giờ, mọi thứ mới trở lên rõ ràng hơn, mọi người cũng mới thấy được mọi thứ phía trước. Lục Duy Tùng đi đầu tiên, chỉ thấy đây là một dãy hành lang dài và hẹp, chỉ có thể đi thành một hàng người, không thể nhiều hơn.

Đi xuyên qua dãy hành lang đó là tới cửa ải thứ 3, bọn họ phải đi qua một mê cung dạng tổ ong. Không những vậy còn phải chia nhau ra làm nhiệm vụ tìm những mảnh gỗ để ghép thành một chiếc chìa khoá nữa.

Nhóm người tập trung tại ô xuất phát sau đó chia thành cặp để tách nhau ra đi tìm tổng cộng 8 mảnh ghép.

Lục Duy Tùng và Hạ Ngọc ghép thành một đội, Kiều Duy Bảo thì lựa chọn đi một mình tại anh cũng chẳng sợ gì. Mặc Chấn Phong và Nam An Hy cũng ghép thành một đội. Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm đương nhiên sẽ không tách nhau ra rồi. Cuối cùng chỉ còn lại hai người Dạ Khả Vân và Vu Minh Đức đang giận nhau.

Dạ Khả Vân hậm hực nhìn Vu Minh Đức một cái rồi nhìn sang Hạ Ngọc.

“Hạ Hạ ơi, mình đi với cậu nhé!”

Hạ Ngọc nhìn cô nàng rồi hơi liếc ánh mắt sang Vu Minh Đức đang ra sức lắc đầu phía sau thì bèn nói ra một lý do hết sức thuyết phục.

“Mình sợ lắm!”

Dạ Khả Vân lại liếc ánh mắt đầy đáng thương nhìn sang Trương Diễm Diễm. Thấy hai người Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm đang chụm đầu thì thầm to nhỏ thì từ bỏ luôn ý định đấy đi. Cô không mặt dày tới nỗi đi làm bóng đèn cản trở người ta đâu nhé!

Lại nhìn sang Mặc Chấn Phong và Nam An Hy.

Ờ…

Hai người này thì đang tiến triển, thôi đi!

Ánh mắt Dạ Khả Vân sáng rực nhìn đến Kiều Duy Bảo đang đứng cạnh, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì cánh tay đã bị người khác kéo đi.

Vu Minh Đức kéo Dạ Khả Vân đi sang lối đi bên cạnh, dồn cô vào góc tường rồi nói.

“Khả Vân, vừa rồi là mình không đúng, mình xin lỗi cậu mà!”

Âm lượng của Vu Minh Đức không nhỏ, mấy người ở lối đi bên cạnh nghe vậy bèn chau đầu vào mà hóng hớt.

Lại nghe âm thanh bùm bụp phát ra từ bên đó, đoán trừng là Vu Minh Đức đang bị Dạ Khả Vân tẩn cho một trận rồi!

Dạ Khả Vân đánh chán rồi thấy Vu Minh Đức vẫn chẳng có biểu cảm gì khác, cô nàng dứt khoát không thèm đánh nữa. Cô khoanh hai tay trước ngực quay mặt sang một bên tỏ vẻ cậu thích làm gì thì làm.

Vu Minh Đức không dám ép quá, chỉ dè dặt kéo lấy vạt áo của Dạ Khả Vân, cúi đầu thấp giọng nỉ non.

“Mình xin lỗi nhé! Nhé!”

Vu Minh Đức cứ lắc qua lắc lại khiến Dạ Khả Vân đứng mà thấy phát phiền. Cuối cùng khó chịu quá mà cô đành miễn cưỡng nói.

“Ừm!”

Vậy là tha thứ cho anh rồi.

Vu Minh Đức lại hỏi.

“Còn đau họng không?”

Không nói thì thôi, nói rồi lại thấy cáu. Nhưng còn chưa đợi Dạ Khả Vân nổi đoá thì Vu Minh Đức đã nhanh nhảu nói trước.

“Không đau thì lát về mua kem cho cậu, còn đau thì lát về mua thuốc cho cậu. Nhé!”

Dạ Khả Vân rất giống với Hạ Ngọc ở chỗ không thích trà sữa nhưng lại cực kỳ thích kem. Kể cả tới tháng, rõ ràng bụng thì đau đến chết đi sống lại nhưng mở miệng ra là lại đòi ăn kem được ngay.

Dạ Khả Vân liếc anh một cái rồi đẩy anh ra. Dựa vào ánh đèn lờ mờ, cô đi tới cầm lấy miếng gỗ được dấu trên kệ phía sau lưng Vu Minh Đức rồi ném cho anh.

“Nhớ kỹ lời cậu nói đấy.”

Vu Minh Đức bắt lấy mảnh gỗ mà Dạ Khả Vân ném tới, anh cúi đầu nhìn nó cười rồi đi theo cô.

Mấy người hóng hớt bên kia thấy bên này không còn gì nữa thì cũng bắt đầu chia nhau ra tìm mảnh ghép.

Mọi người vừa rời khỏi sảnh chính thì ánh đèn ngay lập tức vụt tắt, không còn cách nào khác, bọn họ bắt buộc phải lần mò trong bóng tối.

Lần mò cả buổi trời, cuối cùng bọn họ cũng đã tìm được mấy chiếc đèn lồng với ánh sáng leo lét, lờ mờ chỉ đủ nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi 10 cm. Cũng chính vì thế mà mấy cặp đôi đi tách ra cũng vô thức xích lại gần nhau hơn, đến ngay cả hai người Dạ Khả Vân và Vu Minh Đức mới giây trước còn giận dỗi mà giây sau đã nắm lấy tay nhau luôn rồi.

Sau khi tìm đủ mảnh ghép, khó khăn lớn nhất mà bọn họ gặp phải đó chính là tìm cách tụ tập lại với nhau. Xung quanh năm mặt đều là vải che, cũng có chỗ là tấm chắn biểu thị đó là đường cùng nhưng vấn đề là bọn họ không biết hiện tại mình đang ở đâu cả.

Trong lúc đang loay hoay tìm cách thì chỉ nghe trong phòng tối tĩnh mịch vang lên tiếng của Dạ Khả Vân.

“Hạ Hạ ơi!” - Cô gọi lớn.

Hạ Ngọc nghe tiếng cũng lớn tiếng đáp lại.

“Sao vậy?”

“Không có gì, cậu nói chuyện đi, bọn mình dựa theo âm thanh để tìm đến cậu.”

Mọi người sáng tỏ, nhanh chóng yên lặng đi theo hướng âm thanh phát ra tuyệt nhiên không ai phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ sẽ làm phân tán âm thanh của người khác.

Không bao lâu sau thì Mặc Chấn Phong và Nam An Hy đã tìm đến được vị trí của hai người Lục Duy Tùng và Hạ Ngọc. Tiếp đến là Kiều Duy Bảo ở ngay gần đó rồi tới Mục Hạo Nhiên và Trương Diễm Diễm. Hai người Vu Minh Đức và Dạ Khả Vân gần như ở một đầu còn lại của mê cung lên mất nhiều thời gian để đi tìm Hạ Ngọc hơn.

Sau khi tụ hợp lại, mọi người nhanh chóng men theo tường để tìm lối ra, rất nhanh đã tìm được đến cửa ra. Lại qua hơn 20 phút nữa để ghép những mảnh gỗ lại với nhau, cuối cùng bọn họ cũng có thể qua cửa ải tiếp theo.

Lúc này mọi người đều đã thấm mệt mà cửa ải tiếp theo vừa hay lại cần tới thể lực.

Nhìn lên con dốc phẳng nghiêng 15 độ với một đống nước xà phòng đổ xuống, không có thêm bất cứ một điểm bám nào thì bọn họ liền ăn ý ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ.

Sau nửa tiếng nghỉ ngơi lại sức bọn họ mới tiếp tục hành trình trốn thoát khỏi mật thất.

Cửa ải lần này phải dùng tới thể lực rất nhiều, hơn nữa vừa nhìn cái dốc cao kia thì ai nấy đều đã lắm trước được kết cục ‘thảm hại’ của mình khi vượt qua nó rồi.

Cũng may ở một chiếc kệ gỗ gần đó có để những bộ đồ bảo hộ để tránh bẩn quần áo.

Phía cạnh đó có một chiếc máy đo lực tay. Cách duy nhất để giảm độ cao của dốc là tác động một lực mạnh vào nó. Nhưng điều kiện tiên quyết là lực tay của lượt sau phải cao hơn lượt trước.

Thật ra cũng không phải cố sức lắm, chỉ cần người trước lương tay một chút thì người sau cũng sẽ không quá khó khăn để vượt qua.

Cuối cùng bọn họ thành công để con dốc giảm xuống còn 8 độ, nhưng nó vẫn không dễ dàng vượt qua được bởi nước xà phòng từ vòi xả 2 bên tường vẫn liên tục được xả xuống không ngừng nghỉ.

Nhóm người lần lượt mặc quần áo bảo hộ vào rồi mới chuẩn bị nghĩ cách để vượt dốc.

“Các cậu có kiến nghị gì không?” - Lục Duy Tùng đứng khoanh tay tựa vào tường, lên tiếng hỏi.

Trên khuôn mặt mọi người nhất thời đều hiện vẻ nghiền ngẫm, cách thì có rất nhiều nhưng phải tìm cách nào để mọi người ít tổn hao thể lực nhất có thể lại không phải điều dễ dàng gì.

Vu Minh Đức quan sát con dốc kia một hồi rồi đưa ra phán đoán.

“Theo mình thấy thì con dốc này dài khoảng 3m, chiều ngang tầm 1m8. Dựa vào áp suất nước từ hai bên thì phần ở giữa có lẽ là ít trơn trượt nhất. Chúng ta có thể lợi dụng chỗ đó để đi lên.”

Lục Duy Tùng hơi nhón chân nhìn một chút, lại nói tiếp.

“Trên kia có một phần bằng phẳng, nhưng không có điểm bám, nếu bám vào đó mà leo lên cũng rất khó.”

Ngừng một lúc, anh lại nói tiếp.

“Có điều, phía bên kia có một sợi dây thừng, bám được vào đó có lẽ sẽ lên được.”

“Vậy ý cậu là chúng ta sẽ xếp chồng lên nhau để lên đó hả?” - Mặc Chấn Phong lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.” - Lục Duy Tùng gật đầu.

Kiều Duy Bảo nghe vậy bèn xung phong.

“Để mình đứng dưới cùng, mình đưa các cậu lên.”

“Anh nặng 79 kg, mấy đứa thì sao?” - Mục Hạo Nhiên nói.

“Em 83 kg.” - Mặc Chấn Phong nói.

“Em 82 kg.” - Lục Duy Tùng nói.

“Em 77 kg.” - Vu Minh Đức nói.

Dễ thấy, anh là người nhẹ nhất trong số bọn họ, vậy nên anh là người lên thứ hai.

Vì trọng lượng của Vu Minh Đức dồn lên vai của Kiều Duy Bảo khá nặng, vậy lên người thứ ba phải là người có trong lượng nhẹ nhất. Nghĩ tới đây, mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang Hạ Ngọc, người thấp bé nhẹ cân nhất.

Hạ Ngọc hiểu ý, gật đầu.

Cũng không có gì phải chuẩn bị, Kiều Duy Bảo nằm xuống con dốc, hai chân co lại. Mục Hạo Nhiên và Mặc Chấn Phong cũng ngồi giữ chân giúp Kiều Duy Bảo để anh không bị trượt.

Lục Duy Tùng thì giúp Vu Minh Đức đi lên dốc, anh ổn định dẫm vào vai của Kiều Duy Bảo rồi cũng ngồi co chân theo kiểu nằm em bé.

Ngay sau đó, Lục Duy Tùng lại đỡ Hạ Ngọc lên đến khi cô dẫm được vào một vai của Kiều Duy Bảo rồi mới buông tay. Cao hơn nữa anh cũng không giúp cô được bởi không với tới.

Sau đó Hạ Ngọc lại nhẹ nhàng bám vào lưng của Vu Minh Đức mà trèo lên. Mặc dù hơi vất vả nhưng cô cũng không gây quá nhiều trọng lượng lên Vu Minh Đức và Kiều Duy Bảo phía dưới.

“Được rồi.” - Hạ Ngọc nói.

Kiều Duy Bảo phía dưới từ từ đứng thẳng chân dậy, hai người Mặc Chấn Phong và Mục Hạo Nhiên cũng ghì chặt chân của anh hơn. Kiều Duy Bảo đứng ổn định rồi thì Lục Duy Tùng đứng một bên quan sát liền nói.

“Minh Đức, đến lượt cậu.”

Vu Minh Đức nghe tiếng cũng nhanh chóng nâng người lên.

Có hai người Hạ Ngọc và Vu Minh Đức phía trên đang dùng sức để nâng người lên nên phần lực ghì vào người Kiều Duy Bảo cũng tăng lên rất nhiều. Có điều, Kiều Duy Bảo vẫn không từ bỏ, cắn răng chịu đựng sức nặng truyền tới từ trên vai mình.

Hạ Ngọc không nặng, chỉ có điều do sườn dốc quá trơn lên anh hơi tốn sức.

Cả Vu Minh Đức và Kiều Duy Bảo đều cao trên 1m8, vậy lên Hạ Ngọc có thể trực tiếp bám vào dây thừng mà trèo lên trên luôn.

Ngồi yên vị trên đó, Hạ Ngọc ném dây thừng xuống dưới rồi kéo Vu Minh Đức lên đầu tiên. Sau đó Vu Minh Đức kéo những người còn lại lên.

Trông bộ dáng của bọn họ cũng đủ nhếch nhác lắm rồi nên người quản trò cũng tự biết ý mà cho bọn họ về để còn tắm táp thay quần áo cho sạch sẽ nữa.

Vậy là bọn họ thành công trốn thoát khỏi mật thất.

Nhưng đầu tóc suôn mượt của mấy cô gái đều đã bị nước xà phòng làm cho bết dính lại, trông cực kỳ thảm hại.

Mọi người ra ngoài chụp lại một kiểu ảnh lưu niệm sau đó mọi người mới trở về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK