• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Tích im lặng cúi đầu nhìn đôi dép lê nói một cách khó khăn: “…Cũng được.”

Vạn Sơ Không nghe vậy bèn xoa tóc cậu: “Tôi đùa thôi. Cậu hợp với vịt con hơn.”

Cảm ơn, tôi không thấy hài hước chút nào hết.

Điện thoại di động trong tay Vạn Sơ Không vẫn đang reo khi anh bước vào thang máy nhưng Kỳ Tích thấy anh không có ý định trả lời. Cửa thang máy đóng lại trước mặt hai người.

#

Ngày hôm sau Kỳ Tích có một cuộc phỏng vấn cá nhân. Trong buổi phỏng vấn, Kỳ Tích bất ngờ bị người dẫn chương trình hỏi cậu và Vạn Sơ Không đã gặp nhau như thế nào. Kỳ Tích vô thức nhìn người đại diện của mình đằng sau máy quay bởi vì đoạn này không nằm trong kịch bản.

Nhưng chị Hà không cho Kỳ Tích một chút gợi ý nào cho nên cậu đành phải nói thật: “Em tình cờ gặp anh ấy trong một buổi tụ tập bạn bè.”

Người dẫn chương trình còn muốn hỏi sâu hơn nhưng lúc này chị Hà mới lắc đầu ra hiệu, ý bảo không cần hỏi nữa.

MC sửa lời: “Sắp đến ngày 11/11, liệu chúng ta có cơ hội nhìn thấy hai người hợp tác trên cùng một sân khấu không nhỉ?”

Giọng điệu của cô ấy như đang trêu ghẹo nên Kỳ Tích chỉ có thể mỉm cười và lịch sự trả lời: “Em không chắc liệu có cơ hội hay không nhưng mọi người có thể mong chờ bài hát mới của Lullaby6 vào ngày hôm đó ạ.”

Cuộc phỏng vấn ngắn này quay riêng từng người dùng để làm after-credit[1] cho chương trình. Các câu hỏi được đặt ra cũng khác nhau. Kỳ Tích quay tổng cộng hai lần. Lần thứ hai cậu được hỏi câu hỏi bình thường hơn, hỏi cậu có thích mèo không, ở nhà có nuôi thú cưng không?

Kỳ Tích đã trả lời câu hỏi này nhiều lần rồi, lần này cũng như vậy: “Nuôi một con mèo đòi hỏi sự kiên nhẫn, phải có đủ thời gian để làm bạn với nó. Hiện tại thì em chưa có khả năng để làm điều đó cho nên tạm thời không có kế hoạch nuôi mèo.”

Trên đường trở về, Kỳ Tích không nhịn được hỏi người đại diện: “Chị Hà, buổi phỏng vấn vừa rồi…”

“Đừng lo, nó không được phát sóng đâu.” Chị Hà nói, “Cũng không phải cố ý.”

“Vậy vì sao…” Kỳ Tích còn chưa hỏi xong thì fan đã cầm điện thoại quay đến đây cho nên cậu chỉ đành nuốt câu hỏi vào bụng.

Phó Sương thấy Kỳ Tích và người đại diện nói chuyện xong lập tức đi tới khoác vai Kỳ Tích: “Anh, nếu anh muốn biết thì tí về em nói cho. Bây giờ nói chuyện bị nghe thì không tốt đâu.”

Nhưng sau khi trở về, bọn họ được sắp xếp tăng cường tập luyện cho nên chẳng có thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác.

Buổi tối, Kỳ Tích lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà, Vạn Sơ Không xuất hiện trước nhà cậu như thường lệ. Cả ngày hôm nay Kỳ Tích đã mệt lử, Vạn Sơ Không thấy cậu mệt cũng không nhắc đến trò chơi, hai người chỉ trò chuyện một lúc.

Nghĩ đến những câu hỏi mà người dẫn chương trình hỏi lúc sáng nay, Kỳ Tích do dự hỏi: “Anh chắc là tham gia chương trình hôm 11/11 chứ?”

Vạn Sơ Không “ừ” một tiếng.

Kỳ Tích có chút hồi hộp: “Anh tham gia đài nào?”

Vạn Sơ Không hỏi: “Cậu rất muốn nghe tôi hát à?”

Kỳ Tích thả lỏng một chút, trái với lương tâm mà gật đầu. Cậu sợ mình mà lắc đầu thì sẽ bị mang thù mất.

Mà sự chần chừ của Kỳ Tích chính là đáp án, Vạn Sơ Không nhìn cậu nói: “Chắc không cùng đài với cậu… Hình như cậu mới thở phào nhẹ nhõm?”

“Không có, không có.”

Vạn Sơ Không nhìn chằm chằm Kỳ Tích mấy giây, mỉm cười: “Tốt nhất là không có.”

Vạn Sơ Không bây giờ không còn giả vờ trước mặt Kỳ Tích nữa, tâm trạng tốt thì cười với Kỳ Tích, tâm trạng không tốt cũng cười nhưng sẽ bắt nạt người ta nhiều hơn.

Kỳ Tích có chút sợ hãi.

Nhưng cậu không muốn hai người biến thành một mối quan hệ phức tạp, bị công ty trói buộc sẽ quá bất công với Vạn Sơ Không.

Ít nhất thì ngoài mặt cậu không muốn như vậy, nhưng trong lòng…

Kỳ Tích ngủ quên trên ghê sô pha. Trong lúc mơ mơ màng màng cậu đã thấy mình nằm trên giường. Kỳ Tích đã quá buồn ngủ để suy nghĩ xem mình bò lên giường như thế nào. Sáng hôm sau, cậu bị đồng hồ báo thức mới lập tức nhận ra, cậu được Vạn Sơ Không bế về phòng ngủ!!!

Đầu óc Kỳ Tích mê man. Làm sao mình có thể ngủ thiếp đi được? Có phải cậu quá không phòng bị với Vạn Sơ Không rồi không…

Ngay cả lúc lên xe rồi Kỳ Tích vẫn còn đang suy nghĩ, mãi cho đến khi Kỳ Tích gọi cậu: “Kỳ Tích, Kỳ Tích! Sao đến cậu cũng lơ đễnh rồi?”

Kỳ Tích ngẩng đầu lên, Nhậm Tư nói: “Tớ gọi cậu vài lần rồi. Cậu thất thần cái gì vậy?”

“Có đâu.” Kỳ Tích che nửa khuôn mặt của mình, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không có mà.”

Phó Sương lại gần Kỳ Tích, nói: “Anh, trông anh giống thiếu nữ đang tương tư vậy á.”

Kỳ Tích không thể phản bác, cuối cùng chỉ thở dài cam chịu: “Em đừng lo cho anh.”

Khi cuộc phỏng vấn được phát sóng, quả nhiên nội dung ban đầu đã được thay thế bằng đoạn hỏi về chuyện nuôi mèo.

Kỳ Tích còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Phó Sương đã cầm điện thoại để trước mặt cậu: “Anh, anh xem nè.”

Trời đã tối, dựa vào ánh đèn mờ mờ ở góc trên bên trái màn hình, Kỳ Tích lập tức nhận ra đó là siêu thoại của Sơ Kỳ Bất Ý.

“….Muốn anh xem cái gì?” Nếu là fanfic thì cậu đã xem đủ nhiều rồi!!

Phó Sương chỉ vào một bài viết, lúc này Kỳ Tích mới nhìn thấy nội dung của nó: # Sơ Kỳ Bất Ý # Tôi có người bạn là phóng viên thực tập, lúc nhóm ru ngủ được phỏng vấn thì cô ấy cũng có mặt ở đó. Về đoạn phỏng vấn after-credit kia, cô ấy bảo tôi lúc phỏng vấn Kỳ cục cưng rõ ràng có được hỏi về Không nhưng không hiểu sao lại không chiếu…

Phía dưới là một vài tấm ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện, nội dung đại khái nói về những câu hỏi mà người dẫn chương trình đã hỏi vào lúc đó, còn có cả phản ứng của Kỳ Tích.

[Ẻm vô cùng bối rối liếc ra ngoài máy quay, nhìn có chút hoảng hốt. Chắc lúc đó không ngờ người dẫn chương trình lại đột ngột nhắc đến ông xã mình.]

Kỳ Tích: “……”

Cậu mờ mịt ngẩng đầu nhìn Phó Sương sau đó Phó Sương gật đầu: “Ừa, không cần nghi ngờ. Là do công ty chuẩn bị.”

Kỳ Tích thực sự biết những chiêu trò này. Công ty trả tiền cho một số người để đăng những câu chuyện không rõ ràng lên mạng xã hội để thu hút người đọc. Chỉ là hai năm qua Kỳ Tích không hợp tác với ai, không ai thèm quan tâm đến cậu cho nên Kỳ Tích đương nhiên quên mất còn có chuyện như vậy.

Quả nhiên tất cả bình luận đều hỏi tại sao không cho phát sóng đoạn phỏng vấn đó, sợ bọn họ cắn đường đến chết hay gì? Công ty Vạn Quy mau mau buông tha đi, vợ chồng son người ta chính là cặp đôi đẹp nhất.

Phó Sương vỗ vai Kỳ Tích, dáng vẻ như một người từng trải: “Anh à, phải làm quen đi thôi.”

Kỳ Tích không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.

Hôm nay tập luyện đến khuya như thường lệ, Kỳ Tích không biết phải đối mặt với Vạn Sơ Không như thế nào. Đối phương hay lên mạng như vậy chắc cũng đã đọc được rồi… Kiểu này chỉ có thể lừa người ngoài thôi chứ Vạn Sơ Không nhất định là liếc một cái cũng có thể nhìn ra kỳ lạ trong chuyện này.

Kỳ Tích dứt khoát gửi nhắn tin cho Vạn Sơ Không nói hôm nay cậu rất mệt, cần phải nghỉ ngơi sớm, còn không quên đính kèm một biểu cảm mèo con.

Kết quả mấy ngày sau Kỳ Tích quả thật vô cùng bận rộn thậm chí còn không có thời gian về nhà.

Cho đến tối hôm trước 11/11, đoạn phỏng vấn hôm đó mới bị “lọt” ra ngoài. Trước đó, lúc mấy dòng chữ kia được lan truyền khắp nơi, nhóm người hâm mộ dĩ nhiên là hân hoan vui mừng kêu gọi công ty nhanh chóng cho hai người hợp tác với nhau. Nếu như trước đây chỉ có một nhóm nhỏ người la ó thì giờ đây hầu hết mọi người đều mong chờ chuyện đó.

Điều khiến Kỳ Tích tuyệt vọng hơn cả là cậu nghe được từ đồng đội của mình là Vạn Sơ Không sẽ tham gia cùng một đài truyền hình với họ.

Mấy ngày nay Kỳ Tích rất bận. Mấy bữa trước cậu hỏi Vạn Sơ Không thì nhận được đáp án là hai người sẽ không đi cùng đài cho nên không có để ý có ai khác vào ngày hôm đó không.

Lần này Vạn Sơ Không làm khách mời không cần phải lên hát, tổng duyệt cũng không thấy mặt cho nên Kỳ Tích không nhìn thấy người lại càng nghĩ hai bên sẽ đi hai đài khác nhau.

Thấy vẻ mặt Kỳ Tích như bị sét đánh sau khi nghe tên Vạn Sơ Không, Nhậm Tư thăm dò: “Sao vậy? Chia tay rồi hả? Có nhanh quá không vậy?”

Lâm Sam bật cười thành tiếng, Hạ Ngũ đứng một bên nghe vậy ngẩng đầu nhìn Kỳ Tích, vẻ mặt có chút phức tạp.

Kỳ Tích lắc đầu: “Không phải, chỉ là…”

Chỉ là cái gì, cậu cũng không nói nên lời.

Vào ngày 11/11, Kỳ Tích nhìn thấy Vạn Sơ Không đang đứng nói chuyện với Trần Thắng Hàng ở trước khán đài trong buổi tổng duyệt thứ hai.

Đã lâu rồi Kỳ Tích không gặp Trần Thắng Hàng cho nên gần như quên mất Vạn Sơ Không cũng có bạn trong làng giải trí…

Sau buổi tập, Kỳ Tích mệt thở không ra hơi đột nhiên thấy Vạn Sơ Không vẫy tay với mình.

Kỳ Tích: “…”

Trần Thắng Hàng: “Mày trêu chó à?”

Vạn Sơ Không liếc Trần Thắng Hàng một cái, Trần Thắng Hàng lập tức ngậm miệng.

Kỳ Tích đi về phía bọn họ. Trần Thắng Hàng tự giác cách xa một chút nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn hai người.

Vạn Sơ Không ngẩng đầu nhìn Kỳ Tích, Kỳ Tích chỉ có thể ngồi xổm xuống hỏi, “Sao vậy?”

Vừa dứt lời thì Vạn Sơ Không đưa một chai nước cho cậu.

Kỳ Tích ngẩn người, “Tôi không khát…” Vừa nói cậu vừa nhìn phản ứng của những người xung quanh.

“Nhìn họ làm gì?” Vạn Sơ Không dễ dàng nhìn thấu, “Nhìn tôi này.”

Cái này thì Kỳ Tích lại càng không dám nhìn, vội vàng nói: “Bên tôi xong rồi, đợi lát nữa…”

Vạn Sơ Không định kéo Kỳ Tích lại nhưng Kỳ Tích lại phản ứng nhanh hơn, lập tức đứng dậy lùi lại hai bước.

Ánh đèn đều tập trung trên sân khấu cho nên phía gần cánh gà có hơi tăm tối, Kỳ Tích nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vạn Sơ Không lập tức quên hết mọi chuyện, bước lại vị trí ban đầu, chủ động đưa tay ra.

“Làm gì? Tôi không muốn bắt tay cậu.”

Tuy rằng ánh mắt của những người xung quanh không đặt trên hai người nhưng đôi tai rõ ràng vẫn dựng thẳng lên hóng chuyện.

Vạn Sơ Không nói tiếp: “Đi ra phía sau nói chuyện cho thoải mái được không?”

Kỳ Tích nói một cách khó khăn: “Hay là chú ý chừng mực một chút…”

Rốt cuộc thì Vạn Sơ Không cũng nở một nụ cười nhẹ: “Vậy thì tôi sẽ đợi cậu trong phòng chờ của tôi.” Vạn Sơ Không cố ý nhấn mạnh từ “của tôi”.

Kỳ Tích trở lại hậu trường tình cờ gặp đội trưởng đang đi vệ sinh, Nhậm Tư thuận miệng hỏi: “Ồ, làm lành rồi hả?”

Kỳ Tích có chút bất lực. Cậu biết mọi người chỉ đang trêu chọc chứ chưa thực sự coi hai người là người yêu của nhau.

Dù sao đây cũng là chuyện không thể nào.

Kỳ Tích cũng không thể nghiêm túc phản bác, làm vậy lại giống như cậu và Vạn Sơ Không thực sự có một bí mật nào đó không thể cho ai biết.

Thật sự không có sao? Nếu là trước kia thì khẳng định không có.

Nhưng hiện tại… Kỳ Tích không xác định được.

Khi đến phòng chờ của Vạn Sơ Không, Kỳ Tích nghĩ rằng sẽ có người khác nhưng chỉ có một mình Vạn Sơ Không ở đấy.

Cậu nhìn quanh muốn hỏi Trần Thắng Hàng đi đâu rồi.

Vạn Sơ Không dường như nhìn ra được suy nghĩ của Kỳ Tích, “Tôi đã bảo cậu ta không có việc thì không cần về đây.”

Kỳ Tích có thể cảm nhận tâm tình của Vạn Sơ Không đang không tốt, không khỏi lùi từng bước về sau. Người đàn ông bước đến làm cậu có chút căng thẳng. Nhưng Vạn Sơ Không chỉ đi ngang qua cậu bước về phía cửa.

Kỳ Tích sững sờ nhìn Vạn Sơ Không khóa cửa.

Kỳ Tích: “…”

Bây giờ mới kêu cứu thì có kịp không??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK