• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào tháng nóng nhất ở Hoa Đô, hơi nóng trước sân vận động tăng vọt. Nhiều người hâm mộ đã đến sân vận động từ sớm để phân phát đồ tiếp ứng và trang trí khán đài.

Trần Thắng Hàng đội mũ lưỡi trai nóng đến mức hận không thể le lưỡi ra, cầm quạt tiếp ứng không biết của ai hỏi lần thứ ba: “Tại sao tao phải đến nơi này với mày?”

“Tao mời mày đi miễn phí, mày còn cái gì không vui?” Vạn Sơ Không đang nhìn tấm banner do fan phát vừa nãy. Phía trên banner là Kỳ Tích tóc vàng có thêm hiệu ứng tai mèo.

“Mày không nói với Kỳ Tích là mày sẽ đến à?” Nhìn một nhóm cô gái vây quanh trong quán cà phê, Trần Thắng Hàng lười so đo với Vạn Sơ Không, nhỏ giọng hỏi.

“Em ấy biết tao đến.” Vạn Sơ Không lại lật đến một cái khác in hình Kỳ Tích tóc tím hồng.

“Vậy chúng ta không thể vào sân vận động đúng không?” Trần Thắng Hàng bị nóng làm cho cả người bực bội.

Vạn Sơ Không ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, Trần Thắng Hàng tức giận nói: “Đừng có nhìn nữa. Lấy được cái gì thì cũng đã lấy rôi. Mày đừng nói cho tao biết mày tới đây là để tiếp ứng cho Kỳ Tích đấy?”

Vạn Sơ Không hời họt: “Nếu không thì sao?”

“Mày có biết hai người chúng ta vô cùng nổi bật không? Lỡ bị nhận ra thì sao?”

Trần Thắng Hàng nói xong thì Vạn Sơ Không mở điện thoại ra, một lát sau nói: “Bị nhận ra rồi.”

Trần Thắng Hàng nghiêng người nhìn một cái, thiếu chút nữa ngất đi, “Người đại diện của mày có biết tài khoản phụ của mày theo dõi cái gì không?”

“Đây là sinh hoạt cá nhân, anh ta không quản được.”

“Vậy anh ta có biết hôm nay mày đến đây xem concert không?”

“Biết.”

“Anh ta nói sao?”

Vạn Sơ Không suy nghĩ một lúc, “Anh ta từ bỏ.”

Từ bốn chữ này, Trần Thắng Hàng có thể cảm nhận được sự chua xót khi làm người đại diện của Vạn Sơ Không.



Ngày 19 tháng 8 năm 2027, 14:29

Chủ đề bài đăng: [Vừa nãy Vạn Sơ Không vừa tiến về phía tôi, nói muốn đồ tiếp ứng Kỳ Tích….]

Đầu tiên tôi phải nói qua tôi không phải là fan của một trong hai người, bạn tôi là fan đoàn bận bịu quá nên gọi tôi đến giúp đỡ mà thôi.

Phải diễn tả tâm trạng của tôi thế nào nhỉ? Khá là phức tạp. Tôi đã nghe rất nhiều chuyện về hai người bọn họ nhưng tôi không đu CP, mong các bạn đừng bảo tôi quảng cáo, cảm ơn..

Vạn Sơ Không thật sự rất đẹp trai, đẹp trai còn hơn cả trên màn ảnh, cao ráo, giọng nói cũng rất dễ nghe, là kiểu rất có từ tính, khác hẳn với đám người cố tình đè thấp âm thanh trên mạng. Tôi không hình dung được, dù sao nghe cũng rất thoải mái. Trên người Vạn Sơ Không có một cỗ hương vị rất sạch sẽ, hẳn không phải là nước hoa.

Với lại dưới nhiệt độ lên tới 39 độ ở Hoa Đô, tóc mái của bà cô tôi đây ướt đến nỗi tạo hình được luôn thì anh ta lại nhẹ nhàng thoải mái xuất hiện trước mặt tôi, tôi con mẹ nó mặc cảm vô cùng. Mấu chốt là Vạn Sơ Không chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai, tôi thì lại không cao ngẩng đầu một cái đã có thể trông thấy toàn bộ khuôn mặt, ngay từ giây đầu tiên tôi đã nhận ra ngay. Phải nói rằng nốt ruồi trên sống mũi của anh ta thật gợi cảm. Đầu óc tôi lúc đó tương đối hỗn loạn, chẳng suy nghĩ được gì.

Từ nãy đến giờ trông có vẻ là một cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ cho đến khi anh ta mở miệng nói với tôi: “Làm thế nào để tôi có được cái này?”

Lúc đó tôi mới phát hiện anh ta chỉ muốn banner trên tay tôi thôi, ha ha, mà còn cực kì lịch sự sữa.

Với lại anh tay chỉ tay muốn Kỳ Tích.

Ừm, để tôi nói lại một lần nữa, tôi không cp, đừng bảo tôi quảng cáo. Trái tim nai vàng ngơ ngác của tôi vừa bị đâm chết, xin đừng gây thêm đau đớn cho tôi.

Lúc đó tôi hoàn toàn bị mù quáng trực tiếp đưa banner cho anh ta. Anh ta ban đầu dường như còn muốn tôi nhìn vào điện thoại (Vì việc nhận đồ tiếp ứng còn phải nhìn cấp siêu thoại. Tôi không biết tại sao anh ta lại muốn cho tôi xem điện thoại… Chắc không phải anh ta đã vượt qua cấp 6 trong siêu thoại của Kỳ Tích chứ? Chắc không phải đâu đúng không?)

Dù sao tôi cũng đã đưa tất cả banner trong tay cho anh ta.

Anh ta đúng là một người đàn ông tuyệt vời, tuyệt vời như trong chương trình tạp kỹ.

Anh ta chỉ chọn mỗi banner của Kỳ Tích rồi trả phần còn lại cho tôi.

Anh ta đúng là fan only trắng trợn. Bạn của tôi mà thấy được chắc chắc sẽ đánh anh ta, bạn tôi là fan đoàn!!

Sau đó trước khi rời đi anh ta còn nói “cảm ơn” với tôi nữa, vô cùng lịch sự luôn.

Lúc đó tôi vẫn còn choáng váng, không kịp nói là mình nhận ra anh ta. Phía sau anh ta có một người đàn ông cao to đi cùng. Tôi carmt hấy hơi quen thuộc nhưng không thể nhớ nổi là ai.

2L: Chà.

3L: Chà.

4L: Bề ngoài thì là một cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng mạn nhưng thực chất lại bị ép ăn một miệng cơm chó.

11: Có phải là Trần Thắng Hàng không? Trong siêu thoại cho người nói.

12L: Lão Không chắc chắn là diễn viên hài rồi. Cho dù ổng làm chuyện gì có nghiêm túc chững chạc đàng hoàng đến đâu cũng vô cùng buồn cười.

13L: Thật sự không thể gặm đường hả?

15L: Không có nói là không thể gặm, chỉ là đừng có cưỡng ép chủ thớt. Dù gì thì trái tim của bả vừa mới trải qua hai thái cực, vừa động lòng xong đã chạy một đường thẳng, mà đoán chừng hai việc chỉ cách nhau còn chưa đến một phút.

24L: Lúc sau anh ta còn đi nhận quạt nữa, rất nhiều fan đều thấy được nhưng mà không ai dám đi lên nói chuyện. Anh ta với Trần Thắng Hàng ngoài đời thật nhìn rất cao, có aura quanh người, thành thật mà nói thì có chút sợ hãi.

30L: One không phải đi cùng Trần Thắng Hàng à? Tại sao không ai gặm hai người bọn họ? Gặm không ngon bằng à?

31L:? Nghiêm túc mà nói thì khó gặm lắm.

32L: Từ lâu cũng đã nói qua chuyện này rồi, chuyện có khả năng xảy ra giữa hai bọn họ nhất chắc là đánh nhau một trận, không có cảm giác bầu không khí chút nào.

33L: One với Kỳ Tích thì có hả?

34L: Lầu trên đến đây câu cá hay gì? Thật sự không biết đôi tình nhân nhỏ của chúng ta xuất hiện trong đại chúng như thế nào hả? Chính là dựa vào bầu không khí! Là ghép cp!! Hai người bọn họ trước đó căn bản không quen biết nhau!

35L: Lầu trên rốt cuộc đang tự hào cái gì, tôi không hiểu.



Đúng tám giờ tối, trong sân vận động ồn ào náo nhiệt, ánh đèn đã sớm mờ đi, bảng đèn trong bóng tối đặc biệt sáng ngời.

Sau khi kiểm tra lại các thiết bị, các thành viên lần lượt lên sân khấu. Trước khi lên đài, Kỳ Tích đã lén lút nhìn vị trí của Vạn Sơ Không. Người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu cùng với bạn mình, không biết là ai còn rất nhiệt tình chuẩn bị cho anh ấy bảng đèn của cậu.

Khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, mọi âm thanh trên thế giới dường như đều tĩnh lặng.

Mãi cho đến khi Nhậm Tư mở miệng: “Cảm ơn mọi người đã đến đây tham gia vào buổi concert cuối cùng của chúng tôi.”

Tiếng hò reo trở về bên tai Kỳ Tích. Cậu nhìn xuống sân khấu. Vô số ánh sáng lập lòe rơi vào đáy mắt, ánh đèn xung quanh dừng lại ở giữa sân khấu. Cuối cùng cậu nhìn về phía vị trí của Vạn Sơ Không, cùng các thành viên cúi đầu thật sâu.

Hai tiếng rưỡi tiếp theo, ngoại trừ một số giao lưu với người hâm mộ, tất cả đều chủ yếu là hát và nhảy. Bọn họ đã chuẩn bị cho màn chia tay này từ lâu cũng không muốn kết thúc quá chật vật.

Các thành viên đều mời bạn bè của mình đến. Lúc ống kinh chiếu đến Vạn Sơ Không, trên khán đài không ngừng la hét.

Kỳ Tích đang điều chỉnh lại tai nghe, mồ hôi chạy dọc trên má giữa những hơi thở, nghe được tiếng hét chói tai mờ mịt quay đầu nhìn về phía màn hình lớn sau đó lập tức cười lên, đè lại micro: “Cảm ơn mọi người vì đã đến.”

Vạn Sơ Không cầm gậy tiếp ứng trong tay cũng quơ quơ theo, bên cạnh là Trần Thắng Hàng và Tô Xảo Xảo, trong nhà Tô Miễn Siêu có việc cho nên không thể đến.

Chuyện lần trước uống say đá Trần Thắng Hàng một cái Tô Xảo Xảo mơ hồ còn có chút ấn tượng, cuối cùng cũng cảm nhận được sự xấu hổ không thể trốn giống như Kỳ Tích, trong suốt quá trình không dám đối mặt với Trần Thắng Hàng. Trần Thắng Hàng ngược lại khoanh tay thích thú nhìn cô nàng, câu đầu tiên mở đầu: “Người đẹp này có chút quen mắt.”

Tô Xảo Xảo: “Đương nhiên là quen. Chúng ta đã cùng đóng một bộ phim.”

Trần Thắng Hàng: “….”

Lần này thì đến lượt Trần Thắng Hàng xấu hổ.



Một ít doanh tiêu hào trên mạng đã đăng video trực tiếp do người hâm mộ quay lại. Có người nói concert cuối cùng của Lullaby6 sẽ không trọn vẹn nếu không có Khâu Diệc.

Mà ở thành phố C xa xôi, Khâu Diệc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ấn vào video xem trọn vẹn từ đầu đến cuối.

Giữa bọn họ không có nhiều mâu thuẫn nhưng thời gian trôi đi, mỗi người đều phải tách ra tự đi trên con đường của mình. Ký ức của ba năm trước không phải là giả dối nhưng bọn họ chỉ có thể lưu lại một cái ba năm ngắn ngủi trong cuộc đời của nhau, phía trước còn có vô số ba năm đang chờ bọn họ trải nghiệm.

Khâu Diệc vẫn còn trẻ. Trước kia cậu không hiểu tại sao Kỳ Tích lại có thể nhất thành bất biến[1] như vậy, những gì Kỳ Tích khao khát không thay đổi, những gì Kỳ Tích theo đuổi cũng không thay đổi. Nhìn mọi người xung quanh ai cũng đều thay đổi, chính cậu cũng đang thay đổi. Cậu muốn có một sân khấu lơn hơn, một thế giới rộng lớn hơn, rồi dần dần cậu sẽ không còn hài lòng với nó nữa, sẽ không còn tiến về phía trước bởi vì nhiệt huyến năm đó nữa. Có một đoạn thời gian Khâu Diệc không ngừng xoắn xuýt nhưng rồi một ngày cậu đột nhiên dừng lại.

Lúc trước gặp nhau ở thảm đỏ, cậu nói với Kỳ Tích: “Anh vẫn giống như trước kia nhỉ.”

Cái này không có gì không tốt. Mỗi người đều có những lựa chọn khác nhau, có thể nhất thành bất biến, cũng có thể bừng bừng tham vọng.

“Anh cứ như vậy là được.” Đây thật ra là một câu chúc phúc, Khâu Diệc ngày đó hiếm khi nở được nụ cười, nhìn Kỳ Tích vẫy tay tạm biệt, đúng lúc quay người đi mới nhẹ nhàng gọi một tiếng “Anh.”

Hồi ức giúp đỡ lẫn nhau khi mới ra mắt vẫn còn đó, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.

Tất cả chúng ta ai cũng đều phải lao vào những lựa chọn khác nhau.



Kết thúc bài hát cuối cùng, ai nấy đều toát mồ hồi. Kỳ Tích nghe thấy tiếng khóc nức nở của Phó Sương bên cạnh. Cậu vươn tay ra xoa đầu thiếu niên, kết quả là Phó Sương càng khóc dữ dội hơn.

Mặc dù đội trưởng luôn nói đùa cái nhóm này sắp tiêu rồi, năm nay không có thu album mới cũng đã nói rõ vấn đề nhưng tất cả mọi người thật sự không có cảm giác chia xa. Mặc dù có một hai tháng không thấy nhau nhưng những lời chào hỏi khi gặp mặt vẫn vô cùng quen thuộc. Tên của nhóm vẫn không thay đổi, vẫn là “Ít nói thì ít bị mắng”. Trưởng thành của năm nay chính là cuối cùng không đứng chung với nhau mà bị mắng nữa, mặc dù mấy lịch trình cá nhân sau này vẫn bị ăn mắng không ít.

Lần này thật sự phải tạm biệt.

Sau này phía trước tên mình không cần thêm tiền tố, lúc giới thiệu không cần phải nói rằng tôi đến từ Lullaby6.

Đây là kết thúc của bọn họ.

Có lẽ cũng bị lây bầu không khí bây giờ, giọng nói của Nhậm Tư cũng trở nên nghẹn ngào, một lần nữa nói: “Cảm ơn mọi người đã đến với buổi concert cuối cùng của chúng tôi.”

Cuối cùng, mọi người cùng đồng thanh: “Chúng tôi là Lullaby6.”



Ngày 20 tháng 8, 0:34.

Chủ đề bài đăng: [Căn bản không có theo đuổi nhóm ngủ gật nhưng tối nay tôi khóc như một con chó]

Tôi thật sự không thể chịu được điều này!!

Đặc biệt là lúc Thụy 2 khóc thảm thiết, mọi người ít nhiều gì cũng đều xót xa, tôi không có ở đó mà cũng khóc theo.

Chẳng qua là cái ôm cuối cùng của cậu ta là xảy ra chuyện gì vậy? Làm tôi bối rối luôn.

2L: Chia ly luôn luôn thương cảm,

3L: Hai năm nay bằng mắt thường có thể nhìn thấy Phó Sương đã trưởng thành như thế nào, còn tưởng là đã trở thành một anh trai ngầu lòi, kết quả là cậu ấy lại là người khóc dữ nhất.

4L: Đến cuối cùng bọn họ vẫn tự giới thiệu mình là Lullaby6, dù đã ít đi một người…

5L: Đủ rồi đủ rồi đừng có giết người nữa, cuối cùng chỉ có tôi là người duy nhất khóc thôi!

6L: Mặc dù Phó Sương khóc rất thảm thiết và đáng thương, tôi cũng khóc theo nhưng tôi cũng để ý đến vấn đề mà chủ thớt nói. Sau khi bọn họ cúi chào rồi đứng dậy, Phó Sương có phải là muốn ôm Kỳ Tích không? Vì sao bỗng quay ngoắt một trăm tám mươi độ chạy tới ôm Hạ Ngũ? Lúc tôi nhìn thấy đúng là dở khóc dở cười, mũi thổi cả bong bóng.

7L: Có video không? Lúc đó tôi không để ý.

8L: [Ảnh động]

9L: Sao tôi lại không biết là buồn cười thế này? Cậu ấy đang làm gì vậy? Cánh tay vươn ra rồi kết quả là đột nhiên dừng lại, vòng một vòng suýt chút nữa là tát vào người đội trưởng đang đứng bên cạnh!! Không ngờ Lâm Sam nhanh tay kéo một cái mới cứu Nhậm Tư khỏi cánh tay Phó Sương.

11L: Cười chết tôi cười chết tôi.

12L: Bầu không khí buồn bã gì đó đều mất luôn rồi.

22L: Nghe những người có mặt ở hiện trường nói đó là do màn hình lớn ở phía sau quét một vòng khán giả ở hàng ghế trước, đột nhiên dừng lại trên người Vạn Sơ Không

23L: Ui, có phải là cp lại hơi quá rồi không?

24L: Nghe thì có vẻ là vậy nhưng đó là sự thật. Tôi đã có mặt ở hiện trường, biểu cảm lúc đó của anh Vạn vô cùng kỳ lạ, đó là kiểu biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo, đặc biệt S… Nhưng mà khi Kỳ Tích vừa quay đầu lại, biểu cảm của anh ấy lập tức thay đổi. Chắc là sẽ có người chụp được.

26L: [Liên kết video][Liên kết video] Hai cái này gộp lại, cái thứ nhất quay trên màn hình lớn, cái còn lại là trên sân khấu, hai đoạn phim xảy ra cùng lúc.

27L: Tôi xin lỗi nhưng thật sự rất buồn cười…

28L: Một giây trước: Cậu dám ôm thử coi?

Một giây sau: Vợ ôm anh.

29L: Sơ Kỳ Bất Ý có thể thật là do mấy người.

31L: Ha ha ha ha ha ha ha ha phiền ghê á, trước khi xem thì nước mắt chảy ra tới hốc mắt, xem hết video khóc không nổi luôn.



32L: Tòa nhà này có chuyện gì vậy? Không cho phép đu CP!! Để yên cho tôi khóc!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK