Trong tháng này, Kỳ Tích đã vô cùng tích cực và tận tâm trong công việc, kết quả vẫn xuất hiện một chút chuyện nhỏ, ví dụ như trong một cuộc phỏng vấn không giảng hòa tốt giữa các thành viên mà trái lại còn để lửa cháy tới thân.
Câu hỏi hôm đó là: Trong nhóm thì cảm thấy mình thân với ai nhất?
Từ “nhất” ở đây rất có ý tứ, cũng may công ty đã an bài rồi, gặp phải trường hợp này, trả lời từ đầu đến cuối không có gì sai cả.
Khâu Diệc thì chọn Phó Sương, Phó Sương sẽ chọn Lâm Sam, kết quả thằng nhãi này thất thần, nói theo bản năng: “A, em với Kỳ Tích rất hay nói chuyện với nhau.”
Trật tự rối tung, những người sau muốn nói gì thì nói, cuối cùng đến lượt Kỳ Tích. Cậu vẫn đang suy nghĩ xem còn ai chưa được chọn, nhân tiện chêm thêm một câu: “Thật ra mọi người đều rất tốt… Em chọn đội trưởng ạ. Đội trưởng đã chăm sóc cho chúng em rất nhiều.”
Bởi vì một câu này mà mạng xã hội lại thêm một trận cãi nhau.
Tại sao lại nói “lại lần nữa”, bởi vì chuyện tương tự đã xảy ra cách đây cũng khá lâu.
Câu này của Kỳ Tích chỉ là câu cửa miệng của cậu thôi, nhưng từ khi bị mắng thì chưa bao giờ nói lại nữa. Lần này cậu không phản ứng kịp, cho nên lời này cứ thế tuột ra khỏi miệng.
Ngay sau khi cuộc phỏng vấn được chiếu, ngoại trừ những bình luận khống bình[1] của fan, toàn bộ bình luận phía dưới đều thảo luận chuyện này.
[“Thật ra mọi người đều rất tốt.”, lời như vậy mà cũng dám nói ra. Lời hay ý đẹp gì cũng bị cậu ta nói, vậy những người đã chọn trước đó có thể làm gì nữa?]
[Tôi thấy Khâu Diệc thậm chí còn không cười. Chắc anh ấy cũng cảm thấy xấu hổ với câu này đúng không?]
[Kỳ Tích có biết câu này rất là giả tạo không? Người qua đường thôi mà còn cảm thấy không tốt.]
[Cười chết, thực sự có người qua đường xem cái phỏng vấn buồn ngủ này từ đầu đến cuối đấy hả?]
[Cái kia… Ủa không phải chỉ là một câu rất bình thường thôi sao? Có cái này thôi mà cũng cãi nhau?]
[Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nói câu này. Lần trước đã bị mắng rồi, bây giờ lại dám nói ra, khó có thể tin được là cậu ta không cố ý.]
[Cố ý làm cho mọi người không được tự nhiên. Dù sao tôi xem cũng thấy xấu hổ giùm.]
….
Nhóm chat [Ít Nói Thì Ít Bị Mắng] (6)
Phó Sương: @Mèo Anh ơi, em thực sự không có mất mát hay bán thảm như vậy đâu. Cảm ơn đã cứu vớt em!!!
Khâu Diệc: Em cũng nói rõ, biểu cảm trước giờ của em vẫn luôn thế, đây là duy trì hình tượng cao lãnh bình thường.
Lâm Sam: Đừng có nói trắng ra như vậy. Nhân tiện nói luôn, em cũng không có xấu hổ.
Nhậm Tư: Thời gian làm việc không có lên mạng nói chuyện.
Phó Sương: Vậy đội trưởng đang…?
Nhậm Tư: Tất nhiên là để nắm bắt tình hình hiện tại của tụi bay!!
Khi Kỳ Tích đọc tin nhắn của nhóm, về đến nhà đã là hai giờ sáng.
Kỳ Tích: Được rồi, anh biết mà. [Mèo bắt tay.jpg]
Nếu xảy ra chuyện gì cảm thấy cần phải lên tiếng giải thích, phải nhắn tin vào nhóm.
Đây là quy tắc được đặt ra từ đầu bởi Nhậm Tư. Bọn họ đã đi với nhau được ba năm, trong khoảng thời gian này có không ít xích mích và cãi vã. Nhưng thân là một nhóm, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, đương nhiên phải có cách để nhượng bộ và giải hòa. Cũng may là cho đến bây giờ, mọi chuyện vẫn bình an vô sự.
Kỳ Tích thấy bọn họ nói như vậy thì biết chắc bản thân bị mắng rất thảm.
Cậu cũng đã quen với những chuyện như vậy.
Kỳ Tích ở trong nhóm không có cp nào cả. Ban đầu công ty sắp xếp cho cậu với đội trưởng. Tuổi hai người xấp xỉ, có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng cp của Nhậm Tư và Lâm Sam lại càng ngày càng nổi, dần dần công ty cũng từ bỏ việc ghép Kỳ Tích với những người khác.
Bởi vì cậu luôn bị mắng.
Đôi nào trong nhóm cũng được yêu thích hơn đôi của cậu với người khác cho nên Kỳ Tích bị mắng mãi không thôi.
Mãi cho đến tháng Một năm nay, “Sơ Kỳ Bất Ý” bất ngờ ra đời, quét sạch tất cả các cp trước đó, một đường đỏ rực đi lên.
Những người trên mạng không biết hai người này đều đã được xem qua một đống sản phẩm do fan cp này làm ra. Bởi vì không có hình tượng cố định và khuôn mẫu rập khuôn, phương thức cắn đường không ngừng nâng cao, tranh ảnh gì gì cũng càng ngày càng nhiều. Rất nhiều người bước một chân vào đây mới biết được hai người này căn bản chẳng quen biết gì nhau.
Không phải trúc mã, không có cửu biệt trùng phùng, càng không có gương vỡ lại lành.
Hai con người kia, hoàn toàn là người xa lạ.
–Nhưng rất hợp để cắn đường thì làm sao bây giờ?
Không nói tới việc hai người thực sự học chung một trường cấp Hai, có quen biết nhau hay không tạm thời không bàn đến, ít nhất là có tư liệu sống.
Cố tình khoảng thời gian ở trường cấp Hai là chuyện mà Vạn Sơ Không không muốn nhắc đến nhất.
Cho nên fan của Vạn Sơ Không không ngừng mắng chửi fan cp cắn đường đến thiếu đạo đức.
Nhưng những người la lang này không thèm quan tâm. Bọn họ đều cho rằng đây dường như là số phận. Càng không cho phép, họ càng muốn làm, hơn nữa phải làm càng oanh oanh liệt liệt.
Muốn miễn cưỡng, càng cho miễn cưỡng!
Kỳ Tích giống như chứng kiến được sự lợi hại của fan cp. Rốt cuộc thì, có rất ít cp có thể nhảy nhót trên hotsearch, mà la lang thì lại càng hiếm hơn.
Mỗi lần Kỳ Tích bị mắng, fan cp đã nói không ít lời hay ý cho cậu, kết quả chính là—Kỳ Tích bị mắng còn ghê hơn.
Công việc cường độ cao trong thời gian dài khiến Kỳ Tích lúc này không buồn ngủ cho lắm. Sau khi tắm rửa xong, cậu lướt mạng thấy Khâu Diệc, người nổi tiếng nhất trong đội, đang nằm trên hotsearch, tiêu đề là #Khâu Diệc Tức Giận#
Kỳ Tích: “…”
Cậu nhấp vào thấy tất cả đều là bài viết chụp màn hình của doanh tiêu hào, bình luận hầu hết là fan tới giải thích.
Mặc dù thỉnh thoảng công ty sẽ mua hotsearch cho bọn họ nhưng hiển nhiên những hotsearch như thế này thì không phải do công ty mua. Hơn nữa, những bức ảnh chụp màn hình mà doanh tiêu hào đăng tải cũng bị fan cắt ghép. Câu nói của Kỳ Tích “Thật ra mọi người đều rất tốt” thậm chí còn được cố tình in đậm và phóng to.
Này rốt cuộc là hotsearch của ai? Mấy người đang chửi ai vậy?…
Kỳ Tích làm mới bảng tin hai lần thấy trong hotsearch có thêm những bài đăng của những người khác.
[Thụy 1 vô tội. Nhìn ảnh chụp màn hình đã biết chuyện này là lỗi của Thụy 6 rồi. Ngoại trừ xào cp ra cậu ta còn biết làm gì không vậy?]
Bình luận: [Kinh doanh hình tượng nữa.]
[Nhảy thì không tốt, cũng chẳng có đầu óc.]
[Nhóm này không có cậu ta cũng được. Không muốn làm thì nghỉ đi, năm người cũng được rồi.]
[Không có cậu ta, Khâu Diệc sẽ không bị hắt nước bẩn thảm như vậy. Sao lúc nào cũng nói Khâu Diệc đen mặt? Sao không nhìn ai đó nói bao nhiêu chuyện không nên nói?]
….
Cuộc thảo luận vẫn tiếp tục, Kỳ Tích không xem nữa.
Tài khoản của sáu người bọn họ đều do công ty quản lí, chỉ vì sợ bọn họ không kiểm soát được mà nói ra mấy điều không nên nói. Vì vậy, mỗi người đều có tài khoản phụ.
Tài khoản phụ của Kỳ Tích chủ yếu là theo dõi các tài khoản thú cưng dễ thương. Có một lần cậu vô tình bấm theo dõi siêu thoại “Sơ Kỳ Bất Ý” nhưng lại không bấm hủy.
Kỳ Tích nhanh chóng bỏ qua chuyện hotsearch, lướt xem thêm mấy video về mèo nữa rồi nhanh chóng đi ngủ.
Ngày mai không phải đi làm.
Điều này đủ để khiến cậu vui vẻ thật lâu.
Nhưng niềm vui này chỉ kéo dài trong một buổi sáng.
Vì buổi chiều đến siêu thị mua sắm, Kỳ Tích gặp được Vạn Sơ Không.
May mắn thay, Vạn Sơ Không không nhận ra cậu.
Cái vướng mắc ở đây là Kỳ Tích không biết có nên chủ động chào hỏi không, lỡ đâu ra thanh toán mà bị nhận ra thì xấu hổ lắm…
Khu dân cư của Kỳ Tích là khu dân cư cao cấp. Nhiều người nổi tiếng cũng sống ở đây. Siêu thị cũng mở ở trong này, có đầy đủ hàng hóa cho nên không cần đặc biệt đi ra ngoài. Đây cũng là lí do tại sao cậu lại chọn ở đây.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghe nói rằng Vạn Sơ Không cũng sống ở đây.
Chẳng trách phản ứng của trợ lí trên xe lúc đó lại như vậy.
Kỳ Tích do dự, thấy Vạn Sơ Không chưa kịp nhìn đã ném một đống đồ ăn vặt vào trong giỏ hàng. Cậu cảm thấy anh ta lúc này giống y như mình lúc tích trữ hàng hóa vậy.
Cậu cũng thích mua một đống đồ ăn về để cả tuần không cần ra khỏi cửa.
Tất nhiên, tình trạng và cường độ làm việc hiện tại của Kỳ Tích không cho phép cậu một tuần không ra khỏi nhà.
Nhưng tích trữ đồ ăn vặt, vẫn thích.
Bởi vậy, hiếm thấy Kỳ Tích chủ động đi tới, nhấc mũ lên, lộ ra ánh mắt: “Thật là trùng hợp, anh cũng sống ở đây sao?”
Một câu giao tiếp vô nghĩa.
Vạn Sơ Không sửng sốt một chút, mấy giây sau không quá xác định, hỏi: “Cậu là… Kỳ Tích?”
Kỳ Tích cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh. Khuôn mặt rất nhỏ, dùng một bàn tay là có thể che lại. Vóc dáng không thấp, chưa kể còn có một cặp kính trên sống mũi của cậu. Gọng kính đen, quần đùi lửng và dép xỏ ngón.
Vạn Sơ Không trong lúc nhất thời không nhận ra được, hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười: “Đúng là trùng hợp. Đây là lần đầu tiên tôi đến siêu thị này thế mà lại gặp được cậu.”
Cặp kính làm cho Kỳ Tích trông càng vô hại hơn.
Vạn Sơ Không nhìn khuôn mặt của thiếu niên. Không có trang điểm, không có gì hết nhưng vẫn rất đẹp, nhìn càng thuận mắt hơn. Một con mắt đang nhìn trộm vào giỏ hàng của mình.
Vạn Sơ Không nhẹ nhàng đẩy xe: “Cậu đeo kính à?”
“Ừm…” Kỳ Tích lại đội mũ lên, “Sao anh không đeo gì thế? Không sợ bị chụp trộm sao?”
“Không cần.” Vạn Sơ Không nói với một thái độ nhẹ nhàng, “Ở đây không được phép chụp ảnh.”
Đây là lần đầu tiên Kỳ Tích nghe nói đến chuyện này. Vậy là sau này không cần đội mũ nữa sao?
Vạn Sơ Không lại nói: “Hơn nữa tôi là diễn viên, khác với cậu.”
Anh vừa nói vừa nắm tay Kỳ Tích đang muốn cởi mũ ra, còn tốt bụng giúp cậu ấn xuống: “Cậu vẫn nên đội đi.”
Kỳ Tích cảm thấy bản thân bị đối xử như một đứa trẻ.
“Cậu có bị cận thị không?” Vạn Sơ Không tiếp tục tò mò.
Kỳ Tích thành thật gật đầu: “Có một chút.”
Cậu thích chơi game, đặc biệt là khi kéo hết cửa sổ và rèm che lại. Lúc đó cả người chìm trong bóng tối, chỉ có màn hình là sáng, điều đó khiến Kỳ Tích cảm thấy an toàn. Nhưng do vậy mà mắt cậu bị cận. Độ cận không cao lắm nhưng lại bị loạn thị, ra ngoài phải đeo kính.
Vạn Sơ Không bất ngờ lấy tay câu lấy gọng kính của Kỳ Tích. Khoảng cách giữa hai người như gần lại, gần đến mức không thích hợp.
Họ không quá quen thuộc như vậy.
“Tôi tưởng cậu đeo kính áp tròng thẩm mỹ.” Ngay sau đó Vạn Sơ Không đẩy kính trở lại sống mũi, cười nói, “Hóa ra không phải.”
“Tôi chỉ đeo lúc quay hình thôi, bình thường thì không cần.”
Kỳ Tích không quan tâm chuyện đó lắm. Mỗi lần cậu mang kính áp tròng đều bị nghi ngờ là mang kính áp tròng thẩm mỹ. Nhiều lần như vậy nên cậu cũng lười bác bỏ. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, cho nên mỗi lần ra ngoài Kỳ Tích đều mang kính áp tròng thẩm mỹ.
Vạn Sơ Không nhìn cậu từ đầu đến chân, phụ họa: “Đúng vậy, thật sự là không giống.”
Kỳ Tích không hiểu câu này lắm.
Nếu có Tô Miễn Siêu ở đây thì cậu ta sẽ giải đáp thắc mắc giúp cậu. Con người thật của Kỳ Tích nhìn có hơi “âm u”, bình thường ở nhà tóc thì không chải, ăn mặc thì như trạch nam. Chỉ hơn người khác ở điểm xuất thân học nhảy cho nên đôi thân mịn màng và thẳng hơn người thường. So với người khác đúng là cảnh đẹp ý vui.
“Cậu có nóng không?” Tâm trạng Vạn Sơ Không có hơi vui vẻ, nói đùa, “Tôi mời cậu ăn kem.”
Kỳ Tích không rõ nên lắc đầu. Ngay sau đó một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện trước mặt cậu.
Thân hình của Vạn Sơ Không rất tốt, thoạt nhìn đã biết là có luyện tập, vai rộng, eo thon. Một đứa nhỏ bất ngờ lao tới dùng hai tay ôm lấy thắt lưng khiến nhiều fan phải quỳ liếm kia, vô cùng thân thiết mà cọ cọ vào người Vạn Sơ Không.
Vạn Sơ Không bị đụng trúng cũng không lung lay, thậm chí còn không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Cậu bé ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đứa bé, Kỳ Tích đột nhiên ngừng thở.
—Đó là khuôn mặt giống Vạn Sơ Không đến năm, sáu phần.
Trong nháy mắt, Kỳ Tích đã kịp nghĩ ra một nồi cẩu huyết, nhanh chóng mở miệng: “Tôi, tôi sẽ không nói gì hết!”
Tôi nghĩ anh chỉ đang hẹn hò với nữ thần tượng thôi.
Không ngờ là có cả một đứa con trai.
Cứu mạng!
Tôi còn có cơ hội sống sót bước ra khỏi cái siêu thị này không??!!
Chú thích:
[1] Khống bình: Khống chế bình luận, ví dụ khi nghệ sĩ bị hắc thì trạm phản hắc/fan sẽ lên cmt đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bị hắc sau đó fandom sẽ vào đẩy cmt đó lên top và ẩn những cmt tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top. (Nguồn: WP Xiaoloutt)