• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa thu tháng Mười, lá trên cây còn bắt đầu khô héo chuyển sáng úa vàng thì Trần Tư Dĩnh đã héo rũ trước rồi.

Kể từ khi Lullaby6 tan rã, ngoại trừ xuất hiện cố định trong một vài chương trình tạp kỹ ra thì Kỳ Tích không hề có động tĩnh gì khác, mà “Hoa Viên Ngày Xuân” cũng đã thông báo chính thức kết thúc mùa đầu tiên vào tuần trước. Nhìn thấy các thành viên khác lần lượt đưa ra thông báo, chạy lịch trình mà Kỳ Tích dường như đang dừng lại tại ngày giải tán, các người hâm mộ chỉ có thể lo lắng suông.

May mắn thay, thời gian này đã kết thúc vào cuối đợt Quốc Khánh. Kỳ Tích đã nửa tháng không cập nhật tin tức trên weibo của mình, cuối cùng cũng online thông báo sẽ phát hành một MV chính thức. Bởi vì lúc trước không hề có bất kỳ tin tức gì cho nên rất nhiều người mờ mịt mở ra xem, rồi lại vẻ mặt con mẹ nó xem đến cuối trailer.

Khi Trần Tư Dĩnh vừa xem cô đoán đây là ca khúc quảng bá. Có thể nhìn ra Kỳ Tích đã tốn rất nhiều công phu và tâm tư. Kỳ Tích trên sân khấu luôn rất nổi bật. Vũ đạo của anh ấy không quá cầu kỳ, được biên đạo tỉ mỉ rất phù hợp với phong cách thường ngày.

Trần Tư Dĩnh vừa mới xem được một nửa đã lập tức nhắn tin cho các chị em cùng đu idol của mình: [A a a a cái này là single hay là album!]

[Tôi mặc kệ, là gì cũng được hu hu hu phải xem thật kỹ con trai yêu của tôi!]

[Nhưng mà cái công ty rác rưởi kia có thể cho em ấy hoạt động nhiều hơn không vậy?]

Trần Tư Dĩnh không thể không đồng ý, một tay lén lút bấm điện thoại dưới bàn, một tay cầm đũa.

“Dĩnh Dĩnh, lúc ăn cơm không được chơi điện thoai.”

Trần Tư Dĩnh sợ tới mức tay run một cái, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt trách cứ của mẹ mình, vô thức quay đầu nhìn người cậu đang ngồi đối diện.

Vạn Sơ Không cũng đang cúi đầu.

Trần Tư Dĩnh chớp mắt, miệng hé mở, một chút cũng không muốn biết cậu mình đang làm gì nhưng bộ não thông minh của cô đã tự động bật lên.

–Cậu hắn là đang xem đoạn trailer video vừa được phát hành!

Qua khoảng mười giây đồng hồ, Vạn Sơ Không ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn Trần Tư Dĩnh, “Nhìn cậu làm gì? Ăn cơm đi.”

Trần Tư Dĩnh nhịn không được nói, “Cậu đang xem cái gì vậy?”

Vạn Sơ Không: “Cháu đang xem cái gì thì cậu xem cái đó.”

Trần Tư Dĩnh không ngờ người đàn ông này lại trắng trợn như vậy. Cô quét mắt nhìn mọi người trên bàn, ai nấy đều coi như không nghe thấy, còn vui vẻ hòa thuận ăn cơm. Trong lòng Trần Tư Dĩnh lẩm bẩm một câu phân biệt đối xử. Cơm nước xong xuôi cô lại bị mẹ sai đi trông mấy đứa nhỏ.

Trần Tư Dĩnh vừa bước vào phòng khách đã thấy có người phía sau, quay đầu lại thì thấy Vạn Sơ Không đang đi theo mình.

“Cậu ăn xong rồi, chốc nữa còn phải lái xe cho nên không thể uống rượu.” Vạn Sơ Không thản nhiên giải thích.

Trần Tư Dĩnh gật đầu, chỉ vào mấy cái đầu củ cải trong phòng khách, “Vậy cậu qua đây trông bọn nó à?”

Vạn Sơ Không phủ nhận: “Cậu qua đây để nghỉ ngơi.”

Trần Tư Dĩnh: “…”

Mấy đứa nhỏ được dì giúp việc trông chừng, Trần Tư Dĩnh nhiều lắm thì chỉ khiến chúng bớt quấy khóc mà thôi. Kiều Khải Nhuệ đã trông giống người lớn lắm rồi, bắt đầu ra tay quản “các em nhỏ”, mấy đứa nhỏ coi như khá im lặng.

Hai người một ngồi trên ghế sô pha, một ngồi trên ghế. Trần Tư Dĩnh chiếu đoạn video mới phát hành lên TV, tiện thể liếc trộm phản ứng của Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không làm như không để ý, cúi đầu cầm điện thoại gửi tin nhắn. Trần Tư Dĩnh đợi một lúc mới hỏi: “Cậu lại nói chuyện với Kỳ Tích à?”

“Ừm.” Vạn Sơ Không đáp một tiếng, không nói gì nữa.

Trần Tư Dĩnh kiên nhẫn chịu được, cuối cùng vẫn hỏi tiếp: “Anh ấy gần đây thế nào?”

Vạn Sơ Không: “Ừm.”

“Cậu đã xem cái này chưa?” Trần Tư Dĩnh chỉ vào TV.

“Cậu đã xem nhiều phiên bản rồi.” Lúc nào Vạn Sơ Không mới nói nhiều hơn một chút, “Em ấy đang làm rất chăm chỉ.”

Trần Tư Dĩnh gãi má, “Bởi vì Kỳ Tích không có động tĩnh gì sau chương trình tạp kỹ cho nên cháu đang nghĩ…”

“Cậu biết, chẳng phải cháu còn bóng gió hỏi thăm cậu à?” Vạn Sơ Không có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cháu mình, “Đó là cuộc đời của em ấy, em ấy đương nhiên sẽ xem trọng hơn mấy người.”

Trần Tư Dĩnh há hốc mồm, không thể cãi lại.

“Cậu không hiểu cháu đang lo lắng cái gì? Lo lắng em ấy không có trách nhiệm với bản thân à?” Sau khi Vạn Sơ Không trả lời tin nhắn xong thì nhìn về phía Trần Tư Dĩnh. Cô đột nhiên trở nên căng thẳng. Dù sao thì Vạn Sơ Không là trưởng bối, còn cô là tiểu bối. Nhiều khi cậu không thèm so đo với cô, nói chuyện cũng vô cùng thoải mái nhưng một khi Vạn Sơ Không trở nên nghiêm túc, Trần Tư Dĩnh vẫn sẽ sợ hãi.

Giống như bây giờ vậy, cậu cô nói: “Về bước tiếp theo muốn làm gì em ấy đương nhiên sẽ có những cân nhắc của riêng mình. Nói một cách khác, em ấy còn lớn tuổi hơn cả cháu, có cả một đội ngũ chuyên nghiệp sau lưng. Trần Tư Dĩnh, cháu có kế hoạch rõ ràng cho tương lai của mình không?”

Trần Tư Dĩnh bị nói cho cứng họng không thể nói chuyện, nhưng cô cảm thấy không thể so sánh như vậy.

“Đương nhiên cháu hy vọng anh ấy có thể tốt hơn. Phó Sương đã trở thành cố vấn chương trình, Kỳ Tích vẫn…”

“Đó là lựa chọn của người khác, không phải của em ấy.” Vạn Sơ Không không ngại nói nhiều hơn về chuyện này, “Em ấy biết mình thích gì, muốn theo đuổi điều gì. Vì để đạt được mục tiêu đó mà không ngừng nỗ lực. Cháu có bao giờ nghĩ đến, những hy vọng của cháu có thể không phải là điều em ấy muốn?”

Cuối cùng Trần Tư Dĩnh chỉ có thể nói: “…Chúng ta đứng ở góc độ khác nhau.”

“Đương nhiên là khác nhau.” Vạn Sơ Không hơi nghiêng đầu, nói như chuyện đương nhiên, “Quan hệ giữa bọn cậu thân mật hơn, cậu hiểu em ấy hơn. Cái này còn phải nói à?”

Trần Tư Dĩnh nghẹn một bụm máu trong cổ họng.

“Đứng ở góc độ của người hâm mộ, chúng cháu đều hy vọng anh ấy có thể tốt hơn.”

“Tốt hơn là cái gì?”

Trần Tư Dĩnh cũng không biết, người khác có gì Kỳ Tích phải có cái đó có tính là tốt hơn không? Nhưng mà mục tiêu theo đuổi của mỗi người là khác nhau.

Cô nhớ đến dáng vẻ Kỳ Tích tỏa sáng trên sân khấu. Giờ đây anh ấy đang tỉ mỉ chuẩn bị cho một single hoặc album, cũng là muốn sau này có những tác phẩm để đứng trên sân khấu. Về chuyện này quả thật cô không có gì để chỉ trích.

Cuối cùng Trần Tư Dĩnh thẳng thắn gật đầu, “Cháu cũng không biết nữa. Hình như cháu sai rồi. Xin lỗi cậu, sau này cháu sẽ không nhắn tin làm phiền cậu nữa.”

“Không sao.” Vạn Sơ Không cúi đầu nhìn điện thoại, “Cháu có thể làm phiền. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ làm phiền cháu còn gì.”

Thì ra cậu cũng biết à!

Theo Trần Tư Dĩnh thì chuyện này không khác gì đang khoe khoang cả.

Mối quan hệ giữa Vạn Sơ Không và Kỳ Tích vốn rất tốt. Nhưng có thể tốt một cách quang minh chính đại như thế khiến rất nhiều người xung quanh cô đều cảm thấy hai người này nhất định là trai thẳng, thắng đến mức sau này nếu kết hôn có thể sẽ mời đối phương làm phù rể cho mình. Bởi vì chỉ có trai thẳng mới có thể trắng trợn đến mức như vậy!

Trần Tư Dĩnh chịu đựng không nói bậy, lại hỏi tiếp: “Cậu, vậy cậu đi đóng phim có ý kiến gì không? Cậu không muốn cầm cúp à?”

“Muốn chứ.” Vạn Sơ Không nói thẳng, sau đó xoay người, “Đương nhiên là sẽ cầm rồi.”

Giọng điệu khẳng định như vậy ít nhiều có chút tự phụ. Nhưng Trần Tư Dĩnh và những người bạn của cô trước đó đi xem bộ phim của Vạn Sơ Không cũng không cách nào phủ nhận tài năng diễn xuất của người đàn ông này. Cho dù biết ở ngoài đời Vạn Sơ Không là người như thế nào đi chăng nữa thì việc không còn đủ xuất chiếu ngoài rạp cũng đã nói rõ tất cả.

Đột nhiên Trần Tư Dĩnh thả mình xuống ghế nhìn lên trần nhà.

Về những kế hoạch trong tương lai, cô thật sự không suy nghĩ kỹ, hoặc thỉnh thoảng sẽ nảy ra một ý tưởng mơ hồ không cố định. Cho nên những người có thể kiên định với mục tiêu của mình, một đường đi tới thật sự rất giỏi.

Chính vì vậy mà cô mới luôn luôn thích Kỳ Tích. Theo đuổi thần tượng chính là theo đuổi một tia sáng, kiên định không đổi theo đuổi một người. Nếu như người ấy có thể theo đuổi được mục tiêu của mình, thì chính mình đứng ở dưới khán đài cũng sẽ vô cùng vui vẻ.

Trước đi về Trần Tư Dĩnh Trần Tư Dĩnh còn đăng băn khoăn không biết Vạn Sơ Không sẽ đi đâu bởi vì bữa tiệc lần trước là ở nhà ông ngoại, còn lần này là ở Vạn gia. Lúc trước Vạn Linh nhất định sẽ giữ con trai ở lại nhưng lần này chỉ hỏi khi nào con về.

“Mấy ngày nữa con muốn đưa Thất Thất qua bên con ở vài ngày.” Vạn Sơ Không nói.

Vạn Linh ngẩn người, quay đầu lại tìm mèo. Vì có khách đến cho nên Thất Thất đã sớm trốn trong tủ không chịu ra ngoài.

Bà không tìm được đành quay lại hỏi: “Con có biết nuôi mèo không?”

“Con đã học xong mấy bài hướng dẫn rồi.” Vạn Sơ Không hỏi mẹ, “Có được không mẹ?”

Vẻ mặt của Vạn Linh có chút phức tạp, sau đó quay đầu đi, “Ừ, có gì mà không được. Mèo con nhặt thì con nuôi chứ.”

Vạn Sơ Không gật đầu nói tiếp: “Nếu tháng sau không có việc gì bận con sẽ đưa Kiều Khải Nhuệ đi chơi.”

Vạn Linh cuối cùng cũng nhìn con trai thêm lần nữa. Vạn Sơ Không đã cao hơn bà rất nhiều. Bây giờ bà cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt có mấy phần giống mình kia. Nhiều người khen ngợi ngoại hình của Vạn Sơ Không, khen con trai bà giỏi như thế nào, thậm chí những người bạn cũ của bà cũng đã khuyên nhủ đừng nên lãng phí tài năng của Vạn Sơ Không.

Cuối cùng bà thở dài, thỏa hiệp nói, “Được, con còn nhớ quay về là được.”

Bà vĩnh viễn không bao giờ có thể chấp nhận ý nghĩ của Vạn Sơ Không. Bà không hiểu việc ở lại giới giải trí thì có cái gì tốt nhưng hòa giải không phải là chuyện quan trọng nhất.

Buông tay mới phải.

Bà nhận ra mình không bao giờ có thể bắt được con trai mình.

Dù bất đắc dĩ cũng tốt, cam tâm tình nguyện cũng được, cuối cùng bà đã chọn bỏ đi chiếc xiềng xích giam cầm con trai mình, trả tự do cho nó.

Vạn Sơ Không cùng nhà họ Trần đi ra. Trần Tư Dĩnh đi trước bỗng chú ý tới cách đó không xa có một bóng người. Đó là một góc chết, hai bên đều có tường, tầm nhìn rất hẹp. Lý do khiến cô chú ý là mặc dù người kia chỉ mặc một cái áo hoodie đơn giản nhưng dáng người lại rất tốt, đặc biệt là hai chân thẳng tắp, đội một chiếc mũ đen, đút hai tay vào túi áo hoodie.

Trần Tư Dĩnh lúc đầu vẫn còn hơi nghi ngờ, bước chân không khỏi chậm lại. Kết quả là Vạn Sơ Không vượt qua cô, gọi một tiếng “Kỳ Tích.”

Kỳ Tích đang đứng trong góc ngẩng đầu lên, Trần Tư Dĩnh lùi lại một bước giẫm lên đôi giày da mà cha cô đã đánh bóng cẩn thận tối qua.

“Không phải nói em ở nhà chờ anh à?” Vạn Sơ Không nói chuyện, bước tới lấy chìa khóa xe từ tay Kỳ Tích.

“Dù sao em cũng không có việc gì nên đi ra đây một chút.” Kỳ Tích nhìn xung quanh, ánh mắt không có một điểm cố định, nhìn qua hẳn là đang nói dỗi.

Vạn Sơ Không cũng không vạch trần cậu, chờ Trần Tư Dĩnh bước tới mới mở miệng giới thiệu: “Đây là cháu gái của anh.’

Sự chú ý của Kỳ Tích ngay lập tức tập trung vào phía sau lưng người đàn ông. Sau khi nhìn thấy một đám người, Kỳ Tích lập tức ỉu xìu, vô thức né sau lưng Vạn Sơ Không, giơ tay đè vành mũ của mình, không quên nở một nụ cười chuyện nghiệp: “Chào cháu gái.”

Trong nháy mắt đó, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Tư Dĩnh—

Đây là lần đầu tiên cô thấy Kỳ Tích ở khoảng cách gần như vậy. Nước da thạt đẹp, mặt cũng nhỏ nữa. Trước đó trong mấy buổi ký tên còn chưa gần như thế, thì ra anh ấy lại cao như vậy, nhưng đứng tới cậu của mình thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Nhưng mà tại sao lại gọi mình là cháu gái? Có nhầm không nhỉ? Còn có tại sao chìa khóa xe của cậu lại ở trong tay Kỳ Tích? Nhưng mà anh ấy cười với mình kìa. Lông mi dài thật, làn da trắng quá, ngày thường thế mà lại đeo kính, đeo kính cũng rất đẹp…

Cô luôn cho rằng hai người sống ở cùng một nơi là chỉ bên kia của Vạn Sơ Không, hóa ra là ở đây sao?!

Sau một đống suy nghĩ bổ não, Trần Tư Dĩnh nở một nụ cười duyên dáng: “Em chào anh.”

Vạn Sơ Không khẽ nhướng mày. Trần Tư Dĩnh vẫn cười nhưng trong lòng có một chút hoảng sợ. Sợ Vạn Sơ Không sẽ vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ngay tại hiện trường.

Cũng may là người đàn ông không làm gì.

Cậu quay đầu nói với Kỳ Tích, “Trước kia nói với em rồi, con bé rất thích em.”

Kỳ Tích đương nhiên còn nhớ, thử thăm dò vươn tay ra, “Cảm ơn em có thể thích anh.”

Nhưng là tay vừa duỗi một nửa đã bị Vạn Sơ Không đè xuống, “Không cần đâu. Nó từng bảo nên giữ một khoảng cách nhất định với thần tượng.”

Kỳ Tích ngẩn người, “Ồ” một tiếng rồi bỏ tay xuống.

Khóe miệng Trần Tư Dĩnh giật giật, rất khó để không nghi ngờ cậu mình đang cố ý.

Cô còn muốn tranh thủ một chút, “Nắm tay một chút vẫn—”

“Đi nhanh đi.” Vạn Sơ Không ngắt lời cô, “Chị với anh rể đang đợi cháu kìa.”

Trần Tư Dĩnh liếc nhìn cha mẹ đã đi xa, trong lòng biết rõ cái nắm tay này hôm nay khó thành. Trong lòng cô không ngừng mang thù nghĩ thầm, nếu mình mà biết viết văn nhất định phải viết một fanfic về người đàn ông yêu mà không có được. Không vì gì cả, chỉ để cho bản thân xả giận!

“Cháu không có gì muốn nói với Kỳ Tích à?”

Trần Tư Dĩnh vẫn còn đang mơ màng, Vạn Sơ Không đột nhiên mở miệng. Cô lấy lại tình thần nhìn người đàn ông bỗng nhiên tỉnh ngộ, quay đầu nói với Kỳ Tích: “Em đã nghe trailer rồi. Em thích lắm. Em sẽ tiếp tục ủng hộ anh.”

Vừa rồi Kỳ Tích vẫn còn đang choáng váng, nghe được câu này lại lập tức bật cười. Lần này là một nụ cười thoải mái.

Chờ cho cô gái đi rồi, Vạn Sơ Không hỏi Kỳ Tích, “Em còn lo lắng không?

“Dạ?” Kỳ Tích định thần lại, ngẩng đầu nhìn Vạn Sơ Không, “Rõ ràng như vậy sao? Thật ra em còn chưa dám đăng nhập weibo để xem phản hồi.’

“Sau khi thông báo em vẫn tiếp tục nói chuyện với anh, không phải em đang lo lắng thì là gì? Trong lòng không yên như vậy vô cùng không bình thường.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa giơ tay cởi mũ của Kỳ Tích ra. Tóc của Kỳ Tích đã ngắn hơn một chút, tạo hình mới nhìn qua vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Kỳ Tích không được tự nhiên sờ sờ say gáy, “Em có chút sợ hãi…”

“Đừng lo lắng. Luôn sẽ có ai đó thích em.” Vạn Sơ Không nói.

Kỳ Tích gật đầu, “Em biết. Nếu tệ lắm thì còn có anh mà.”

“Cái gì mà tệ hả?” Vạn Sơ Không bất mãn, cầm mũ che trước mặt Kỳ Tích, cúi đầu hôn nhanh một cái lên trán cậu.

Kỳ Tích chớp mắt, “Đây là bên ngoài đó.”

“Bị chụp lại thì nói trong mắt em dính gì đó, anh thổi giúp em.”

“Ai tin được chứ?”

Vạn Sơ Không đội mũ lại cho Kỳ Tích, “Vậy thì cứ nói thằng là anh cưỡng hôn em?”

Kỳ Tích chỉ tùy tiện nói một chút. Cậu cố ý chờ ở đây, nếu có người đi qua thì cậu sẽ phát hiện ngay lập tức.

Sau khi hai người lên xe, Kỳ Tích đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay. Người đàn ông tưởng cậu muốn nói gì cho nên cúi người xuống nhưng Kỳ Tích lại hôn một cái chụt lên môi anh, bộ dáng giống như em chiếm được tiện nghi của anh rồi.

Mèo con lên mặt, dương dương đắc ý: “Em cưỡng hôn lại.”

Ngày hôm đó, phản hồi về MV rất tốt. Là người chia sẻ lại video ngay khi vừa mới phát hành, dưới khu vực bình luận của Vạn Sơ Không nhao nhao hỏi: Anh, Anh Vạn, anh Không, có phải anh chưa nghe mà đã chia sẻ không thế?

Vạn Sơ Không hiếm khi trả lời một cái bình luận trong số đó: Tôi được nghe nhiều phiên bản rồi.

Chị em đi idol với Trần Tư Dĩnh nhắn tin tỏ vẻ: [Có phải ổng đang cố tình khoe khoang không?? Hay là ảo giác của tôi vậy??]

Trần Tư Dĩnh cùng chung mối thù: [Đừng nghi ngờ, ổng chính là như vây!!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK