Kỳ Tích kéo khẩu trang xuống cằm. Hôm nay tóc của cậu không tạo kiểu, bị mũ ngăn chặn che khuất lông mi, lúc chớp mắt sợi tóc cũng run theo làm Kỳ Tích trông như trẻ ra, “Em tự cầm được mà.”
Vạn Sơ Không đổi tay, chặn trước mặt cậu, “Thuận tay thôi.”
Trợ lý tận chức tận trách đứng ở một bên giả mù giả điếc, chỉ kém ngửa mắt lên trời huýt sáo mà thôi. Cuối cùng đợi đến khi Vạn Sơ Không nói một câu “Cậu đi được rồi” thì đôi chân như được bôi dầu lập tức bỏ chạy.
Kỳ Tích nói một cách khô khan: “Cậu ta nhất định đã thấy rồi.”
“Thấy gì cơ?” Vẻ mặt Vạn Sơ Không bình tĩnh như thường, “Không có đâu.”
Không có mới là lạ!
Từ đó về sau Kỳ Tích không dám nhìn thẳng vào trợ lý của Vạn Sơ Không, vừa nhìn thấy sẽ cảm thấy chột dạ. Người ta ngồi trước chăm chú lái xe, hai người bọn họ ngồi ở phía sau lén lút hôn môi, thật sự là vô đạo đức.
Ở trên xe nháo một trận nóng cả người, vừa vào thang máy Kỳ Tích lập tức tháo mũ xuống xoa tóc rồi hất ra phía sau. Thấy Vạn Sơ Không nhìn mình chằm chằm, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nhìn gì đó?”
Vốn dĩ muốn đối phương nghẹn lời thế nhưng Vạn Sơ Không lại trả lời: “Mãi mới được gặp em mà không cho anh nhìn nhiều thêm một chút à?”
Lỗ tai Kỳ Tích lập tức ửng đỏ, lặng lẽ kéo khẩu trang lên chỉ để lộ ra đôi mắt trong veo.
Vạn Sơ Không cúi đầu xích lại gần, Kỳ Tích lập tức chỉ ngón tay: “Có camera.”
Vạn Sơ Không dừng lại, lấy tay cầm lấy cái kẹp rơi bên tóc mai của cậu, cố ý hỏi: “Em tưởng anh định làm gì?”
Kỳ Tích hận không thể kéo khẩu trang lên mắt che hết gương mặt mình. Thấy Vạn Sơ Không còn đang nhìn mình, cậu cứng nhắc đổi đề tài: “Mà nè, mấy ngày trước anh đăng weibo sao lại trực tiếp nói Thất Thất béo như thế được? Mèo đực cũng có tôn nghiêm của nó chứ.”
Vạn Sơ Không dường như bị phân tâm thành công, suy nghĩ một hồi đúng lúc cửa thang máy mở ra mới lên tiếng: “Bị thiến rồi thì vẫn có à?”
Kỳ Tích lảo đảo, mặt có có sâu xa quay đầu nói: “Thất Thất có cào anh không?”
“Có.” Vạn Sơ Không hào phóng gật đầu thừa nhận.
Vừa vào cửa, Vạn Sơ Không đã xắn tay áo lên trước mặt Kỳ Tích. Kỳ Tích để ý thấy chiếc đồng hồ trên tay Vạn Sơ Không chính là cái mình tặng.
“Mèo cào anh.” Vạn Sơ Không nói.
Kỳ Tích sững sờ. Hôm nay cậu không mang kính sát tròng, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn thấy vài vết xước trên cánh tay của người đàn ông nhạt đến mức gần như không nhìn thấy được.
Kỳ Tích hơi do dự, che giấu lương tâm nói: “Chắc là….rất đau.”
“Đau lắm.” Vạn Sơ Không nói.
Thấy Vạn Sơ Không vẫn không dời cánh tay đi, Kỳ Tích nghi hoặc ngẩng đầu.
Vạn Sơ Không: “Thổi cho anh.”
Kỳ Tích: “……”
Đôi khi cậu thật sự không thể phân biệt được đối phương đang nói đùa hay đang nghiêm túc. Để không làm mình xấu hổ, cậu dứt khoát nói theo: “Em thổi thì có phần thưởng gì không?”
Vạn Sơ Không có hơi bất ngờ: “Em muốn thưởng gì?”
Kỳ Tích vô thức nắm lấy cổ tay Vạn Sơ Không, gõ nhẹ ngón tay lên dây đeo đồng hồ. Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội, mặc dù không kích thích hơn chuyện có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào như ở trên xe nhưng Vạn Sơ Không vẫn một mực nhìn Kỳ Tích, thuận tay ấn lên cổ tay cậu rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Kỳ Tích không chống đỡ nổi, lập tức đầu hàng.
“Em không muốn thưởng gì hết!”
Cậu cúi đầu nhìn hai bên trái phải tìm hành lý, “Em thu dọn một chút, anh vào phòng khách ngồi….”
“Anh ở bên cạnh nhìn cũng không được à?”
“Có gì hay mà nhìn?”
“Anh ra sân bay đón em, cùng em về nhà nhưng em lại muốn anh ra phòng khách ngồi rồi tự mình dọn hành lý.” Vạn Sơ Không phân tích một cách nghiêm túc, “Đây không giống như mối quan hệ yêu đương.”
Kỳ Tích mông lung, thậm chí còn bỏ qua lời nói của Vạn Sơ Không, “Vậy thì giống gì?”
“Giống quan hệ bao dưỡng.”
“……”
Kỳ Tích chỉ vào mình rồi chỉ vào đối phương, vẻ mặt không mấy tin tưởng: “Ai bao dưỡng ai?”
“Ai cũng được.”
Kỳ Tích im lặng. Cậu thậm chí còn không dám hỏi gần đây Vạn Sơ Không lại đọc ba cái bậy bạ gì.
Kỳ Tích chân thành đề nghị: “Quan hệ bình thường là được rồi.”
“Vậy để anh dọn dẹp với em.”
Kỳ Tích không dám khách sáo, vội vàng gật đầu.
Vạn Sơ Không lại nói: “Em còn chưa thổi giúp anh.”
Kỳ Tích sững người, nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh cứ là lạ…”
“Thật à?” Vạn Sơ Không rũ mắt, lông mi đen dày như tạo thành bóng râm trên mặt, âm thanh cũng nhỏ đi, “Nếu em không thích thì anh kiềm chế một chút vậy.”
Kỳ Tích vội vàng xua tay: “Không phải không thích, không cần kiềm chế đâu… Vậy, vậy anh có muốn vào phòng của em trước không?”
Vạn Sơ Không nhếch môi, “Muốn.”
Kỳ Tích đột nhiên cảm thấy hình như mình bị lừa rồi.
Kỳ Tích nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cất đồ dùng hàng ngày về lại chỗ cũ, ném ít quần áo vào máy giặt, nhân tiện cũng đeo kính vào. Vạn Sơ Không giúp cậu trải lại ga giường với chăn bông. Kỳ Tích vốn dĩ muốn giúp một tay nhưng không ngờ người đàn ông này lại làm vô cùng gọn gàng chỉnh tề.
“Sao anh quen tay vậy?” Kỳ Tích hỏi.
Vạn Sơ Không trả lời: “Năm cấp Ba anh ở bên ngoài một mình, lúc học đại học mới chuyển về sống với gia đình.”
Kỳ Tích gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn Vạn Sơ Không.
Vạn Sơ Không nghiêng đầu, vẫy tay với cậu, “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Anh giống như cái gì cũng biết làm hết. Lúc em đi học cũng ở một mình một thời gian dài nhưng làm gì cũng vụng về.” Kỳ Tích vừa đi tới vừa cảm khái từ tận đáy lòng.
“Vậy em có muốn sống với anh không?’
Kỳ Tích ngẩn người, dáng vẻ trợn tròn mắt có chút buồn cười.
“Đùa em thôi.” Vạn Sơ Không gấp chăn mền xong xuôi, một chân gác lên mép giường, “Chúng ta đang lén lút mà.”
“Anh đừng cứ nói vậy nữa, có đúng vậy đâu!”
Cuối cùng Kỳ Tích cũng có phản ứng.
“Anh nói sai à?” Vạn Sơ Không vươn tay kéo Kỳ Tích vào lòng. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, Kỳ Tích tự giác tháo kính ra, đợi vài giây nhưng không có nụ hôn nào rơi xuống.
Như nghĩ ra điều gì đó, cậu nâng cánh tay của Vạn Sơ Không lên, nhẹ nhàng thổi mấy cái rồi ngẩng đầu giống như tranh công.
“Em làm gì vậy?” Vạn Sơ Không trêu mèo trước giờ có không ít thủ đoạn.
Kỳ Tích thành thật, “Em thổi thổi.”
“Ừm, sau đó thì sao?” Vạn Sơ Không hỏi cậu.
“Thì sẽ được phần thưởng.”
Vạn Sơ Không nhìn cậu, “Không phải em nói không muốn phần thưởng à?”
Kỳ Tích úp úp mở mở: “…Thì giờ em muốn.”
“Muốn thưởng gì đây? Em không nói làm sao anh biết được?”
Kỳ Tích đành phải hé miệng, cắn cắn đầu lưỡi, ám chỉ hết mức có thể.
Trong mắt Vạn Sơ Không hiện lên ý cười vô cùng rõ ràng, “Lúc nãy ở trên xe hôn chưa đủ à?”
Kỳ Tích nhớ lại hai người bọn họ lén lút sau lưng trợ lý, ngồi ghế sau cẩn thận dè dặt từng chút một để không phát ra tiếng hôn môi, miệng bất giác tiết ra nước bọt, nhắm mắt lại nhưng lông mi lại không ngừng run rẩy, nhẹ giọng đưa ra yêu cầu: “Phải có âm thanh cơ….”
Nắng chiều dường như mang theo mùi cam ngọt ngào, quần áo đã giặt sạch sẽ nhưng chẳng có ai đi lấy.
Rèm cửa trong phòng đã kéo lại hoàn toàn nhưng vẫn có ánh sáng lọt vào, căn phòng nửa sáng nửa tối vẫn có thể nhìn rõ lẫn nhau. Nước giặt Kỳ Tích mua trong siêu thị lần trước thơm đậm hương cam, vừa gặp nước đã chảy ra biến thành chất nhầy trơn trượt tan vào quần áo mềm mại, sau khi vò mạnh thì nổi lên bọt nước dày đặc. Các đốt ngón tay chà đi chà lại nhiều lần cũng nhuốm một màu phấn hồng, ga giường bị nắm trong lòng bàn tay đã nhăn nheo không chịu nổi.
Đang là ngày đông nhưng nhiệt độ trong phòng không ngừng dâng cao. cổ cùng bả vai hai người ướt đẫm, sờ đâu cũng là mồ hôi, dây đeo đồng hồ mát lạnh đột nhiên dính vào da thịt khiến Kỳ Tích khẽ run rẩy, nghẹn ngào thút thít. Lông mi như dính nước ướt át long lanh, âm thanh có vẻ dính dính hơn so với ngày thường nhưng vẫn êm tai như cũ.
Cậu níu cổ tay Vạn Sơ Không, ngón tay trắng nõn ôm lấy dây đồng hồ, giọng nói có chút run rẩy: “Anh chậm một chút, một chút đi mà…”
“Không được, chậm thì không có âm thanh đâu.” Vạn Sơ Không cắn cắn lỗ tai của cậu nói lời thô tục.
Kỳ Tích lắc đầu, giọng nói lại bị tiếng máy giặt át đi, vô cùng tủi thân.
“Bé cưng thích không?”
“Không thích…”
Vạn Sơ Không ghé vào lỗ tai cậu, “Vậy anh sẽ không kiềm chế nữa.”
Kỳ Tích không hiểu, sao người này có thể hư hỏng như vậy được cơ chứ?!
Cuối cùng thì Vạn Sơ Không vẫn là người đi phơi quần áo, Kỳ Tích mệt mỏi ngủ thiếp đi, giữa chừng mơ mơ màng màng hình như nghe được Vạn Sơ Không đang nói chuyện với ai đó. Sau khi tỉnh lại, cậu không thấy người đâu nhưng điện thoại lại đặt ở bên giường.
Kỳ Tích sờ lên vết nứt trên màn hình, tuy nhỏ nhưng vẫn hơi cắt vào tay. Cậu ngẩng đầu lên phát hiện Vạn Sơ Không đang lặng lẽ đứng ở bên giường thì sợ tới mức khẽ giật mình.
Sắc trời dần tối, rèm cửa được kéo chặt, căn phòng tối om, Vạn Sơ Không hỏi cậu: “Anh dọa em rồi à? Em muốn bật đèn không?”
Kỳ Tích gật đầu, “Anh đi đứng chẳng phát ra tiếng gì cả…”
“Anh có đi đâu, anh đứng mà.” Vạn Sơ Không mở đèn, vẻ mặt cũng ấm lên dưới ánh đèn rực rỡ.
Vẻ mặt Kỳ Tích phức tạp: “Tiếp tục đứng hù em à?”
“Không có.” Vạn Sơ Không nghiêng người cọ lên người Kỳ Tích, lấy lại điện thoại, “Em đói bụng không? Ra ngoài ăn cơm nhé?”
Kỳ Tích ừ một tiếng nhưng lại lười đứng lên. Cuối cùng hai người ăn tối ở nhà, Vạn Sơ Không nấu cơm.
Thời gian hoang đàng trôi qua rất nhanh, ngay khi bức ảnh Kỳ Tích ở sân bay được tung ra vào ngày hôm đó thì có có những người hâm mộ tinh mắt nhận ra người cầm hành lý là trợ lý của Vạn Sơ Không.
Trên weibo có một bình luận được nhấn thích lên top bình luận: Đâu chỉ tài xế là của Vạn Sơ Không, ngay cả xe cũng là của Vạn Sơ Không luôn kìa…
Trả lời bình luận: Nói nghiêm túc một chút thì, người cũng vậy.