Vẫn chiếc xe đạp cũ kỹ tồi tàn đó, cậu chở cô chạy chậm rãi trên con đường rợp bóng. Diệp Phiên Nhiên hít một hơi thật sâu mùi hương lẫn trong không khí, giọng bình thản: “Thực ra, em chẳng thích nơi này chút nào. Từ sau khi vào đại học, em chỉ quay về đây hai lần, lần trước là buổi họp lớp trung học năm thứ nhất. Anh, Dương Tịch và Đồng Hinh Nguyệt đều không có mặt!”
Thẩm Vỹ nói: “Còn anh rất hay về trường Tam Trung, nhớ về cảnh tượng hôm chia tay cùng em, nhớ về lời em nói với anh, em đợi anh, bất luận là bao lâu đi chăng nữa!”
Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu, đang là thời điểm xuân hạ giao mùa, tán lá cây ngô đồng xum xuê bao phủ cả bầu trời, chỉ còn trông thấy từng tia sáng mặt trời vàng kim hắt ra từ những khe lá. Trước kia, Thẩm Vỹ đã từng hệt như những tia nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ to điểm cuộc đời u ám ảm đạm của cô.
“Thẩm Vỹ, anh có biết thế nào là tình yêu không?” Cô chợt hỏi.
“Yêu có nghĩa là rất thích rất thích người đó, chỉ muốn ở bên cô ấy suốt đời.”
Diệp Phiên Nhiên mơ hồ không hiểu: “Thật lạ, vì sao thầy cô giáo chưa bao giờ dạy chúng ta thế nào là tình yêu, phải yêu người khác như thế nào?”
Thẩm Vỹ cúi đầu, hỏi: “Em và Dương Tịch bên nhau vui vẻ không?”
“Có lúc vui vẻ, cũng có lúc đau buồn. Hình như, yêu đương là vậy mà!” Diệp Phiên Nhiên nói xem, con người trưởng thành rồi sẽ càng dũng cảm hơn trước hay là càng trở nên yếu đuối?”
Thẩm Vỹ nhận ra nỗi rầu rĩ của cô, dè dặt hỏi: “Em có tâm sự à?”
Diệp Phiên Nhiên cười lắc đầu: “Đừng nói chuyện của em nữa. Thẩm Vỹ, cuộc sống của anh bên Mỹ ra sao? Đã có bạn gái chưa?”
“Không có thời gian, cũng chẳng có tâm tình nghĩ đến chuyện đó.” Thẩm Vỹ đáp: “Con người anh thích nghi với môi trường rất chậm. Ở Mỹ, cửa ải ngôn ngữ với anh rất vất vả, bước đi giữa dòng người trên phố, liếc mắt nhìn những người Mỹ tóc vàng mắt xanh lướt qua vai nhau, bỗng dưng cảm thấy mình cô quạnh đến lạ kỳ, hệt như bị người khác vứt bỏ vậy!”
Diệp Phiên Nhiên cười gượng gạo: “Được rồi, đừng nói về mình thê thảm như vậy chứ. Bao nhiêu người muốn sang Mỹ mà còn chẳng được nữa là!”
Thẩm Vỹ cũng cười, nói: “ Anh hơi đói bụng, chút nữa mình đi đâu ăn tối?”
Bọn họ đến nhà hàng gần trường Tam Trung, cô nhớ lại lần trước là Tiêu Dương mời cô đi ăn, cô lần đầu tiên trong đời uống rượu, bước ra khỏi quán thì phát hiện chiếc xe đạp của Tiêu Dương bị người ta đâm thủng xì hết hơi. Chớp mắt mà đã mấy năm rồi, tiếng tăm nhà hàng này vẫn chẳng đổi, ông chủ vẫn như trước kia, khiến Diệp Phiên Nhiên cảm nhận thời gian dường như ngừng lại.
“Anh có biết vì sao nhà hàng này tên là Kỳ Lân không?” Cô ngồi ngay vị trí gần cửa sổ: “Oonng chủ tiệm này là thầy giáo thể dục của chúng mình năm nhất trung học, đúng năm đó sinh được cặp bé trai song sinh, ông đặt tên một đứa là Tiểu Kỳ, đứa kia là Tiểu Lân, trông rất đáng yêu!”
Thẩm Vỹ cố gắng nhớ lại: “Có phải là thầy Hoàng thân hình đẫy đà, mập mạp, có bộ râu quai nón phải không? Bọn mình còn đặt biệt danh cho thầy ấy là Thủy Thủ Popeye nữa cơ!”
“Đúng, chính là thấy ấy đấy!” Diệp Phiên Nhiên nhấc lấy cuốn thực đơn trên bàn đưa cho cậu: “Anh muốn ăn gì? Ở Nam Kinh thời gian dài rồi lại thức ăn nhanh mấy năm ở Mỹ, anh vẫn còn ăn cay được chứ?”
“Khẩu vị của con người chẳng dễ gì thay đổi được. Anh cảm thấy không ăn cay thì chẳng thấy ngon.” Cậu chọn vài món, đều là những món đặc sản tại thành phố D, khẩu vị khá đậm, rồi cậu hỏi: “Có gọi chút rượu không nhỉ?”
“Được, em uống với anh!” Diệp Phiên Nhiên cười rạng rỡ: “Muốn uống rượu đế hay bia?”
“Bia.” Thẩm Vỹ trố mắt nhìn cô: “Thật không nhận ra, em còn biết uống cả rượu nữa!”
“Lần đầu tiên em uống rượu cũng là ở quán này, bị mấy đứa bạn chuốc cho say bí tỉ, sáng hôm sau tỉnh dậy, khắp người nổi đầy mẩn đỏ, khỏi nói cũng biết khó chịu biết nhường nào!”
“Vậy là em bị dị ứng với men rượu!” Thẩm Vỹ cười, nói: “Xem ra em không uống được nhiều rượu!”
“Nghe người ta nói, tửu lượng cũng có thể rèn luyện được. Sau đó, uống thêm vài lần nữa, người em chẳng còn nhổ mẩn nữa!” Diệp Phiên Nhiên nói: “Tối nay em muốn thử xem rốt cuộc mình có thể uống được bao nhiêu!”
Tinh thần cô sa sút, mặt mày ủ rũ. Thẩm Vỹ biết rằng, việc này nhất định có liên quan đến Dương Tịch.
Tối đó, Diệp Phiên Nhiên nốc hết ly này đến ly khác, hết khô lại cạn. Thẩm Vỹ không ngăn cản cô, nếu cô muốn mượn rượu giải sầu, nếm thử cảm giác say thì cậu nguyện bằng lòng ở bên cô.
Men rượu khiến Diệp Phiên Nhiên hơi váng vất, lời lẽ thốt ra cũng nhiều hơn bình thường gấp mấy lần. Ở trước mặt Dương Tịch, cô chẳng bao giờ thoải mái thế này nhưng ở bên Thẩm Vỹ, người con trai cô từng yêu mến và đến giờ cậu đã trở thành bạn bè của cô. Hai người tâm hồn hòa hợp, đôi bên hiểu nhau nhưng lại mãi mãi chẳng thể ở bên nhau.
“Thẩm Vỹ!” Cô nâng ly, quầng mắt đỏ hoe, nói: “Là em không tốt, em không giữ lời hứa trước kia!
“Phiên Phiên, em đừng nghĩ vậy!” Thẩm Vỹ nói: “Bất luận em làm điều gì, bất luận em có ở bên anh hay không thì anh cũng mong rằng em vui vẻ hạnh phúc!”
“Nhưng mà, em không vui, chẳng vui chút nào!” Diệp Phiên Nhiên mượn sức mạnh của men rượu để trút bầu tâm sự cùng cậu.
Trên thế gian này, ngoài Thẩm Vỹ chẳng còn ai có thể khiến cô tháo lớp vỏ phòng bị, khiến cô có thể thoải mái trải lòng chẳng chút e dè kiêng kị mà để lộ vết thương tổn cùng dáng vẻ rầu rĩ.
“Thẩm Vỹ, em thực sự yêu Dương Tịch, em rất sợ mất anh ấy. Em không ngờ mình lại đem lòng yêu anh ấy. Anh ấy dốc hết sức đem đến cho em tình yêu đẹp nhất, thế nhưng tình yêu anh ấy dành cho em khiến em chẳng còn tự tin vào mình nữa, trái lại em càng trở nên tự ti nhút nhát. Em chẳng biết vấn đề này xảy ra ở đâu. Thẩm Vỹ, anh nói xem em đã làm sai điều gì chứ? Liệu có phải em thực sự không xứng với anh ấy không?”
Thẩm Vỹ không nén được nỗi chua xót trong lồng ngực, cậu lắc đầu, đặt cốc bia trong tay cô xuống.
“Cả bố em cũng nói rằng em và anh ấy không hợp nhau!” Diệp Phiên Nhiên chụp lấy tay cậu, hệt như chụp lấy ngọn cỏ cứu sinh: “Trước khi chưa gặp bố mẹ anh ấy, em vẫn rất tự tin nhưng khi đối mặt với mẹ anh ấy, em chợt nhận ra rằng, hai người bên nhau nếu chỉ có tình yêu vẫn chưa đủ. Hoàn cảnh gia đình hai bên cách biệt quá lớn, hiện giờ anh ấy vẫn còn có thể tha thứ cho em vì anh ấy yêu em. Nếu một lúc nào đó tình yêu anh ấy dành cho em tan biến thì sao? Anh ấy giỏi giang xuất sắc, tương lai rộng mở trước mắt, em sẽ trở thành viên đá ngáng đường anh ấy thôi.
“Dương Tịch khiến em không có cảm giác an toàn, đúng không?” Thẩm Vỹ xót xa nhìn cô: “Tận sâu trong tiềm thức em luôn nghĩ rằng, rồi một ngày nào đó em sẽ mất cậu ấy đúng không?”
“Đúng vậy!” Diệp Phiên Nhiên gắng sức không để nước mắt tuôn rơi: “Em không dám thoải mái yêu anh ấy, trước mặt anh ấy, em luôn giữ lại chút gì đó cho riêng mình, thậm chí là đời tư. Vì trò chơi này do anh ấy tuyên bố bắt đầu, nếu một ngày nào đó anh ta chợt phát hiện ra em không đáng yêu như anh ấy sẽ buông tay giữa chừng, còn em chới với roi xuống tan xương nát thịt đến chết cũng chẳng có đất mà chôn!”
Sắc mặt Thẩm Vỹ bỗng chốc trắng bệch. Thì ra, cô yêu Dương Tịch đến mức sâu đậm như vậy. Sự thông minh, kiêu hãnh của cô đều trở nên bại trận trước tình yêu. Lời nhục mạ của mẹ Dương Tịch đã đánh đòn trí mạng vào cô, khiến cô không thể nào tìm lại sự tự tin vững vàng của mình nữa.
Trong thế giới tình yêu, người nào càng tỏ ra quan tâm thì càng sợ hãi đánh mất nó. Diệp Phiên Nhiên lựa chọn né tránh, cô ngỡ rằng làm vậy sẽ không phải chịu sự tổn thương.
“Phiên Phiên, em vẫn chẳng trưởng thành chút nào, vẫn là cô gái nép góc tường khóc thút thít!” Thẩm Vỹ vỗ về tay cô: “Tiếc là anh chẳng thể làm gì cho em!”
“Dương Tịch mới chính là đứa trẻ cố chấp ấy, chỉ cần cậu ấy muốn cái gì thì anh ấy sẽ khóc gào kêu la không chịu buông tay, bất chấp em và anh ấy có hợp nhau hay không”
“Yêu một người là vậy!” Thẩm Vỹ đau lòng nói: “Dù rằng giây phút ở bên người ấy rất ngắn ngủi, chỉ như giấc mộng thoáng qua, nhưng vẫn có người nguyện không tỉnh giấc!”
“thảo nào người ta nói, hoan ái như mộng. Ở bên Dương Tịch, em chưa bao giờ có cảm giác chân thật!”
“Vì đó là Dương Tịch, nếu đổi lại là anh, có thể em sẽ không thấp thỏm bất an, trăn trở giày vò thế này đâu nhỉ?”
Diệp Phiên Nhiên nghe đến câu nói này, con tim cô đập điên cuồng, ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt cậu dưới ánh đèn sa mà trong sáng, dịu dàng đến thế.
“Nhưng mà, anh thừa biết rằng, chúng ta không thể nào quay lại được!” Cô bình thản nói.
Cô tuy đã uống rất nhiều nhưng vẫn rất tỉnh táo. Thẩm Vỹ cười đau xót, ngẩng đầu uống cạn cốc bia của cậu
Từ nhà hàng bước ra, Thẩm Vỹ đẩy xe, Diệp Phiên Nhiên bước đi bên cạnh. Con phố tĩnh lặng, cảnh đêm u ám. Ánh đèn đường vàng vọt mờ ảo, thi thoảng dăm ba người đi đường lướt qua họ.
Cả đoạn đường hai người giẫm lên bóng cây mập mờ, chẳng ai nói lời nào. Đến dưới nhà Diệp Phiên Nhiên, Thẩm Vỹ đừng bước, cúi đầu nhìn cô.
“Phiên Phiên, dù có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn mong em vui vẻ!”
Khi nói những lời này cậu nhoẻn miệng cười nhưng trong mắt Diệp Phiên Nhiên đó là vẻ mặt đau thương nhất của cậu. Tại nơi này, hai người từng hết lần này đến lần khác chia ly, nhưng lần này, ngày mai hai người sẽ xa các tận nơi chân trời góc bể.
Thẩm Vỹ, đây là người yêu đầu tiên của cô. Khoảnh khắc hai người sắp chia tay nhau, cô vẫn nên trao cho cậu vòng tay, một chiếc ôm dịu dàng chân thành nhất.
Khi Thẩm Vỹ chưa kịp phản ứng thì Diệp Phiên Nhiên chợt dang rộng vòng tay, ôm thật chặt lấy anh.
Con tim Thẩm Vỹ run rẩy, cả thế giới dường như chợt tan biến. Cậu sửng sốt trợn tròn mắt nhìn gương mặt ửng đỏ say rượu của cô, tròng mắt rực sáng được bao phủ dưới hàng lông mi dài.
Ngoài chiếc đèn đường trên đỉnh đầu thì xung quanh tối đen như mực. Ánh đèn dịu nhẹ lướt qua bóng hai người, hắt trên mặt đất, bóng hai người nép sát nương tựa vào nhau.
“Thẩm Vỹ, anh nhất định phải sống tốt nhé!” Nói rồi, cô nới lỏng bàn tay, mỉm cười vẫy tay với cậu: “Tạm biệt anh!”
Đó là điều cô muốn làm bấy lâu nay, hôm nay cuối cùng cũng được như trong ý nguyện.
Thẩm Vỹ cưỡi trên chiếc xe đạp, cậu nhanh chóng xoay người bỏ đi. Cậu không nói lời chào tạm biệt bởi lẽ cậu không muốn mình quay trở lại nữa. Hai người sẽ không giờ gặp lại nhau nữa.
Diệp Phiên Nhiên đứng dưới nhà rất lâu, từng luồng gió lạnh thổi đến, cô xoa xoa khuôn mặt nóng hổi, men rượu đã ngấm khiến bước chân có phần nhẹ nhàng bồng bềnh.
“Á…” Diệp Phiên Nhiên hú hồn, tiếng thét chực vnag lên từ cổ họng cô nhưng khi đã nhận ra người đó là ai thì bỗng chốc im bặt.
Dương Tịch lôi Diệp Phiên Nhiên ra góc tường, cô chẳng hề giằng co vì cậu véo cô quá đau, xương cổ tay cô như muốn đứt ra từng đoạn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Dương Tịch mím chặt môi, sắc mặt tím tái, trong đôi mắt sâu đen thăm thẳm ngập tràn nỗi phẫn nộ. Vẻ mặt này khiến người khác hoảng sợ. Từ khi quen cậu đến nay, đây là lần đầu tiên Diệp Phiên Nhiên trông thấy.
Điều khiến cô càng kinh hoàng hơn chính là giọng nói phẫn nộ của cậu: “Diệp Phiên Nhiên, người vừa rồi em ôm có phải là Thẩm Vỹ không?”
Cậu gọi cô là Diệp Phiên Nhiên, không còn là Phiên Phiên nữa! Một luồng khí lạnh len lỏi sâu tận trong tim nhanh chóng lan khắp cơ thể cô. Cô khẽ khàng ngẩng đầu, há hốc miệng nhưng chẳng nói nên lời nào.
“Em không đến Nam Kinh, cũng không muốn anh đến trường chính là vì Thẩm Vỹ ư? Các người tình cũ không rủ cũng đến chứ gì?” Dương Tịch nắm chặt lấy cánh tay cô, ra sức véo càng khiến cô thêm đau đớn.
Cô lắc đầu, nghiến chặt răng nói: “Không phải!”
“Nhưng anh vừa tận mắt trông thấy hai người ôm nhau kia mà. Diệp Phiên Nhiên, rốt cuộc thì em có coi anh là bạn trai của em không? Em còn ngang nhiên bỏ mặc anh, một mình chạy về thành phố D, còn đứng trước cửa ôm ấp người con trai khác vào lòng?”
Dương Tịch chẳng cách nào tin lời cô nói, vừa rồi điều cậu tận mắt nhìn đã kích thích dây thần kinh mong manh nhạy cảm của cậu, gợi lại nút thắt không lời giải đáp tận sâu trong lò
Khúc mắc đó liên quan đến Thẩm Vỹ. Dương Tịch chẳng cách nào quên được cảnh tượng năm xưa Diệp Phiên Nhiên chia tay Thẩm Vỹ khi cậu ta chuyển trường. Cậu bắt gặp Diệp Phiên Nhiên và Thẩm Vỹ ngay cầu thang lớp học. Cậu mải miết đi theo hai người ra đến tận sân tập.
Dưới ánh chiều tà, ráng trời chiều bao phủ khắp bầu trời. Dương Tịch lẳng lặng một mình đứng dưới gốc cây dõi mắt nhìn Diệp Phiên Nhiên ôm chầm lấy Thẩm Vỹ từ phía sau, áp mặt vào sống lưng cậu ta.
Rất lâu sau, Dương Tịch chỉ cần nhắm mắt đã trông thấy cảnh tượng Diệp Phiên Nhiên ôm Thẩm Vỹ, lưu luyến không rời, mặt đẫm lệ. Cũng chính vì nguyên do này mà cậu thường suy nghĩ thiệt hơn với Diệp Phiên Nhiên, không có cảm giác an toàn.
Giờ thì, hình ảnh năm xưa lần nữa tái hiện ngay trước mắt cậu, nỗi phiền muộn chất chứa trong lồng ngực bao lâu nay bỗng chốc tuôn trào.
Từ trung học năm hai đến giờ, đúng năm năm ròng rã, cậu dường như vứt bỏ sự tôn nghiêm của mình, hy sinh tất cả cho tình yêu, chẳng giữ lại chút gì cho mình, hết lòng yêu thương nâng niu, chiều chuộng cô, có thể nói rằng hết mực nhường nhịn nhún nhường, chăm sóc cung phụng cô. Vậy mà trong mắt cô, cậu vẫn mãi không bằng Thẩm Vỹ, dù rằng hai người yêu nhau hơn ba năm trời, dẫu cho họ đã nảy sinh quan hệ thân mật thể xác.
Với Thẩm Vỹ, Diệp Phiên Nhiên từng nói giọng quả quyết rằng: “Em đợi anh, bất luận là bao lâu đi chăng nữa!” Còn khi đối mặt cậu thì cô một mặt tránh né lùi bước, đến cả điện thoại của cậu, cô cũng không nghe.
Hôm đó, tại phòng trà Thiên thượng Nhân gian, Dương Tịch đứng ngoài cửa, nín thở lắng nghe. Khoảng khắc đó. cậu mong mỏi biết bao được nghe thấy Diệp Phiên Nhiên nói trước mặt mẹ cậu rằng: “Cháu yêu Dương Tịch, bất kể bao khó khăn gian khó, cháu muốn ở bên anh ấy, mãi mãi không bao giờ rời xa nhau!”
Thế nhưng, cô lại nói rằng: “Thưa Dương phu nhân kính mến, cháu chưa bao giờ ám rịt lấy con trai bà, hoàn toàn ngược lại, chính con trai bà sống chết đòi quấn chặt lấy cháu. Nếu bà muốn cháu rời xa Dương Tịch, chi bằng khuyên anh ấy mau chóng từ bỏ đi!”
Có lẽ, trong tình thế cấp bách, đến phút cuối cùng cô cũng nói lời thật lòng rằng, cô không yêu cậu, cô chưa bao giờ yêu cậu…
Nghĩ đến đây, Dương Tịch gần như đánh mất cả lý trí, đôi bàn tay nắm chặt lấy bả vai cô ra sức lay mạnh, đau khổ suy sụp hỏi cô: “Anh hỏi em, rốt cuộc em có yêu anh không? Có hay không?”
Diệp Phiên Nhiên vốn đã hơi choáng váng, giờ lại bị cậu lắc đến váng cả đầu hoa cả mắt, ù tai, tim đập loạn. Cô ra sức vùng thoát khỏi cậu, nói lạc giọng: “Anh bỏ em ra!”
“Diệp Phiên Nhiên, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Người em yêu là anh hay Thẩm Vỹ?” Cậu như muốn bóp nát bả vai cô ra.
Cơn đau bả vai dần lan tỏa vào tận con tim, đau đớn đế mức cô chẳng thế nào đau hơn được nữa.
Cô đã trao cả đêm đầu tiên cùng thứ quý giá nhất của người con gái cho cậu, vì sao cậu vẫn không tin tưởng vào chính mình chứ?
Chỉ vì cô từng có quá khứ với Thẩm Vỹ hay sao? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, nếu không phải vì bức thư đó của cậu thì sao cô và Thẩm Vỹ chẳng đến mức phải chia tay…
“Dương Tịch, anh còn mặt mũi nhắc đến Thẩm Vỹ ư?” Cô lạnh lùng ngẩng đầu, nói: “Tôi và Thẩm Vỹ năm xưa chia tay nhau, chẳng phải là do anh ban phát đó sao?”
Dương Tịch nghe giọng chỉ trích chất vấn của cô, cậu cảm nhận được sự kỳ lạ khó hiểu, đồng thời cậu cũng đọc được ý nghĩa khác trong câu nói của cô. Thì ra, cô vẫn luôn tiếc nuối chuyện chia tay với Thẩm Vỹ. Nói cách khác, cô vốn dĩ hối hận về việc ở bên cậu!
Sự im lặng của Dương Tịch theo cách hiểu của Diệp Phiên Nhiên chính là đồng nghĩa với việc thừa nhận.
“Nói vậy là, thực sự là anh làm đúng không? Dương Tịch, tôi không ngờ an bỉ ổi đến vậy!”
“Anh bỉ ổi?” Dương Tịch bị cô chọc giận, gân xanh nổi đầy trên trán và cổ: “Tôi có bỉ ổi thế nào cũng vẫn tốt hơn tính sớm nắng chiều mưa, lẳng lơ cợt nhả của cô!”
Đầu óc Diệp Phiên Nhiên nổ tiếng bộp hệt như ai đó tát một bạt tai. Cô trố mắt nhìn cậu, toàn thân đau đớn như vỡ tung ra. Dương Tịch, thì ra trong mắt anh, em là người nhơ nhớp bẩn thỉu đến mức này!
Cô ra sức vùng thoát khỏi cậu, cả người run lẩy bầy, gắng sức điều tiết lại hơi thở của mình. Hồi lâu sau cô phản một câu: “Nếu đã vậy, sao anh còn ở bên tôi làm gì nữa? Chi bằng chúng ta chia tay đi…”
Cậu nhướng mày nhìn cô, nói giọng mỉa mai: “Đây là điều em luôn mong mỏi trong lòng, chẳng phải sao? Giờ Thẩm Vỹ đã quay về rồi, em chẳng thể chần chừ được nữa. Tôi nói cho em biết, Diệp Phiên Nhiên à, tôi sẽ không chia tay với em đâu, dù chỉ để dằn vặt em thì tôi cũng chẳng buông tha cho em!”
Nói rồi, cậu tiến đến trước ép Diệp Phiên Nhiên vào góc tường, cả người đè lên cô, ra sức vặn chặt lấy cằm cô. Cậu cúi mặt xuống định trao cô nụ hôn thì Diệp Phiên Nhiên kiên quyết ngoảnh mặt đi, giơ bàn chân phải lên đá cậu thật mạnh.
Dương Tịch không hề né tránh, bàn chân cô đá ngay vào cậu, cũng làm tổn thương con tim cậu.
Cậu cười nhạt, nhìn cô trân trân, từ đầu đến chân, rồi cậu từ tốn nói bằng giọng trầm thấp: “Yên tâm đi, Diệp Phiên Nhiên, tôi sẽ không quấn lấy em nữa đâu, sẽ chẳng bám rịt lấy em không rời nữa. Tục ngữ có câu, dưa xanh thì chẳng ngọt, miễn cưỡng chẳng có hạnh phúc. Tôi, Dương Tịch không đến mức phải van xin tình yêu của người khác đâu!”
Cậu nói xong thì xoay người bỏ đi trong màn đêm đen.
Diệp Phiên Nhiên đứng ngây tại chỗ, cúi đầu, nghe tiếng bước chân cậu càng lúc càng xa dần xa dần.
Khoảnh khắc đó cô gần như hoàn toàn trở thành khúc gỗ, chẳng hề có suy nghĩ, cũng chẳng nhúc nhích. Là ai từng nói rằng họ sẽ mãi mãi bên nhau? Là ai nói cả đời này sẽ chẳng bao giờ chia xa? Người đàn ông từng thề thốt dưới ánh trăng chẳng bao giờ phụ lòng cô, vậy mà giờ đây đã kiên quyết dứt áo ra đi.
Nhìn vẻ mặt cùng lời nói của Dương Tịch, cô hiểu rằng cô đã mất cậu thực sự rồi. Từ sự quấn quýt mãnh liệt đến những tranh cãi và rồi là tuyệt vọng và lạnh lùng. Trò chơi tình ái này đã kết thúc thật rồi.
Cô chẳng hề lấy làm lạ, bởi lẽ cảnh tượng này đã diễn đi diễn lại hàng trăm ngàn lần trong giấc mộng của cô. Chỉ có điều lần này là sự thật, cậu thực sự vứt bỏ cô mà ra đi!
Đêm tối mênh mang, nỗi tuyệt vọng cùng niềm đau thương ngút trời như bao trùm lấy cô. Diệp Phiên Nhiên, mày thua rồi, thua một cách thảm hại.
Diệp Phiên Nhiên trượt theo bức tường, mệt mỏi kiệt sức ngồi tuột xuống đất, mặt áp vào đầu gối. Cô rất muốn khóc, nhưng chẳng cách gì khóc, nỗi đau sâu thẳm tột cùng nhưng hóa ra không thể nào rơi lệ.
Cô đấu tranh giằng co rồi vịn bức tường lạnh băng, chậm rãi đứng lên, bước từng bước xuôi theo cầu thang trong bóng tối, toàn thân kiệt sức, bước chân chao đảo xiêu vẹo bồng bềnh, thực sự hệt như chiếc lá, cơn gió vừa thổi đến thì liền bay lên.
Mở cánh cửa nhà, mẹ vừa trông thấy cô đã hỏi: “Phiên Phiên, Dương Tịch tìm thấy con chưa? Vừa thấy nó ngồi ở nhà chờ con rất lâu, gọi hoài điện thoại cho con không được…”
“Mẹ!” Cô yếu ớt đáp trả một câu: “Con rất mệt, con muốn ngủ.”
Lúc này me cô mới để ý đến sắc mặt trắng bệch của cô. Hoảng hốt, bà đưa tay sờ thử trán cô, chạm vào lớp mồ hôi lạnh toát: “Con sao thế? BỆnh à?”
Diệp Phiên Nhiên lắc đầu, chau mày: “Con buồn nôn!” Lời chưa nói dứt, cô phóng ngay vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, đến khi dạ dày trống rỗng mới miễn cưỡng đứng dậy.
Mẹ Diệp căng thẳng đi theo cô vào nhà vệ sinh, bà không khỏi thều thào: “Con uống rượu à? Mẹ ngửi thấy có mùi rượu! Con còn là sinh viên, lại là con gái, sao uống nhiều rượu như thế?”
“Mẹ à, đừng la nữa, con đi ngủ đây!” Diệp Phiên Nhiên thấy đầu nhức, đi về phòng mình, bỏ mặc lời càm ràm quan tâm của mẹ ngoài cửa.
Cô ngả người xuống giường, ôm lấy chú gấu bông nhỏ, áp mặt mình vào lớp lông mềm mại, ấn nút nhạc, giọng hát nhẹ nhàng cất lên:
“Phiền muộn không ngớt, sầu muộn chẳng thế nào vơi, cớ sao lòng anh đầy sự trống trải?
Tình cảm đã ra đi, mọi thứ đều tan biến nhưng nỗi sầu muộn trong lòng anh chẳng thể nào tiêu tan.
Tại sao trên môi em mãi ngự trị câu nói đó, cớ sao con tim anh vẫn không chịu nguôi ngoai?
Dù sao anh hiểu rằng tình yêu ra đi tất thảy đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ sao anh vẫn chỉ yêu mình em?”
Khi cô hát đến lần thứ mười câu hát: “Dù sao anh hiểu rằng tình yêu ra đi tất thảy đều trở nên vô nghĩa, nhưng cớ sao anh vẫn chỉ yêu mình em?” thì nước mắt cô tuôn trào mãnh liệt, từng giọt từng giọt rơi trên chú gấu nhỏ.
Dương Tịch, em quên không nói với anh một việc rất quan trọng. Em yêu anh!