• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẫn Doãn Kì!"



Mẫn Doãn Kì híp mắt nhìn Niên Nhĩ Lạc, dáng vẻ chán nản nhìn gương mặt của cô sau đó bước đến bàn tròn ngồi xuống, tay chống má.



"Là con ả phiền phức khi sáng đây mà."



Niên Nhĩ Lạc cầm khăn choàng chọi vào mặt Mẫn Doãn Kì, gào lên.



"Đi chết đi!"



Mẫn Doãn Kì không vui lắc lắc đầu, tay cầm bình rượu rót ra ly, vui vẻ thưởng thức.



"Sao nàng lại bảo phu quân của mình đi chết? Nàng muốn làm góa phụ à?"



"Thà làm góa phụ còn hơn cưới một người như ngươi." Niên Nhĩ Lạc liếc hắn.



Mẫn Doãn Kì lạnh lẽo liếc qua, hắn thấp giọng đe dọa.



"Niên Nhĩ Lạc, nàng còn ăn nói xằng bậy thì đừng có trách bổn Vương gia."



"Bà nội mày sợ mày chắc?" Niên Nhĩ Lạc nhàn nhạt nói.



Giết tôi lẹ đi cho tôi về với bé mèo quýt của tôi coi.



Mẫn Doãn Kì tức giận đá phăng cả bàn rượu, hắn đi qua giường túm lấy Niên Nhĩ Lạc, hung dữ đè cô xuống, ánh mắt chứa sự lạnh lẽo thấp xương.



"Sao mà ngươi hỗn xược thế hả?"



Niên Nhĩ Lạc còn muốn mắng tiếp, nhưng chưa kịp nói gì đã bị chặn lấy môi.



Mẫn Doãn Kì cắn mút lấy môi của Niên Nhĩ Lạc, trong khoang miệng nồng lên vị tanh tưởi của máu.



Phải, hắn cắn rách khóe miệng của cô rồi.



Mẫn Doãn Kì cuối cùng cũng rời đi, hắn nhìn Niên Nhĩ Lạc yếu ớt nằm dưới thân, mỉm cười nhàn nhạt.



"Vương phi của ta, không cho phép nàng nói lời cay nghiệt."



Niên Nhĩ Lạc nước mắt lưng tròng nhìn Mẫn Doãn Kì, cuối cùng quay mặt đi không thèm đôi co với hắn nữa.



Mẫn Doãn Kì cởi bớt y phục bên ngoài ra, cũng không có ý định động phòng gì đó với Niên Nhĩ Lạc, leo lên giường cùng cô nằm ngủ.



Theo Niên Nhĩ Lạc tính toán giờ chắc cũng 6 7 giờ tối rồi, vì giờ lành là xế chiều.



Vậy mà sáng sớm lôi con người ta vào làm lum la rồi bắt chờ, coi tức không?



Niên Nhĩ Lạc nằm cạnh Mẫn Doãn Kì, nhưng lòng lại nhớ Mẫn Doãn Kì kia.



Cô muốn trở về thời hiện đại...



Có khi nào ngủ một giấc tỉnh dậy là về không nhỉ? Có khi nào thế không?



Mang theo suy nghĩ đó Niên Nhĩ Lạc mới ngăn được giọt nước mắt của bản thân khônh rơi xuống, cô nghiêng đầu qua rồi nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.



Nhưng khi tỉnh lại, mọi chuyện vẫn như thế.



Niên Nhĩ Lạc được mang về phủ Vương gia, ngày ngày ở bên cạnh Mẫn Doãn Kì.



Hắn vẫn như thế trêu ghẹo cô, còn cô thì chỉ biết tủi thân mếu máo.



Cứ thế 2 tháng trôi đi.



Mẫn Doãn Kì thật sự hay chọc tức Niên Nhĩ Lạc, nhưng vẫn rất nuông chiều cô, cô muốn cái gì hắn cũng đều đáp ứng.



Trong khoảng thời gian ở cạnh hắn, cô dần phát hiện ra hắn giống hệt Doãn Kì ở hiện tại, thích quýt, thích mè nheo, lạnh lùng với mọi người ấm áp với mỗi cô.



Cô cũng đã ý thức được rằng có lẽ bản thân sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi, cho dù làm cách nào cũng không thể về hiện tại, mà người bên cạnh cô cũng không phải không tốt, vì thế liền chấp nhận mà an phận, cùng Mẫn Vương gia làm một đôi phu thê ân ân ái ái.



Cho đến một hôm, hắn được triệu tập vào triều đình. Trước khi đi Mẫn Doãn Kì còn hôn hôn lên má cô, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn.



Niên Nhĩ Lạc nghe lời vâng một tiếng, tiễn hắn ra ngoài.



Cả phủ lại chìm trong yên lặng, Niên Nhĩ Lạc thì tiếp tục học thêu, đang mày mò với cánh hoa thì đột nhiên có tiếng hét vang lên, Niên Nhĩ Lạc hoảng hốt buông kim chỉ xuống chạy ra ngoài, bắt gặp Lạc Kim Bối cùng Phác Trí Mẫn đang đứng ngoài sân.



Á đù, giang hồ tới.



Lạc Kim Bối vừa thấy Niên Nhĩ Lạc thì nâng kiếm, hướng cô mà đâm tới. Niên Nhĩ Lạc hoàn toàn không hiểu gì cả lại quay đầu bỏ chạy.



Lạc Kim Bối đuổi, Niên Nhĩ Lạc chạy, còn Phác Trí Mẫn thì chém giết đám nô tài trong phủ.



Tầm gần mấy phút sau, Mẫn Doãn Kì thong thả đi vào, được biết thư triệu tập vào triều là giả cho nên hắn đã sớm quay về cùng với Niên Nhĩ Lạc, mà cô vừa thấy hắn liền lách người chạy qua, hắn cũng dang tay ra sẵn để ôm cô vào lòng.



Lạc Kim Bối mang theo thanh kiếm vẫn không buông tha đâm tới chỗ của Niên Nhĩ Lạc.



Điền Chính Quốc đi sau lưng Mẫn Doãn Kì chạy ra phía trước dùng kiếm hất kiếm của Lạc Kim Bối đi, sau đó cùng cô nàng đánh nhau, Niên Nhĩ Lạc thì an toàn chạy vào trong lòng của Mẫn Doãn Kì.



"Vương gia thiếp sợ." Niên Nhĩ Lạc nước mắt lưng tròng nhìn Mẫn Doãn Kì, run rẩy không thôi.



Mẫn Doãn Kì nhìn Vương phi của mình vẫn đang an toàn liền thở phào, hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi nhỏ giọng.



"Đừng lo,ta sẽ bảo vệ nàng." Sau đó dắt cô vào trong góc kia đứng, bản thân đi đấu với Phác Trí Mẫn.



Máu chảy, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên trong sân, khung cảnh hỗn loạn.



Mục tiêu chính của bọn Lạc Kim Bối tất nhiên không phải Mẫn Doãn Kì rồi.



Niên Nhĩ Lạc đứng ở trong góc, sau đó đột nhiên phía sau lưng đau nhói, cảm giác vật nhọn xuyên qua bụng.



La Địch Noãn không biết từ khi nào đã tới, không cảm xúc cầm dao đâm vào lưng Niên Nhĩ Lạc, khiến cô ngã khuỵu xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK