Lạc Kim Bối nhíu mày nhìn Kim Thái Hanh, sau đó giật tay ra, giọng nói vô cùng lạnh nhạt vang lên.
"Không cần phiền anh đâu, tránh xa tôi ra một chút là được rồi."
Như lần trước Kim Thái Hanh đã vứt bỏ và mắng chửi Lạc Kim Bối vậy.
Vòng quay dừng lại, Lạc Kim Bối cướp lấy Niên Nhĩ Lạc trong lòng Mẫn Doãn Kì sau đó cùng cô đi vòng vòng trong khu vui chơi.
Mẫn Doãn Kì cũng không có ý kiến gì nhiều, hắn nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh buồn bã thì liền đi qua đó, vỗ vỗ vai cậu ta.
"Cố lên."
Kim Thái Hanh cũng chỉ biết gật đầu, cười gượng với Mẫn Doãn Kì một cái rồi cùng nhau đi theo hai cô bé kia.
Lương Thy San cùng La Địch Noãn thích cảm giác mạnh cho nên kéo nhau lên tàu lượn siêu tốc, Niên Nhĩ Lạc thì thích sự bình yên cho nên kéo Lạc Kim Bối tránh xa mấy chỗ đó.
Niên Nhĩ Lạc đi bên cạnh Lạc Kim Bối, nhìn gương mặt vẫn không một chút cảm xúc của cô nàng sau đó lên tiếng hỏi.
"Này Bối Bối, cậu vẫn giận anh Thái Hanh hả?"
"Ừ. Mình ghét anh ta." Lạc Kim Bối trả lời rất tự nhiên.
"Anh ấy có vẻ thích cậu mà." Niên Nhĩ Lạc nhỏ giọng với cô nàng.
Nhưng ngay lập tức Lạc Kim Bối đã phủ nhận, cô nàng lắc lắc đầu, sau đó có chút thất vọng mà nói.
"Anh ấy không thích mình đâu Lạc Lạc, anh ấy chỉ đang thấy áy náy vì đã trách lầm mình thôi."
Nói xong lại khôi phục dáng vẻ bất cần đời kéo Niên Nhĩ Lạc đi dạo.
Không biết qua bao lâu, cả hai mới nhận ra bọn họ Lạc nhóm người Mẫn Doãn Kì rồi.
"Để mình gọi cho anh ấy." Lạc Kim Bối nói với Niên Nhĩ Lạc sau đó tìm di động, cuối cùng lại không tìm thấy ở đâu cả.
Rồi xong, chắc là làm mất trên vòng quay rồi.
Lạc Kim Bối phát hiện ra bản thân mất điện thoại thì chỉ nhàn nhạt nhún vai, không quan tâm đến nó nữa.
Di động của Niên Nhĩ Lạc thì Mẫn Doãn Kì giữ, vì sợ cô trong lúc chơi làm văng ra nên đã đưa cho hắn.
"Giờ phải làm sao?"
"Ai biết."
Lạc Kim Bối vừa trả lời xong thì bỗng dưng bị người phía sau hất trúng, cô nàng loạng choạng rồi ngã ra đất, Niên Nhĩ Lạc hốt hoảng đỡ cô nàng dậy.
Trên đầu gối trắng nõn không tì vết của Lạc Kim Bối bị trầy, rơm rớm máu, đau đớn làm cô nàng nhíu mày.
Kẻ đẩy trúng Lạc Kim Bối cũng chạy mất tiêu nên Niên Nhĩ Lạc chưa kịp nhai đầu nó.
Niên Nhĩ Lạc cao 1m50 đỡ Lạc Kim Bối cao 1m68 lại ghế đá ở gần đó rồi để cô nàng ngồi xuống, bản thân chạy đi mua nước cùng với băng keo cá nhân.
Lúc chuẩn bị ra thanh toán, phía trước đột nhiên có một chàng trai chặn Niên Nhĩ Lạc lại, anh ta nhìn cô cô sau đó mỉm cười.
"Bé cưng đi chơi có một mình hả?"
"..."
Không nói nhiều, lên gối!
Sau đó đập một cái, chàng trai kia đau đớn ôm lấy chỗ hiểm rồi né đường cho Niên Nhĩ Lạc.
Nhưng lúc thanh toán, cô nhận ra ví cùng di động đều ở chỗ Mẫn Doãn Kì, không có cách nào có thể trả tiền cả.
Nhân viên bán hàng nhìn cô lúng ta lúng túng cũng bắt đầu khá chịu, đang định lên tiếng hỏi thì đã có người vươn tay ra thanh toán giúp cô.
"Tính tiền cho cô bé này." Người đó nói với nhân viên, đưa tay chỉ vào Niên Nhĩ Lạc
Niên Nhĩ Lạc ngớ người nhìn anh ta, dáng vẻ thanh cao sang trọng, nhìn chung cũng được.
Nhưng không bằng Mẫn Doãn Kì.
Tính tiền xong Niên Nhĩ Lạc và chàng trai đi ra ngoài, cô nâng mắt nhìn anh ta sau đó mỉm cười.
"Cảm ơn anh ạ, anh chờ em một lát bạn trai em qua rồi em trả lại tiền cho anh nhé."
Nói khéo là bà nội mày có bồ rồi á.
Chàng trai híp mắt nhìn Niên Nhĩ Lạc sau đó lịch sự cười một cái, dịu dàng nói.
"Không cầu đâu, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Cho em đấy."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả."
Ờ, cho thì lấy cảm ơn nhiều nghen.
Niên Nhĩ Lạc lần nữa mỉm cười khách sáo, nói cảm ơn với chàng trai rồi muốn quay đầu rời đi nhưng lại bị anh ta kéo lại.
"Cho em đồ, nhưng ít ra vẫn cần điều kiện mà."
"Điều kiện gì cơ?" Niên Nhĩ Lạc nghiêng đầu nhìn anh ta.
"Cho anh biết tên của em đi."
Thôi được rồi, có cái tên thôi mà, nói thì nói.
"Là Niên Nhĩ Lạc." Cô trả lời xong thì giật tay ra rồi quay đầu chạy đi.
Chàng trai nhìn bóng lưng của Niên Nhĩ Lạc thì khẽ nhếch môi cười lạnh, khác rõ so với dáng vẻ dịu dàng ấm áp khi nãy.
"Niên Nhĩ Lạc? Cũng được."