Kim Thái Hanh có hai người anh trai, một trong số họ là người được cài vào để làm thân với Mẫn Doãn Kiệt, cùng anh ta tạo dựng nên quán bar.
Tất nhiên, toàn bộ thông tin của Kim Nam Tuấn đều được che giấu kĩ càng, mà Mẫn Doãn Kiệt lại vô cùng dễ dàng bị lừa.
Bởi Kim Nam Tuấn đối xử với anh ta rất tốt, toàn bộ niềm tin cậy đều đặt vào cậu ta.
Vậy mà cuối cùng lại bị ăn một cú đau như thế này.
Mẫn Doãn Kì ôm Niên Nhĩ Lạc trong lòng, liếc nhìn Mẫn Doãn Kiệt đang bị Kim Nam Tuấn giữ chặt, nhàn nhạt nói.
"Đây là cái giá phải trả cho việc anh đã phá hoại hạnh phúc của tôi."
"Mày là cái đ*o gì hả Mẫn Doãn Kì? Mày chỉ là cái bóng của tao, mãi mãi như thế! Mày đ*o có quyền lên tiếng, con mẹ mày!" Mẫn Doãn Kiệt tức giận gầm vào mặt Mẫn Doãn Kì, anh ta tức đến muốn nổ cả não, cũng không còn giữ lớp mặt nạ kia nữa.
Vì cái gì người con gái anh ta thương nhớ sáu năm không thích anh ta, mà lại đi yêu một thằng chẳng ra gì như Mẫn Doãn Kì?
"Anh đã làm tình yêu của chúng tôi vỡ nát, giờ tôi chỉ trả đũa lại mà thôi, coi như hết nợ nần." Mẫn Doãn Kì cũng không quan tâm đến Mẫn Doãn Kiệt nữa, ôm Niên Nhĩ Lạc đang muốn bay qua cắn Mẫn Doãn Kiệt rời đi.
Nhóm Kim Thái Hanh cũng đã tới nơi này, Điền Chính Quốc thấy bé con nhà mình uống rượu thì rất không vui, vì thế đã ôm cô nàng đi từ trước, chỉ còn Phác Trí Mẫn và Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh Lạc Kim Bối, mắt thấy anh trai của mình lôi ra thêm một người, đi kế bên là Mẫn Doãn Kì và Niên Nhĩ Lạc.
"Xong rồi sao?" Kim Thái Hanh hỏi.
"Ừ. Xong rồi." Mẫn Doãn Kì nhàn nhạt trả lời.
Lạc Kim Bối mơ màng mở mắt nhìn qua, thấy Mẫn Doãn Kiệt bị Kim Nam Tuấn giữ chặt thì nhíu mày, cô nàng quay qua nhìn Kim Thái Hanh mở miệng hỏi.
"Sao anh trai em lại bị anh trai anh túm đầu vậy?"
"Vì anh ấy làm anh ba của em buồn nên đang bị phạt đó." Kim Thái Hanh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mũi Lạc Kim Bối, dịu dàng trả lời cô nàng.
Lạc Kim Bối nghe xong thì gật gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kiệt dáng vẻ thê thảm, cô nàng nhếch môi cười vui vẻ.
"Đánh hội đồng nó đi."
Niên Nhĩ Lạc cũng rất muốn đánh Mẫn Doãn Kiệt tiếp nhưng cứ liên tục bị Mẫn Doãn Kì chặn lại, hắn cúi đầu híp mắt nhìn cô, nhỏ giọng.
"Không có quậy nữa, em đánh anh ấy đến máu me đầy mình rồi."
"Nó đáng chết vì dám làm như thế." Niên Nhĩ Lạc liếc xéo Mẫn Doãn Kiệt, gằn giọng nói.
"Thôi thương, đi về thôi." Mẫn Doãn Kì hôn lên má Niên Nhĩ Lạc, sau đó ngẩng đầu bảo nhóm Kim Thái Hanh đi về, còn Kim Nam Tuấn sẽ mang Mẫn Doãn Kiệt về Mẫn gia sau.
Lạc Kim Bối tối hôm nay đi cùng với Kim Thái Hanh, còn Niên Nhĩ Lạc về cùng Mẫn Doãn Kì, tất nhiên là với sự cho phép của mẹ Niên.
"Ngủ thôi hả?"
"Này! Anh đã hứa với em là không làm gì trước khi kết hôn rồi mà?!"
"..."
[...]
Khi Mẫn Doãn Kiệt được đưa về đến nhà, ông Mẫn nhìn bộ dáng thê thảm của con trai đau lòng đến rơi cả nước mắt. Khi biết được do Mẫn Doãn Kì làm ra lại càng thêm tức giận.
"Ba sẽ sớm tống cố nó khỏi Mẫn gia thôi, cơ ngơi của Mẫn gia và Lạc gia sau này sẽ chỉ là của một mình con thôi." Ông Mẫn xoa xoa gương mặt bầm tím của Mẫn Doãn Kiệt run rẩy nói.
Mẫn Doãn Kiệt cố gắng gượng cười, bên ngoài tỏ ra vô cùng bình thản nhưng thật ra bên trong đang tức giận đến điên cuồng.
Có thể đây là lần mất kiểm soát nhất của anh ta.
[...].
Đam Mỹ Hài
Ngày hôm sau chính là ngày diễn ra hôn lễ của Điền Chính Quốc và La Địch Noãn.
Sáng sớm Niên Nhĩ Lạc cùng hội chị em thân thiết của La Địch Noãn đã có mặt, cùng với cô dâu ở phòng chờ nói chuyện vô cùng vui vẻ.
"Bé Noãn lên xe bông, ôi là trời. Nêu cảm nghĩ đi cưng." Lạc Kim Bối cầm cái chai nước dí vào môi La Địch Noãn, bộ dáng như đang phóng vấn.
La Địch Noãn khẽ hắn giọng rồi nhận lấy chai nước, trịnh trọng nói.
"Cảm giác rất hồi hộp luôn á. Hơi sợ, quá sợ luôn, sợ mà tim đập bịch bịch bịch."
"Có cảm thấy hạnh phúc không?" Lương Thy San mở to mắt nhìn La Địch Noãn, hào hứng hỏi.
"Đương nhiên là có."
Lại nói với nhau thêm vài câu, ở bên ngoài có người đi vào nhắc La Địch Noãn chuẩn bị lại bởi sắp tới giờ làm lễ rồi.
La Địch Noãn gật đầu bảo đã biết, người kia vừa đi cô nàng liền đứng lên sửa sang lại váy cưới.
"Ôi hồi hộp quá đi mất."
"Bình tĩnh chút đi." Niên Nhĩ Lạc cũng giúp cô nàng sửa lại váy, mở miệng trấn an.
"Ừ. Tốt nhất nên bình tĩnh đi các em." Là một giọng nam từ ngoài cửa truyền vào, giọng nói có vẻ lạnh nhạt khiến cho bốn cô gái có hơi giật mình.
Và còn chưa kịp định hình, ở ngoài xa đã nghe thấy tiếng nổ lớn, đồng thời cánh cửa kia cũng bị đạp tung ra, một đám đàn ông mặc đồ đen lao vào vây quanh bốn người bọn họ.
Niên Nhĩ Lạc sợ sệt lui về sau, còn chưa kịp làm gì đã bị bịt kín miệng mà miếng vải bịt này hình như còn tẩm thuốc.
Cũng không chỉ mỗi cô, ba người còn lại cũng bị y hệt.
Niên Nhĩ Lạc cố giãy dụa thoát khỏi tay người đàn ông đang giữ chặt mình nhưng không được, sau đó cô dần dần mất ý thức rồi bất tỉnh.