*************
Mạc Duy từ nhỏ đã đi theo sư phụ y, theo ông học tập y thuật.
Y không biết cha mẹ mình là ai, sư phụ y nói ông nhặt được y trong rừng cây, nếu không phải bởi vì lúc ấy y khóc lớn tiếng, cũng không làm cho sư phụ phát hiện.
Năm ấy Mạc Duy 16 tuổi, trên cơ bản y đã học xong y thuật của sư phụ, bình thường y hay ở trong y quán trợ giúp xem bệnh.
Có một ngày, trong y quán xuất hiện một thiếu niên lớn hơn y một hai tuổi, khuôn mặt thiếu khuyết sắc — Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tại y quán muốn bốc thuốc nhuận phế bệnh tim, muốn Mạc Duy mang đến Vân Yên phủ đưa cho cô nương tên Tiêu Vân.
Sau khi Mạc Duy đưa dược xong trở về, biết được cô nương ấy tiếp nhận dược, Tiêu Phàm thật cao hứng, thanh toán tiền xong liền vui vẻ mà đi.
Từ nay về sau, Tiêu Phàm mỗi ngày đến y quán mua các loại dược cấp cho cô nương ấy, hơn nữa mỗi lần đều gọi Mạc Duy đem dược đưa đến Vân Yên phủ, tự mình giao cho Tiêu Vân.
Thời gian trôi qua, Mạc Duy cùng Tiêu Phàm trở thành bạn tốt, mỗi lần Mạc Duy đưa hết dược trở về, Tiêu Phàm đều lôi kéo y hỏi đông hỏi tây, hỏi khí tức của Tiêu Vân gần đây như thế nào, tiếp nhận dược thì lộ ra vẻ mặt gì.
Mạc Duy hỏi Tiêu Phàm có phải thích Tiêu Vân hay không, Tiêu Phàm gật đầu thừa nhận.
Sau khi biết được Tiêu Phàm thích Tiêu Vân, Mạc Duy cảm thấy khổ sở, khi đó y không biết vì sao mình khổ sở, cũng không biết cũng không biết tình cảm của mình đối với Tiêu Phàm.
Kỳ thật, khi Mạc Duy đưa dược cho Tiêu Vân, bộ dáng Tiêu Vân vẫn là hững hờ, cũng chưa bao giờ nói chuyện, có khi thậm chí dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Duy, thấy vậy Mạc Duy run như cầy sấy.
Vì không làm cho Tiêu Phàm thương tâm, Mạc Duy nói cho Tiêu phàm, Tiêu Vân mỗi lần cũng rất vui vẻ mà tiếp nhận dược của hắn đưa, thậm chí sẽ hỏi chuyện của hắn.
Nghe Mạc Duy nói như vậy, Tiêu Phàm rất vui.
Sau lại có một lần, khi Mạc Duy đến đưa thuốc, phát hiện nàng cùng một người thanh niên rất thân thiết, y biết thân thể Tiêu Phàm yếu đuối, y sợ Tiêu Phàm biết người mình thích lại thích người khác sẽ chịu không được đả kích làm cho bệnh tình tăng nặng, bởi vậy y không dám đem việc này nói cho Tiêu Phàm, vẫn như cũ dùng lời lẽ ngon ngọt dối gạt Tiêu Phàm, nói Tiêu Vân cũng thích hắn.
Sau đó, Tiêu Vân gả cho thanh niên kia, tại ngày nàng xuất giá, Mạc Muy cả ngày ở cùng Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nói với y: kỳ thật hắn biết khả năng Tiêu Vân thích hắn rất là thấp, nhưng biết người mình thích hạnh phúc, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, cho nên không cần buồn thay hắn.
Mạc Duy hỏi hắn có phải đã biết nàng đã có người trong lòng không?
Tiêu Phàm nói phải.
Vậy tại sao ngươi lại thích nàng?
Tiêu Phàm trầm mặc, một lúc lâu mới nói: Thích, hắn cũng không thể tránh được.
Khi đó trong lòng Mạc Duy nghĩ: Tại sao người hắn thích không phải là mình?
Sau khi Tiêu Vân lập gia đình, Tiêu Phàm vẫn như cũ mỗi ngày đến y quán tìm Mạc Duy, cùng y nói chuyện phiếm, giúp y nhặt thảo dược.
Có một ngày, trước khi Tiêu Phàm đi, yên lặng nhìn Mạc Duy thật lâu thật lâu.
Mạc Duy hỏi: Ngươi sao vậy?
Tiêu Phàm không có trả lời, chỉ hôn lên môi Mạc Duy một cái, thừa dịp Mạc Duy thất thần, bỏ lại một câu ngươi phải hạnh phúc sau đó chạy đi mất.
Từ sau ngày đó, Tiêu Phàm không có tái xuất hiện nữa.
Mạc Duy không biết hắn có chuyện gì, y muốn đi tìm hắn, nhưng đến lúc này y mới nhận ra y không biết Tiêu Phàm ở nơi nào, ychỉ biết là tên của hắn gọi Tiêu Phàm, còn lại thì hoàn toàn không biết gì nữa.
Nhớ tới ngày đó hắn hôn mình xong rồi không thấy nữa, Mạc Duy cảm thấy rất đau lòng, hận hắn tại sao không đến tìm mình, tại sao không theo mình nói rõ ràng, tại sao lại hôn mình như vậy? Song khi hắn nhớ tới lúc Tiêu Phàm gần đi ánh mắt nhìn mình bi thương, y lại cảm thấy bất an, cảm thấy Tiêu Phàm xảy ra chuyện gì.
Lo Lắng suốt ba ngày, Mạc Duy mỗi ngày tinh thần hoảng hốt, luôn nghĩ đến Tiêu Phàm.
Ngày hôm đó, hắn đang nhặt thảo dược, Đột nhiên Tiêu Vân với gương mặt đầy lệ vọt tới kéo y đi.
Mạc Duy hỏi nàng kéo hắn đi nơi nào, Tiêu Vân không có trả lời, chỉ là không ngừng mà thúc dục y đi nhanh lên, nếu không sẽ không còn kịp nữa.
Nhìn Tiêu Vân thương tâm như thế, trong lòng Mạc Duy lại càng thêm bất an, y không nói thêm nữa, trực giác mà lôi kéo Tiêu Vân chạy về phía phủ Vân Yên.
Lúc Mạc Duy nhìn thấy Tiêu Phàm nằm trên giường hấp hối, hắn ngây ngẩn cả người.
Tiêu Phàm cả người khí tức mỏng manh nhìn thấy y, trên mặt lộ ra tươi cười, vươn tay về phía y.
Mạc Duy theo tiềm thức mà đưa tay vào trong tay hắn, sau đó đi tới bên giường, cúi đầu hôn lên đôi môi đã mất đi huyết sắc của Tiêu Phàm, ý cười trên mặt Tiêu Phàm càng đậm, sau đó hắn khép lại đôi mắt tràn đầy ý cười.
Mạc Duy không tiếng động mà rơi lệ lên gương mặt không huyết sắc của Tiêu Phàm.
Sau đó, y mới biết được Tiêu Vân vốn là tỷ tỷ của Tiêu Phàm, mới biết được Tiêu Phàm thích mình, hắn tìm cớ như vậy là vì muốn đến gần mình, chỉ vì có thể mỗi ngày nhìn thấy mình, mới biết được chính mình không biết từ khi nào cũng đã thích Tiêu Phàm, nhưng y không kịp đối với Tiêu Phàm nói ta cũng thích ngươi, yêu ngươi…