*********
Từ sau khi Thái Bạch Kim Tinh đi rồi, Hàn Yên cảm thấy bất an, Lưu Vân không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Hàn Yên nói nhỏ nhẹ mà an ủi nó.
“Nếu lão đầu kia quay trở lại, vậy phải làm sao bây giờ?” Hàn Yên bất an hỏi.
“Tới cũng không cần phải sợ lão ta, yên tâm không có việc gì.” Lưu Vân ôn nhu nói.
Hàn Yên còn không có trả lời, đột nhiên có người đùa cười nói: “Đúng vậy, không cần sợ cái xú lão đầu kia!”
Hàn Yên cùng Lưu Vân kinh hách, cuống quít nhìn về phía phát ra giọng nói, phát hiện trong đình của hoa viên không biết từ khi nào đã xuất hiện một người mặc y phục màu lam, dung nhan của thiếu niên tú nhã tuấn lãng, khóe miệng mỉm cười.
Trong mắt Lưu Vân hiện lên tia kinh ngạc, nhận ra thiếu niên này xuất hiện sau khi Long Hinh làm bị thương Hàn Yên, hắn không khỏi thất thanh nói “Là ngươi!”
Nhìn thấy Lưu Vân nhận thức thiếu niên này, Hàn Yên cảm thấy kỳ lạ, nó giật nhẹ tay áo Lưu Vân, nhỏ giọng hỏi “Hắn là ai vậy?”
Lưu Vân còn không có trả lời, thiếu niên này đã trưng vẻ mặt ai oán nói “Không phải chứ? Tiểu Liên, ngươi lại không nhớ rõ ta?”
Hàn Yên nghiêm túc đánh giá thiếu niên, càng nhìn càng cảm thấy quen, chung quy càng cảm thấy hình như quen biết hắn, nhưng lại rất là quen thuộc, nó nghi hoặc nói “Ngươi là — ”
“Thế nào, ngươi nghĩ ra sao?” Thiếu niên rất hưng phấn.
Hàn Yên xin lỗi mà nhìn hắn, “Ta hình như đã gặp qua ngươi, nhưng ta không nhớ rõ.”
Nghe vậy, hai vai thiếu niên xệ xuống, hiển nhiên chịu đả kích, nhưng lập tức hắn lại tỉnh táo “Không nhớ rõ cũng tốt, ta thấy ngươi vui sướng như vậy, ta cũng thấy vui, đến, ta thật lâu không có ôm qua ngươi rồi, để cho ta ôm một chút!”
Nói xong, thiếu niên này nhào về phía Hàn Yên.
Lưu Vân nhanh tay lẹ mắt ôm Hàn Yên qua, làm cho hắn nhào về phía khoảng trống.
Ôm không tới Hàn Yên, thiếu niên bất mãn nói: “Quỷ hẹp hòi! Để cho ta ôm một chút cũng không được! Nếu không phải năm đó ta giúp các ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể ôm Tiểu Liên vui vẻ như vậy sao? Hừ!”
Lưu Vân ôm chặt Hàn Yên, nghiêm mặt nhìn hắn, Tiểu Liên, Tiểu Liên gọi thân thiết như thế, tiểu hồ là của hắn, vọng tưởng! Tiểu hồ là người của hắn!
Thiếu niên thấy Lưu Vân ôm chặt Hàn Yên không tha, không nhịn được trêu tức nói: “Ngươi ôm chặt như vậy làm gì? Ta mặc dù thích Tiểu Liên, nhưng mà càng ta thích Tiểu Liên Liên, sẽ không theo ngươi đoạt! Thối thí!”
Mặt Lưu Vân càng đen, thiếu niên này làm như không thấy hắn đen mặt, thần thần bí bí nói “Ta nói cho ngươi một bí mật.”
“Ta không muốn nghe!” Lưu Vân tức giận nói.
“Bí mật gì?”Hàn Yên không nhịn được tò mò hỏi.
Thiếu niên hắc hắc mà cười, “Các ngươi biết tại sao Thái Bạch Kim Tinh lại biết chuyện của Tiêu Phàm không?”
“Không biết.” Hàn Yên thành thật nói.
“Ta nói cho các ngươi biết, Diêm Vương cùng Thái Bạch Kim Tinh có cừu oán, hắn biết được Thái Bạch Kim Tinh không phải là đối thủ của các ngươi, cho nên cố ý đem tin tức nói cho Thái Bạch Kim Tinh, làm cho Thái Bạch Kim Tinh đến bại dưới tay các ngươi.”
“Ngươi nói chính là sự thật?” Vẻ mặt Lưu Vân bình tĩnh hỏi.
Thiếu niên trừng mắt, “Ta lừa ngươi làm gì!”
Nghĩ tới khi Kỳ lân nhào về phía Hàn Yên, Lưu Vân nổi trận lôi đình, hắn hừ lạnh một tiếng, ôm chặt Hàn Yên, biến mất không thấy.
“Ha hả, lúc này có trò hay nhìn! Ta phải nhanh lên chạy đi nhìn náo nhiệt mới được!”
Nói xong, thiếu niên này cũng biến mất không thấy.