• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Hwan

*********

Hàn Yên cùng Lưu Vân đứng ở bên ngoài thật lâu, cũng không thấy Thượng Quan Yên đi ra, nó có chút nóng lòng, thỉnh thoảng gãi đầu cau mày.

Lưu Vân thấy nó có chút nôn nóng, không khỏi ngửa mặt lên nhìn trời, ôi, tiểu hồ ly này chỉ thích lo lắng cho người khác, thật sự là đối với hắn không quan tâm! Hắn hướng về phía Hàn Yên ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

“Chuyện gì?” Hàn Yên hồ nghi mà đi tới bên cạnh Lưu Vân.

Lưu Vân ôm thắt lưng nó, quát rồi quát mũi nó, bất đắc dĩ nói: “Em đấy, đừng luôn nghĩ tới chuyện người khác, sao không thấy em nghĩ tới ta?”

HànYên ngượng ngùng mà đỏ bừng măt, ôm lấy thắt lưng Lưu Vân, ngẩng đầu lên, làm nũng nói: “Mỗi ngày em đều có nghĩ tới anh mà!”

“Phải không?” Khẩu khí của Lưu Vân hết sức hoài nghi, chua xót nói: “Ta thấy em nghĩ tới gốc cây nho chua xót trong hoa viên còn nhiều hơn nghĩ tới ta, không cần phải làm một ít chuyện thượng vàng hạ cám.”

Hàn Yên mặt mày hớn hở, “Tiểu long, anh đây là ăn giấm sao?”

Lưu Vân hung hăng mà trên môi nó hôn một chút, “Đúng vậy, nhưng lại uống không ít, cũng nhanh đem ta chết đuối rồi.”

Hàn Yên cười đến càng vui vẻ rồi, tại trong lòng Lưu Vân cọ xát a cọ xát, vừa lại ôm hắn lắc lư, “Tiểu long, tiểu long, tiểu long, em thích anh nhất!”

Lưu Vân cũng cười rồi, “Ta cũng vậy..”

“Thượng Quan Yên bọn họ như vậy, nếu là chúng ta có thể giúp bọn hắn, nên giúp bọn hắn có phải hay không?” Hàn Yên cười hỏi.

“Đúng thế đúng thế đúng thế, tiểu hồ luôn nói có đạo lý.” Lưu Vân sủng nịch nói.

“Bây giờ chúng ta len lén mà đi nhìn một chút, xem có thể âm thầm giúp không?” Hàn Yên cười đến thật là nhu thuận.

Lưu Vân nhẹ nhàng mà gõ đầu nó một chút, cười nhẹ nói: “Tiểu hồ, nghe lén như vậy là không đúng?”

“Ai nha, chúng ta thật sự là thiện ý nhìn lén, thiện ý a.” Hàn Yên cường điệu.

“Hắc! Thiện ý, thiện ý.” Lưu Vân cổ cổ quái quái nói.

Hàn Yên không khỏi mặt đỏ, trừng mắt nhìn Lưu Vân một cái, lôi kéo hắn rón ra rón rén đi đến bên cửa sổ, len lén nhìn vào bên trong.

Lưu Vân tại phía sau nó thở dài, tiểu hồ ly này!

Hàn Yên nhìn vào bên trong, thấy Thượng Quan Yên ngơ ngác mà nhìn chăm chú vào Dương Âm ở trên giường, bộ dáng thật thương tâm.

Nhìn Thượng Quan Yên, lại nhìn Dương Âm ngủ say, mắt Hàn Yên xoay chuyển, trong lòng đột nhiên có chủ ý, nó xoay người, nhỏ giọng hỏi Lưu Vân: “Tiểu long, ngươi có biện pháp làm cho Dương Âm tỉnh lại bây giờ không?”

Lưu Vân tự nhiên biết Hàn Yên đánh cái chủ ý gì trong đầu, vì vậy gật đầu, đi tới bên cửa sổ, hướng Dương Âm trên giường niệm chú, một đạo quang mang không nhận ra bay qua cửa sổ, tiến vào thân thể Dương Âm, Thượng Quan Yên đang trầm tư cho nên không nhìn thấy đạo quang mang này.

Chờ trong chốc lát, không thấy động tĩnh gì, Hàn Yên dùng ánh mắt hướng Lưu Vân hỏi.

“Kiên nhẫn chờ một chút.” Lưu Vân hạ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK