• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta:  Hwan

************

Nghe xong chuyện của Tiêu Phàm và Mạc Duy, Hàn Yên khóc rối tinh rối mù, thấy nó khóc thương tâm như vậy, Mạc Duy ngược lại cảm thấy có chút không yên tâm, y nói: “Ngươi không nên thương tâm như vậy.”

Hàn Yên nghẹn ngào nói: “Tại sao hai ngươi lại không thẳng thắn thành khẩn, như vậy sẽ không …”

Mạc Duy trầm mặc không nói, trên thế gian này có rất nhiều chuyện làm cho người ta hối hận không kịp, nếu như có thể, ai lại làm cho bản thân mình hối hận?

Lưu Vân không nói gì mà ôm Hàn Yên vào lòng, vỗ nhẹ lưng nó.

Mạc Duy thất thần trong chốc lát, giương mắt nhìn sắc trời một chút, im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ta phải đi về rồi, hôm nay cảm ơn hai vị!”

Lưu Vân không có trả lời, chỉ là vuốt cằm nhìn hắn rời đi.

Nhìn bóng lưng Mạc Duy biến mất tại bóng đêm, Hàn Yên với hai mắt sưng đỏ nói với Lưu Vân: “Nếu bọn họ cũng thích đối phương, anh giúp bọn họ đi, âm dương xa cách như vậy rất đau khổ.”

Lưu Vân giúp Hàn Yên lau đi nước mắt vương trên mắt nó, “Ta đã giúp.”

“Giúp?” Hàn Yên kinh ngạc.

“Đúng vậy, ta đã giúp.”

“Sao em không biết là anh đã giúp?” Hàn Yên hoang mang hỏi.

“Cái này, ngày mai em sẽ biết.”Lưu Vân khẽ cười nói.

Đối với lời Lưu Vân nói, Hàn Yên nửa tin nửa ngờ

Lưu Vân cũng không thèm để ý, hôn hôn lên đôi mắt sưng đỏ của Hàn Yên, một bên giúp nó tiêu thũng, một bên có chút tự trách nói: “Sớm biết rằng em sẽ khóc thành như vậy, ta sẽ không cho em nghe xong.”

Hàn Yên cảm thấy hai mắt mình ấm áp, rất thoải mái.

Chờ Lưu Vân lấy tay ra, Hàn Yên cười nói: “Có anh bên người thật tốt!”

“Tại sao nói như vậy?”

Hàn Yên ôm lấy thắt lưng Lưu Vân, thỏa mãn nói: “Bởi vì có anh bên người, em sẽ cảm thấy vui vẻ.”

Nghe vậy, Lưu Vân không khỏi cười khẽ, dung nhan trong trẻo tuấn mỹ nhưng lạnh lùng hiện lên ý cười ấm áp tận sâu bên trong nhãn châu là ôn nhu vô hạn.

Hàn Yên vô thức ngẩng đầu lên, nhất thời xem choáng váng mắt, hồn phách bị câu đi một nửa, một nửa còn lại đang cố gắng bảo vệ thần trí, lúng túng nói: “Anh cười rộ lên thật là đẹp mắt…”

Ý cười trên mặt Lưu Vân càng đậm, hắn vươn tay ôm thắt lưng Hàn Yên, ôm nó vào lòng mình, ngưng mắt, chân thành nhu tình, thấy vậy Hàn Yên đỏ mặt, hai khuôn mặt dựa vào càng gần, chóp mũi cũng chạm vào nhau, mập mờ như vậy không chỉ khơi dậy sự run rẩy, như mở ra vò rượu ủ nhiều năm, hương thơm thuần túy, làm say lòng người.

Tình ý dạt dào dần dần lan ra, hai má Hàn Yên không khỏi đỏ ửng, cặp mắt hoa đào lưu chuyển, mê hoặc lòng người.

Lưu Vân xem tại trong mắt, trái tim ngứa như bị mèo cào, hắn cúi đầu, cẩn thận mà hôn lên gò má nó, mỗi một phân một tấc lưu lại khí tức của mình.

Hai người hô hấp bắt đầu rối loạn, Lưu Vân nửa nhắm mắt lại nhẹ hôn bờ môi nó, sau đó nhiệt tình như hỏa mà dây dưa.

Hai tay Hàn Yên để ở trên thắt lưng Lưu Vân, khuôn mặt nóng hổi đặt ở trên vai hắn, tinh tế mà nhẹ thở gấp.

Lưu Vân ôm chặt nó, niệm một câu khẩu quyết, trong nháy mắt, hai người đã ở trên giương lớn.

Lưu Vân buông Hàn Yên ra, cười đến nhu tình, bị nụ cười của hắn mê hoặc không nhận biết thứ gì, Hàn Yên ngồi dậy, nhìn thẳng hắn.

Dục vọng vì thân thể kề sát mà càng thêm nóng bỏng, Lưu Vân đem Hàn Yên đặt ở trên giường, nụ hôn nóng cháy rơi xuống, dọc theo cần cổ lưu lại hồng ngân, tinh tế mà nhấm nháp tư vị tốt đẹp không thể nào tả nổi, Hàn Yên nhiệt tình mà đáp lại  hắn, mềm mại mà ôm lấy bờ vai hắn, mặc kệ đôi bàn tay to lớn đang mơn trớn thân thể, từng kiện từng kiện quần áo được cởi ra, hai khối thân thể còn trẻ tuổi dây dưa cùng một chỗ, không hề giữ lại ý tứ mà thiêu đốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK