• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Hwan

***********

“Người nào?” Đám người Liễu Vũ kinh hãi.

Nam tử nọ không để ý tới bọn họ, từ mình thì thào nói: “Phải biết rằng, tên của Hàn Yên là do tên Lưu Vân tính tình phá hư kia đặt, hừ! Khi đó hắn còn nói ta đặt tên Hàn Yên khó nghe, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt thối thí của hắn, ta lại thấy tức giận, Tiểu Liên vốn chính là sen tím, ta vì nó sửa tên thành Tử Liên, có cái gì không đúng? Thật sự là càng nghĩ càng giận! …”

Đám người ở điện Diêm Vương ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi mà nghe nam tử nọ phát tiết bất mãn của hắn đối với Lưu Vân, nghe nghe, Liễu Vũ đột nhiên nhớ tới một người, hắn không khỏi thất thanh kinh hô: “A! Ngươi là — ”

Hắn mới vừa nói ba chữ, bỗng nhiên cảm thấy như có người che miệng làm tiêu tan âm thanh, tiếp theo nam tử nọ một bên cười khẽ, một bên uy hiếp nói: “Tiểu Phán Phán, ngươi cũng không nên tiết lộ thân phận ta a? Nếu không ta tăng thêm một đạo phù chú trên vách núi, cho tình sử của các ngươi mãi cũng không tiêu tan!”

Nghe vậy, sắc mặt của đám người ở điện Diêm Vương nhất thời trắng bệch.

Lúc này Liễu Vũ giống như mới có thể mở miệng nói chuyện, hắn sốt ruột nói: “Ta không nói, ta không nói, nhưng là ngài có thể hay không đem mấy thứ này xóa đi?”

Nam tử trầm mặc rồi một hồi lâu, sau đó cười nói: “Không phải ta không nghĩ giúp ngươi, nhưng ngươi cũng biết tính tình tên Lưu Vân kia, ta chỉ sợ ta giúp các ngươi, hắn sẽ tìm ta gây phiền toái, mặc dù hắn đánh không lại ta, nhưng là có thể gây ra ít chuyện phiền! Cho nên, Tiểu Phán Phán, xin lỗi, ngươi gắng nhẫn nại nửa tháng đi, yên tâm, nửa tháng rất nhanh sẽ qua!”

“Lão nhân gia ngài hãy thương xót!” Liễu Vũ khẩn cầu nói.

Nam tử nọ tựa hồ không nghe hắn nói, kính tự nói: “Ta phải đi, nếu không Tiểu Liên Liên tìm không thấy ta, bái bai! Bất quá, Tiểu Phán Phán, ta bây giờ mới biết được kiếp trước của ngươi cùng Diêm Vương thì ra lại làm người ta rơi lệ đến như vậy, thật sự là làm ta cơ hồ rơi lệ rồi!”

Nói xong, hắn biến mất, bởi vì hắn vốn chính là ẩn thân, cho nên Liễu Vũ cũng không biết hắn đã đi chưa.

“Đại nhân! Đại nhân! — ”

Liễu Vũ kêu vài tiếng, không có trả lời, hắn biết người nọ đã đi, “Buồn nôn! Cái lão yêu quái này!” Liễu Vũ mắng một tiếng.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên cầu là một mảnh tĩnh lặng, mọi người ở điện Diêm Vương nhìn nhau, đều đối với vách núi ngẩn người.

“Sớm biết rằng như vậy, ta đổi tên thành Huyền Yên là tốt rồi.” Huyền Tinh thở dài.

“Đúng vậy, ta cũng gọi Yến Yên cho rồi.” Yến Sở cũng đi theo thở dài.

Ngay tại lúc bọn hắn than thở, Diêm Vương rốt cục chạy trở về.

Vừa nhìn thấy Diêm Vương, mọi người ai cũng dùng ánh mắt oán hận mà nhìn hắn, đều là lỗi của hắn, nếu không phải hắn chọc tên Lưu Vân bạo long kia, bọn họ cũng không bị Lưu Vân chỉnh thảm như vậy.

Diêm Vương chột dạ mà lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khan hỏi: “Các ngươi nhìn ta như vậy để làm gì?”

Không ai trả lời, tiếp tục dùng ánh mắt phẫn hận mà nhìn hắn.

Diêm Vương ngắm ngắm, nhỏ giọng hỏi Liễu Vũ: “Tên Lưu Vân kia đi chưa?”

“Ngươi nói xem?” Liễu Vũ âm hiểm cười hỏi.

“Điện Diêm Vương bị hắn đánh thành cái động lớn, ta nghĩ hắn đã tiêu tan khí rồi đi?” Diêm Vương bất an nói.

“Nghĩ đến thật sự là ngây thơ!” Liễu Vũ cười lạnh, “Ta sớm cảnh cáo ngươi không nên chọc hắn, giờ thì tốt rồi, ta không mặt mũi gặp người rồi, ta muốn nghỉ ngơi một năm đến nhân gian, công việc thì chính ngươi tự mình làm đi!”

Nói xong, Liễu Vũ cũng không thèm nhìn Diêm Vương một cái, dùng sức đạp   bước đi.

“Đại nhân! Chúng ta cũng không mặt mũi gặp người rồi! Chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi!”

Huyền Tinh bọn họ đều kêu lên, cũng theo Liễu Vũ oán hận mà rời đi.

Chuyện lần này cũng không có dính tới Thượng Quan Yên, nhưng mà nếu Huyền Tinh bọn họ tập thể bãi công, vậy thì chính mình cũng không cần phải làm việc, huống hồ hắn vốn không có công việc, dừng! Mới vừa rồi Phán Quan nói muốn đi nhân gian, vậy chính mình cũng đi nhân gian, lại nói tiếp, chính mình đã có một đoạn thời gian không có gặp hắn rồi, không biết hắn ra sao? …

Thượng Quan Yên một bên nghĩ, một bên đi theo phía sau mọi người rời đi.

Diêm Vương mạc danh kỳ diệu mà nhìn mọi người rời đi, nghĩ thầm: Lưu Vân đem nóc nhà điện Diêm Vương đánh nát rồi, tu lại là được, có cần phải tức giận vậy không ?

Diêm Vương đang muốn đuổi theo hỏi Liễu Vũ tại sao lại tức giận như vậy, lơ đãng hắn nhìn thấy nọi dung trên vách núi, nhất thời sửng sờ tại chỗ.

Hắn lăng trong chốc lát, phản xạ tính đem chữ này xóa, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào, chữ này vẫn như cũ đỏ chói mắt, Diêm Vương nhụt chí rồi, rốt cục rõ ràng tại sao Liễu Vũ tức giận như thế.

Hắn không khỏi cười khổ: thật sự là tiền mất tật mang a.

Tiểu tiết mục xen giữa [1]

Nói, sau đó Diêm Vương đi tìm Ngọc Đế xin cấp phí tu lại điện Diêm Vương.

Diêm Vương nói: “Bệ hạ, điện Diêm Vương của thần bị Lưu Vân dùng sét đánh nán vụn rồi.”

Ngọc Đế gật đầu, đồng tình nói: “Ừ, mới vừa rồi có chút nhân sĩ bát quái nói cho Trẫm rồi, cũng biết tình sử của Diêm Vương điện các ngươi bị Lưu Vân khắc vào trên vách núi, đối với điều này, Trẫm biểu lộ đồng tình!”

Trong mắt Diêm Vương hiện lên tức giận, người nào nhiều chuyện như vậy, lại đem việc này tuyên dương khắp nơi, nếu làm cho ta biết là ai truyền, xem ta có lột da hắn không?!

Diêm Vương nhịn xuống tức giận, thử thăm dò hỏi: “Nếu bệ hạ biết việc này, vậy chuyện phí tu sửa?”

Khóe miệng Ngọc Đế hiện lên ý cười quỷ dị, hắn nghiêm trang nói: “Diêm Vương ngươi không phải không biết tính cách Lưu Vân, đối với hành vi ngươi tại bên mép cọp, Trẫm hết sức thưởng thức, nhưng là — ”

Ngọc Đế thoại phong  vừa chuyển, nhịn cười nói: “Nhưng nhìn ở một góc độ, ngươi đây là tự làm tự chịu, cho nên phí tu sửa ngươi tự nghĩ cách đi.”

A! Không thể nào?! Diêm Vương hóa thạch rồi.

Tiểu tiết tục xen giữa [2]

Nói, Bọn Phán Quan bãi công tập thể, Diêm Vương thẹn trong lòng, cũng không dám kháng nghị, không thể làm gì khác hơn là kiêm chức, trong chốc lát là Diêm Vương, trong chốc lát là Phán Quan, lại trong chốc lát là Hắc Bạch Vô Thường, sau đó… công việc bề bộn giống như một con quay quay không ngừng.

Nhưng đây cũng không phải là việc Diêm Vương đau đầu, để cho hắn phiền lòng chính là: bởi vì Lưu Vân bại bên cầu khắc tình sử của hắn, phải biết rằng nơi này quỷ hồn ở, cho nên khi Diêm Vương thẩm vấn quỷ hồn, quỷ hồn luôn dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Diêm Vương, thậm chí có khi sẽ hỏi một câu: sao không thấy Phán Quan đâu thế ?

Diêm Vương mặc dù da mặt dày, nhưng cũng không chịu được quỷ hồn nhìn kỹ, nhưng đây là công việc không thể bỏ, thật sự là buồn bực a !

Sau lại, Diêm Vương suy nghĩ, rốt cục suy nghĩ một biện pháp: hắn gọi quỷ hồn giao nộp tình sử của hắn, sau đó ở bên cầu dựng tảng đá lớn, gọi người đem tình sử của quỷ hồn khắc lên, làm cho tình sử của mình không đột ngột như vậy.

Nghe nói, trải qua những quỷ hồn nhìn những tình sử này, cũng bị cảm động, thề tiếp theo làm người phải làm người có tình có nghĩa, bởi vậy, nhân gian người tốt đột ngột nhiều hơn.

Sau khi Ngọc Đế nghe nói, đã khen Diêm Vương, tại chỗ công lao của hắn vẽ thêm nét bút.

Họa phúc khôn lường, thì mới biết không phải phúc a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK