• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn đường sau đó trở đi gần như tôi đều ngủ mê man. Mãi đến khi thùng xe không xóc nảy nữa, tôi mới mơ màng nghe thấy có người gọi: “Xin lỗi, cậu phải xuống ở đây rồi”

Tôi trèo xuống khỏi chỗ ngồi, phát hiện xe ngựa đỗ ở bên ngoài thị trấn nơi Hoftas tọa lạc.

“Hình như giao thông bị phong tỏa rồi” Phu xe lắc đầu với tôi bởi ông cũng không nắm được nội tình.

Phương tiện giao thông cỡ lớn đều bị cấm vào trong trấn. Vài con ngựa bay đáp xuống bên cạnh xe ngựa của tôi, con nào con nấy phì mũi vù vù. Trên đường ranh giới, cứ vài bước lại có một thủ vệ mặc đồng phục đen. Tôi đưa thẻ thân phận Hoftas cho một người trong đó kiểm tra, sau một hồi trắc trở cuối cùng cũng được cho vào.

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không mà sáng sớm trong trấn có vẻ nặng nề hơn dĩ vãng rất nhiều. Trước đây vào nghỉ đông, đám học sinh thích kết bạn ra ngoài đi dạo giờ cũng chẳng thấy bóng dáng, hai bên con đường nhỏ chỉ có chim nói tiếng người vác sọt gỗ đang bán báo. Tôi tùy tiện hỏi nó một tờ, cánh nó run lên làm cho một tờ báo màu xám bay ra, sau đó nghiêng cái đầu nhỏ nhìn tôi đếm tiền.

“Cảm ơn” Nó nói rõ ràng, ngậm lấy tiền rồi bay phành phạch về lại trên mái hiên.

Lúc tôi mở ra nhìn, trên trang đầu tiên đăng tiêu đề lớn “Yinsha đơn phương đề xuất thực hiện phương tiện chiến tranh (1)”. Tôi lướt xuống dưới, vẫn chưa phát động chiến sự gì, có điều mùi thuốc súng giữa những hàng chữ vẫn nồng nặc. Yinsha chính là một trong hai tiểu quốc trước đó vẫn luôn ồn ào suốt——tôi không xác định lời tuyên chiến này có giới hạn trong việc đe dọa thôi hay không. Theo tôi được biết, tuy Yinsha gần Gerundnan, nhưng cho dù là diện tích quốc thổ hay lực lượng quân sự đều còn xa mới đuổi kịp.

Sau đấy trên báo cũng không có chuyện lớn gì xảy ra. Thị trấn của Hoftas bị phong tỏa một cách mơ hồ cũng không được đăng báo. Tôi vứt báo đi, vừa đi vừa gửi điệp thư cho mấy người bạn, nói cho họ biết tôi đã trở về an toàn.

Tôi nhớ là Tiểu Hoa Điểu đã về nhà chơi nhân dịp nghỉ đông, Turandot cùng Coleman có lẽ đã quay về vương đô. Nước Ward ở khá xa, Ode hẳn là ở trường, có lẽ đang ngâm mình trong thư viện.

Tôi suy đoán khuôn mặt quen thuộc sẽ nhìn thấy đầu tiên lúc trở lại trường, băng qua con đường quạnh quẽ cuối cùng, tăng nhanh bước chân về phía cổng lớn của Hoftas.

Có một người mặc đồng phục của viện Đông đứng dựa người dưới cổng vòm bằng đá. Cậu ta khoanh tay, mắt khép hờ, sắc mặt như bị ánh sáng ban mai làm tăng thêm vẻ nhợt nhạt.

“Coleman!” Tôi chạy về phía cậu ta “Cậu đặc biệt tới chờ tôi à?”

Cậu ta mở mắt ra, gật đầu.

“Đi thôi” Coleman nói.

Tôi có rất nhiều lời không kịp chờ để nói ra, nhưng chần chừ dằn lại trước đáy mắt lạnh lùng của Coleman. Tôi cảm thấy ở cậu ta có sự khác biệt tinh tế so với quá khứ. Trước đây tất nhiên Coleman cũng lạnh lùng, nhưng nó khác với cái kiểu không hợp tình người như bây giờ, giống như có gì đó ngưng đọng quá sớm nơi đáy mắt cậu ta, không chịu lưu động tiếp.

Hình như Coleman có lời muốn nói với tôi, đang lưỡng lự biểu đạt như thế nào.

“Viện Tây có người xảy ra chuyện rồi” Cậu ta mở miệng nói.

“Odessa sao?” Tôi thốt lên, lập tức khựng chân lại.

“Không phải” Coleman nói.

Tôi thầm thở phào, đồng thời xấu hổ vì sự vui mừng để lộ ra mới nãy.

“Thế ——“ Tôi nhấc chân đi về phía trước, khóe mắt lại không thấy Coleman bên cạnh.

Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành, quay đầu lại, phát hiện cậu ta vẫn đứng tại chỗ.

“Là Turandot” Coleman nói.

Tôi và cậu ta đi vào khu điều trị, song song ngồi bên giường bệnh của Turandot. Cô nàng đang im lặng nhắm hai mắt, mái tóc quăn được nhét hết vào trong chăn.

“Chuyện xảy ra lúc nào?” Tôi hỏi cậu ta.

“Một ngày trước” Coleman nói “Cô ấy nói với tôi sáng sớm muốn đi hóng gió, trưa sẽ tới tìm tôi, nhưng sau đấy chúng tôi liền mất liên lạc. Tôi lần theo dấu vết tìm được cô ấy ở viện Tây. Cô ấy giống như hiện giờ, hôn mê bất tỉnh, trên người không có ngoại thương. Người giám định mà Hội ma pháp cử đến nói là ma pháp trận cắn trả. Hình như cô ấy phát hiện trận pháp trên mặt đất, muốn thử phá nó, nhưng bị cơ chế bảo vệ của nó phản lại làm bị thương”

“Tình huống giờ thế nào rồi?”

“Bệnh viện nói ma văn đánh vào cơ thể cô ấy có gì đó quái lạ, bọn họ vẫn chưa tìm được tiền lệ điều trị, chỉ có thể tạm thời ổn định tình huống của cô ấy”

“Làm sao tai nạn như vầy lại có thể xảy ra trong Hoftas được…” Tầm mắt tôi dừng trên hai gò má mất huyết sắc của cô, “Không thể nào”

“Chỗ đấy bị phong tỏa” Coleman nói, “Cũng chẳng ai biết ma pháp trận trên sân thượng là tác phẩm của ai”

“Chờ đã,” Cổ họng tôi bỗng trở nên khô khốc, “Sân thượng tòa nhà nào ở viện Tây cơ?”

“Tòa nhà chính viện Tây” Cậu ta nói.

Tức khắc tôi cảm thấy không thể hô hấp.

“Tôi đề nghị cậu đánh tôi mấy cái” Tôi nói, “Có nhớ tôi từng nhắc đến nó với các cậu không? Là tôi nói cho cô ấy cách vào——“

Tôi thấy tay phải Coleman trong nháy mắt đó thật sự siết chặt, khớp xương phía trên gồ lên đến trắng bệch.

“Vô nghĩa” Cậu ta nói, rồi thả lỏng ngón tay, sờ trán Turandot “Vô nghĩa thôi”

“Nhưng chí ít cậu có thể——“ Tôi nói, “Có thể cảm thấy dễ chịu hơn. Nếu cậu——nói ra…”

Tôi cảm thấy mình còn nói gì đó nữa, nhưng ngay cả tôi cũng không thể nghe ra logic trong lời của mình.

“Vicente, cái đó không giống nhau” Coleman bình tĩnh nói.

Tôi chưa từng nghe cậu ta nói chuyện bình tĩnh, gần như là trầm lặng như vậy bao giờ. Nếu không phải Coleman ngẩng đầu lên, tôi thậm chí còn tưởng lúc ấy cậu ta không cảm thấy đau khổ. Nỗi bi ai rỉ ra từ cảm xúc đóng băng của cậu ta, chỉ có nỗi đau nhè nhẹ đâm vào người nhận; chút phẫn nộ không chỗ trút trốn vào không khí, chảy xuôi mấy vòng lung tung không mục đích, cuối cùng biến mất vào hoang vu.

Trước đây, tôi thấy được sự mê muội giống như tôi đã từng trên người Coleman, nhưng giờ thì không, tôi mới là người mê muội hơn kìa. Trông cậu ta thông suốt rất nhiều. Tâm tư rối ren của Coleman chắc đang dồn nén vào nhau, khiến cậu ta nở cái nụ cười thảm đạm đó——cậu ta chỉ dùng một câu thay cho phần kết.

“Cậu chưa từng yêu ai, đúng không?” Coleman hỏi.

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta.

Chỉ là tôi chợt nhớ tới một màn, hình như cũng từng có người hỏi tôi như vậy.

Đó là vào tháng mười một trong quán bar, Tiểu Hoa Điểu ngồi trên cái ghế chân cao, chuốc mình đến say mèm. Lúc thường cậu ấy đều làm chủ liều lượng, mỗi lần tiệc tùng đều thuộc nhóm sau cùng vẫn có thể đi thẳng, ngày đó lại quyết chí rót cho mình đầy ly. Dường như chờ đến lúc cậu ta say rồi, hoặc là tôi làm cho xỉn, cậu ấy mới có thể không sợ hãi trút ra hết tất cả nỗi lòng.

“Yêu là một chuyện khác,” Cậu ấy nói với tôi, “Tớ——yêu cô ấy, Vicente ạ. Tớ phát hiện mình không thể nói yêu được với người khác. Dẫu cho các cô ấy có đôi mắt xanh thẳm, đôi môi đỏ khiêu gợi, mái tóc vàng chói mắt cỡ nào”

Khi ấy tôi nhìn kỹ cái kẻ trước đây thích tóc vàng mắt xanh, vắt hết óc nghĩ biện pháp cứu vãn.

“Tớ không bắt cậu phải an ủi tớ,” Mắt cậu ta ngà ngà mà rằng, gục lên vai tôi, “Tớ biết cậu chưa yêu bao giờ mà”

Nhưng một khắc ấy trong đầu tôi chợt hiện những lời nói cùng màu sắc khác, không phải tóc đen, cũng chẳng phải mắt lam đậm——tôi muốn phản bác cậu ấy, nói tôi là chiến sĩ tình yêu đánh đâu thắng đó, lại tuyệt đối kiên trì với sở thích không như cậu ta. Nhưng tôi cũng chẳng nói được gì.

Tôi chẳng nói gì cả.

“Cậu nói đúng,” Tôi nói với Coleman, “Tôi chưa”

Tôi đảm bảo với cậu ta sẽ tìm cách giải quyết ma văn trong cơ thể Turandot. Hai bọn tôi ngồi im lặng chốc lát, cánh cửa đóng kín của phòng bệnh bị người gõ, sau đó đẩy ra từ bên ngoài.

Một vài người đi vào mặc áo choàng, cài kim gài cổ áo ngôi sao của Đại ma đạo sư, có vẻ là người lệ thuộc Hội ma pháp.

“Cậu Vicente Shaw” Người đi đầu trong đó nói.

“Vicente” Ryan cũng lộ đầu ra từ phía sau. Thầy ấy cũng mặc trang phục tương tự.

“Chúng tôi đang tìm cậu,” Người đi vào đầu tiên kia nói, “Xin đi theo chúng tôi một chuyến”

Coleman ở lại phòng bệnh, tôi theo sau những người kia ra khỏi khu điều trị.

Ryan chầm chầm tụt lại, đi song song với tôi “Đừng lo, chỉ là vài câu hỏi đơn giản thôi”

“Có liên quan đến chuyện của Turandot ạ?”

“Có thể nghĩ vậy” Thầy ấy nói, “Em chỉ cần trả lời thành thật là được”

Chú thích:

(1) Phương tiện chiến tranh: tức là dùng vũ khí, công cụ và cách thức để tác chiến. Theo Luật chiến tranh, trong chiến tranh và xung đột vũ trang có hạn chế về việc sử dụng vũ khí và phương pháp tác chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK