Vả lại gay go nhất còn có một điểm: trong lúc kích động, tôi ra cửa quên không đeo nhẫn, để người nọ thấy được diện mạo ban đầu không bị che giấu.
Tôi thu dọn qua loa đồ đạc còn lại của mình ở nhà trọ, thay mới quần áo toàn thân, tiêu hủy bộ trước đó đi. Lại lấy dao cắt mấy lọn tóc mái hơi dài, vò thành kiểu tóc lôi thôi lếch thếch thường thấy của mấy người lang thang. Tôi nhớ lại con đường đi tuần của lính tuần tra, chạy một mạch ra phạm vi trung tâm thành thứ chín, chôn chiếc hộp đen xuống dưới gốc cây nào đó trên đoạn đường không người.
Tôi cảm thấy bầu không khí trong thành có chút khác biệt không thể giải thích được, nhưng tin tức chiếc hộp bị mất trộm vẫn chưa lan đến chỗ ở hiện tại của tôi, ngoại thành vào ban đêm vẫn bị sương khói bao phủ. Mấy kẻ lang thang đang cúi đầu ngồi vòng tròn cạnh bụi hoa, đằng sau đặt mấy cây đàn, trong vòng là bài sao, xúc xắc và một xấp tiền.
“Sắp thua rồi” Tôi quan sát canh bạc này một lúc từ xa, tới phía sau một đứa bé nói.
Nó không khách khí quay đầu lườm tôi một cái, hai đứa bạn của nó cười hì hì đẩy nó.
“Đồ ngốc, đừng có xen vào việc của người khác” Nó gào lên một cậu, giật tay bạn mình ra, ném hai lá bài trong tay. Qua mấy hiệp rút chia bài, trên trán nó đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, ngón tay cầm bài chặt hơn, số bài còn lại trong tay càng lúc càng ít. Hai người bạn của nó thỉnh thoảng nhìn về phía tôi. Cuối cùng thằng nhóc kia chán nản nện một quyền xuống đất, quăng hết bài đi.
“4 Fock,” Bạn của nó dốc hết sức cười nhạo nó trắng trợn, “Bài vận của mày bị tên sao chổi đằng sao nói trúng rồi”
Tôi chỉ nó, nói: “Nhóc thua thứ hai”
Đứa kia nuốt lại lời, tiếp tục chơi bài với đứa còn lại. Tới khi bắt đầu vòng thứ ba, thằng nhóc đó kề cà mãi cuối cùng mới lộ bài, sau đó cũng tiu nghỉu gục đầu xuống. Hai đứa thua lúc này chắc có cùng tâm trạng, hơi không vui trừng tôi.
Tôi móc một đồng lẻ ném vào trong vòng, nở nụ cười với tụi nó: “Không bằng thêm anh ha?”
“Anh chơi được không đó?” Đứa thắng kia do dự nhường ra một chỗ cho tôi.
“Anh cược là thắng” Tôi nói, đúng lúc liếc về đóa hoa chuông xanh bên cạnh——phần gân dưới phiến lá của nó đang phát ánh sáng nhàn nhạt từ gốc, ánh sáng màu lam kia sắp lan đến ngọn lá, “Anh cá đóa hoa kia sẽ nở trong vòng mười giây”
Ba tên nhóc kia nhìn nó chằm chằm, sau đó đồng loạt há to miệng.
“Bọn tui có bảo cược cái này đâu” Một đứa trong đó tự nhiên lầu bầu bảo, gom xấp tiền về phía mình.
“Biết,” Tôi nói, “Anh chỉ tới chơi bài thôi”
Từ khi còn rất nhỏ tôi đã bắt đầu chơi bài sao, sớm nhất là đấu với Redmonton, về sau thì chơi với Ode. Về tổng thể, quy tắc là tổng số sao của người giữ bài phải đạt tới một giá trị, mà giá trị đó được quyết định bởi số sao do tất cả người chơi ném ra. Nguyên lý hơi phức tạp chút nhưng người đã mày mò ra thường có thể dựa theo một quy luật.
Đánh bạc thắng mấy đứa nhóc choai choai này chẳng vẻ vang gì, nhưng lúc này tôi không thể không ném cái mặt già đi, cố tỏ vẻ mình là một con bạc ngứa tay, dứt khoát chơi thêm mấy ván với tụi nó. Ban đầu tôi cân nhắc thắng thua, số tiền ra vào nhỏ, lập tức khiến cái lời khoác loác “cược là thắng” tuyên bố phá sản. Bọn nó cười cợt xoay quanh cái chủ đề này, nhưng sau cũng tập trung vào bài. Tiền cược mấy ván sau của bọn tôi càng lúc càng lớn, tầm mắt bọn nó mấy lần lơ đãng lướt qua bên người tôi, hình như đang phỏng đoán trong túi tôi còn bao nhiêu.
“Thắng ván này, tất cả cho bọn em” Tôi nói, “Anh muốn một cây đàn”
“Lục huyền cầm đáng giá hơn cái này nhiều,” Ánh mắt của đứa trẻ lóe lên nói, “Em không cược cái này với anh”
“Nhưng anh chỉ còn ngần này tiền mặt thôi, không ít đâu. Đánh tới đánh lui mấy đồng tiền trinh thì chán quá, mỗi ngày trong lòng bàn tay nhiều như vầy nè——anh không phàn nàn gì về việc thua nhiều thắng ít! Vận may của anh đa số rớt sạch theo dũng khí của mấy đứa rồi” Tôi nhỏ giọng nói, “Cược không? Không cược thì thôi”
Tôi xác định mấy ngày gần đây trạm gác ra khỏi thành sẽ kiểm tra rất nghiêm ——cho dù số tiền còn lại đủ để tôi mua một chiếc vé tàu nhưng tôi vẫn định chờ đến khi đầu gió qua đi mới lên đường về. Lính tuần tra có lẽ sẽ lần lượt kiểm tra nhà trọ và dân cư, thân phận của những người lang thang không đáng chú ý ở ven đường ngoại thành lại là một lớp ngụy trang tốt hơn. Nhưng tới đây, có thứ vào lúc này tôi không thể nào đi mua được, nhưng mấy người lang thang ai cũng có.
Tôi cầm một cây đàn rời khỏi vòng bài bạc, phía sau còn mơ hồ truyền tới vài tiếng oán giận nhau của lũ trẻ. Tôi vừa đi vừa nghĩ chỗ ngủ ngoài trời tối nay, tiện tay gảy nhẹ cây đàn trên người một cái. Dây đàn rung lên giai điệu mềm mại, tiêu tan trong đêm sương mù dày đặc này.
Trong mấy ngày này, tôi nghe được tin đồn khắp đường, khu vực trung tâm thành thứ chín giới nghiêm. Lính tuần tra ngoại vi cũng dần dần nhiều hơn, tôi thấy họ dán chân dung tôi. Những chi tiết nhỏ trong bức vẽ đó quả thật rất sinh động, ngũ quan của tôi gần như y hệt, quần áo cùng ngày, bên dưới viết lý do truy nã bằng chữ nhỏ: “Trộm vương miện”
Nhưng mà trong lòng tôi biết rõ, bất kể nhìn từ phương diện nào, thứ trong chiếc hộp dẹt kia không thể là một vật nặng như vương miện.
May là tôi vẫn còn chiếc nhẫn này, đủ để mặt tôi thi thoảng được tiếp xúc ánh mặt trời trên phố. Tôi vượt qua mấy ngày này dựa cả vào túi lương khô, dần dần mò ra được chợ đen và chợ trắng (1) ở đây, không dám thăm dò bừa thêm. Sau giờ giới nghiêm ban đêm tôi đã học được hành vi của của hầu hết đàn ông lang thang, rúc dưới tường gạch của “Hẻm xám” chầm chậm ngủ. Trong lúc đó có đồng liêu tới tán dóc với tôi, phần lớn đều trêu đùa vô nghĩa về thời tiết.
Số tôi cũng không nát lắm, đến buổi tổi ngày thứ ba mới không cẩn thận đụng phải “Hội cứu rỗi” đi ra ngoài.
Ngày đó tôi tới hẻm xám như thường lệ. Có lẽ bởi lúc sớm hơn từng có mưa, hôm đấy chân tường xám không có quá nhiều người tụ tập. Vẫn chưa tới giờ ngủ, tôi chỉ dựa vào tường ngủ gà gật. Lúc này tôi bỗng nghe thấy tiếng hàm răng khép mở, lập tức phát hiện nó đến từ cô nàng bên cạnh mình. Mái tóc vàng hơi xoăn của cô ta dán vào cái cằm nhọn run run, mơ hồ lộ nửa gò má xinh xắn tái nhợt.
Tôi nhìn thẳng theo tầm mắt cô nàng, trông thấy một đội trùm áo xám đi tới từ xa. Bọn họ giống lính tuần tra của Hội lễ nghĩa vào ban ngày, nhưng đi chậm hơn, nhịp chân nhẹ hơn, trên đỉnh đầu như phủ một đám mây đen dày đặc. Thoạt nhìn thứ họ cầm trên tay là quyền trượng giảng đạo, nhưng lại rất giống đao kích. Bên hông họ cột nhiều dây thừng, là mấy sợi dây thừng thô to vặn lại, quấn sơ thành một cái nút, đuôi dây thừng thòng xuống mu bàn chân họ.
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
Đôi môi cô gái kia trắng bệch, mãi mà chẳng nói được lý do, thay vào đó lại có người trong hẻm xám trả lời thay cô ta: “Là cứu rỗi sẽ tới”
“Cứu rỗi thì sao?” Tôi hỏi. Tôi vẫn chưa rõ ý nghĩa đại biểu của từ này.
“Bọn họ thẩm phán, giết người. Hoặc là không thẩm phán” Gã lang thang kia nói tiếp, “Quyền lợi của Thần”
Tôi nhìn gã nhắm hai mắt lại, hình như đang ấp úng cầu nguyện gì đó.
Người ở hẻm xám lẳng lặng rời đi một nửa, còn lại rất ít đều là mấy người uể oải dựa vào chỗ cũ, điệu bộ phó mặc cho số phận. Giờ tôi mà rời đi thì lộ liễu quá, khoảng cách của lính tuần tra Hội cứu rỗi không xa bằng ban đầu.
Cô gái bên cạnh tôi vẫn cứ run lẩy bẩy, như là đang bị nỗi sợ hãi vây tại chỗ. Tôi đoán có lẽ cô nàng có quan hệ nào đó với giáo hội, thế là đụng nhẹ cô một cái, nói: “Ra đằng sau tôi đi”
Tôi dịch sang một bước, để lộ cái khe rộng bằng nửa người phía sau——tôi có thói quen lúc ngủ chất đống đồ vật vào đó, rồi dùng lưng chặn lại để ngừa chúng hôm sau không cánh mà bay, không ngờ hôm nay cũng có thể phát huy tác dụng.
Cô gái kia hình như lúc này mới chú ý tới tôi, nghiêng đầu về phía tôi. Nhưng nỗi sợ hãi trong mắt cô vào thời khắc này dường như sâu hơn, dáng vẻ kia cứ như một con thú non rúc tất cả vào ổ. Tôi lập tức ý thức được cô ta không chịu tin tưởng mình.
“Nói thật nhé” Tôi khẽ nói thật nhanh với cô ta, “Nếu cô có mẫu thuẫn gì với đám người áo xám kia, tôi khuyên cô tạm thời tránh khỏi tầm mắt họ——chí ít thì giờ tôi sẽ không làm hại cô”
Tôi hơi nghiêng người sang, ra hiệu cô ta vẫn kịp mượn tôi để che. Cô gái kia do dự một chốc, cuối cùng trốn vào trong bóng sau lưng tôi.
May mà những người của Hội cứu rỗi chỉ dùng ánh đèn đảo qua mặt chúng tôi lúc đi qua, đối chiếu với bức chân dung hình thần kiêm bị (2) của tôi, chưa dừng lại lâu đã chuyển sang lối khác. Khi đuôi đội ngũ kia biến mất sau góc đường, tôi nghe thấy có một lão lang thang thở dài, trước ngồi cứng ngắc dưới đất nay sụp vai xuống.
Tôi để cô gái đi ra, cô nàng kề sát trên vách tường cạnh tôi, thoạt trông đã bình tĩnh hơn, chí ít không còn run rẩy nữa.
Lúc này tôi có có thể cẩn thận đánh giá cô ta một phen. Cô nàng hình như có đôi mắt xanh lá, khuôn mặt hết sức xinh đẹp, tuổi không lớn lắm——có điều trang phục rất quái lạ, mặc một cái áo cánh khá rộng cùng một cái quần không vừa vặn cho lắm, tổng thể không bẩn thỉu. Lưng không đeo đàn, nhìn đường nét hai tay cũng chẳng phải người làm công việc nặng nhọc. Tôi đoán, có thể cô nàng chạy khỏi nhà hoặc chỗ nào đó, vội vàng kiếm bộ đồ cải trang này.
“Cô có cần giúp không?” Tôi hỏi.
Vốn tôi định nhanh chóng rời khỏi đây. Mới nãy Hội cứu rỗi đi tuần mang tới cho tôi cảm giác chẳng lành, giống như bên ngoài tường của hẻm xám đều nhuộm một tầng bi thương u ám vậy. Nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi không thôi của cô gái, tôi lại không nhịn được nghĩ mình phải nói gì đó rồi hãy đi.
“Nếu cô không cần thì tôi phải đi đây” Tôi nói.
Hai mắt cô nàng nhìn tôi vẫn đầy ngờ vực. Sau khi trút bỏ lớp vỏ sợ sệt kia, tất cả động tác, cảm xúc, suy nghĩ của cô ta đều giống như đang co rút trong xác thịt yếu ớt kia, bị sự phòng bị và kiên quyết trói chặt lại với nhau. Tôi nhún vai một cái, cảm thấy mình vừa làm điều thừa, đeo túi đi ra ngoài.
“Khoan đã” Bỗng có người nói đằng sau tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, chần chờ quét mắt tới lui. Phần lớn người trong hẻm xám đều đã nhắm mắt, chợp mắt, hoặc đang ngủ say. Trong đám người tỉnh táo, chỉ có một người nhìn tôi. Tôi rốt cuộc có thể xác định cái người nãy ở bên cạnh mình là người mở miệng.
Tôi quả thật không thể tin nổi——giọng nói tôi vừa nghe được lại là của một thiếu niên.
“Cô là nam——” Tôi buột miệng, tiếp đó thấy vẻ mặt cậu ta u ám, “——à ờ, hiếm khi ra ngoài một chuyến hả?”
Tôi sờ mũi. Cậu ta bỏ qua câu hỏi vô nghĩa của tôi, hoàn toàn không có ý định trả lời. Tôi có thể cảm nhận cậu ta muốn hỏi tôi gì đó, nó quanh quẩn ở miệng cậu ta, chần chừ mà sa vào chán nản.
Cậu ta nhìn tôi không chớp mắt, chân hơi lùi về sau một bước.
“Anh có thể dẫn tôi đi không?” Cậu ta hỏi.
Chú thích:
(1) Chợ trắng: ngược với chợ đen, là thị trường hợp pháp, chính thức, được ủy quyền hoặc dự định cho hàng hóa và dịch vụ
(2) Hình thần kiêm bị “形神兼备”: chỉ tác phẩm điêu khắc hoặc hội họa không những có hình thái đẹp mà còn có cả thần vận