Vùng đất Vĩnh Dạ không biết đã từng giết chết bao người đi nhầm vào. Tôi cưỡi trên lưng chim giấy, may là không cần phải lặn lội qua hồ nước đọng. Một ngày sau sương mù thưa dần, mặt đất biến thành màu xanh xám, cây cối hình vuốt chim trở thành ranh giới giữa đầm lầy và rừng cây. Tôi nhớ tới dây leo ăn thịt người, lập tức từ bỏ việc bay tiếp, lao xuống dưới.
Từng dây leo yên lặng nằm trên đất quả nhiên nháy mắt vọt lên không trung, sau khi không bắt được gì thì khua khoắng tới lui, đâm tới chỗ tôi. Tôi phát hiện hình như chúng né tránh nơi cây cối sinh trưởng, thế là chọn một gốc cây vuốt chim để đặt chân.
Cành cây vuốt chim đó vậy cũng lập tức quật sang bên. Tôi nhảy khắp nơi trên cây, mới phát hiện sự công kích của nó cũng không hẳn là nhắm vào tôi ——chỉ cần tôi đứng ở lòng vuốt của cây vuốt chim, nó sẽ phớt lờ tôi.
Có vẻ như nó nhạy cảm với những dây leo ăn thịt người kia hơn, dùng ngọn cành chuẩn xác quấy rối dây leo xanh biếc vọt lên không ở bên cạnh. Vỏ cây gần dây leo tiết ra một loại chất nhầy nào đó, khiến cho dây leo bị vây hãm từ từ mục nát, cuối cùng đứt thành từng đoạn, rơi xuống. Cành cây vuốt chim uốn éo, lúc này mới trở lại nguyên trạng vuốt chim khô héo.
Tôi bọc mình vào chỗ ba cành cây chắc khỏe đan vào nhau thành hình dáng cái tổ nghỉ lại một đêm, lúc trời sáng mới lần nữa khởi hành. Tôi ý thức được muốn tránh né dây leo ăn thịt người đầy đất, chỉ có thể mượn cây vuốt chim khắc chế chúng nó. Mỗi một bước tôi đều giẫm lên lòng vuốt chim, hoặc là nhảy lên, bàn chân đạp qua ngọn cành.
Trải qua nhiều lần tự rèn luyện, đao của tôi hiện tại đã có thể thả ra mười tiếng một ngày. Về sau luyện đao, ngoại trừ dồn hết tâm trí huấn luyện đao pháp, thời gian phóng thích đao mỗi ngày của tôi hiếm khi cần đến thời hạn này, nhưng hành trình dài dằng dặc này khiến tôi phải tính toán tỉ mỉ. Lúc không cần phải dùng đến Caron thì thu nó vào trong cơ thể mình.
Tôi thậm chí mạo hiểm cắt một đoạn dây leo, cho nó một ma pháp biến chất, quăng treo ở giữa các cây đu qua đu lại ——cước trình bởi vậy nhanh hơn không ít.
Vào buổi tối ngày thứ tư tôi bỗng cảm thấy mình đã chìm trong sương mù, tức khắc cảnh giác lùi về sau. Đoạn đường này gấp gáp, thời điểm tới rừng khí độc còn sớm hơn tôi tưởng. Tôi ngồi xuống một nơi không khí mát lạnh, tới hừng đông mới trở lại đoàn đường cũ kia.
Phân vùng sương mù được ánh mặt trời chiếu rọi vô cùng rõ ràng. Tôi đứng chờ ở chỗ gần nó nhất, không thả lỏng một giây. Theo thời gian trôi qua, mặt trời dần dần leo tới đỉnh đầu——Sương mù tập hợp phía trước cánh rừng vào đúng lúc này thưa dần. Tôi thấy dây leo ăn thịt người trên mặt đất nơi ấy đều đã mục nát hết, thế là một lần nữa cưỡi chim giấy, bọc quần áo kín mít, nín thở xông về phía trước. Có điều nửa tiếng, sương mù kia hình như lại tụ lại một lần nữa, tôi buộc phải đánh liều gia tăng ma lực truyền vào, thúc giục chim giấy bay nhanh hơn.
Lúc tôi có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài rừng khí độc, phần khung của chim giấy rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, hai cánh cụp xuống, mà ma lực của tôi cũng đã tiêu hao hết. Tôi chuyển sang chạy một mạch bằng hai chân, bỏ lại khu rừng đã dày đặc sương mù ở phía sau.
Tôi có hơi choáng váng ngửa mặt ngã xuống một bãi cỏ, há to mồm hít thở, bầu trời xanh biếc như thể đang rơi xuống. Bốn ngày bốn đêm căng thẳng đề phòng đạt tới đỉnh điểm, giống như sương mù giữa trưa kia đang tan ra.
Sau khi nghỉ ngơi tôi ăn một ít, lấy một tờ giấy dự bị trong bọc hành lý, phỏng theo thủ pháp của Ode làm ra một con chim giấy mới, bay đến nơi có người thăm dò vị trí. Tôi cố ý tích góp ma lực, vốn định thuê một con ngựa bay, nhưng mà không có chủ ngựa nào chịu cho thuê vào lúc này.
“Xa quá,” chủ ngựa cuối cùng tôi hỏi thăm kia nói, “Muốn tới chỗ cậu bảo khả năng phải vượt qua khu vực chiến tranh——chính là Thành White Dew, Thành Zhu, thị trấn Glimmo. Thật ra cũng có thể đi đường vòng, thế nhưng đường xá càng xa càng nguy hiểm——Cậu phải hiểu, gần đây việc làm ăn không tốt. Giá ngựa bay quá cao, tôi không dám tổn thất dù chỉ một con”.
Tôi một mực đòi hỏi, cộng thêm tiền đề ném ra nửa túi vàng, chủ ngựa kia cuối cùng cũng đồng ý cho tôi thuê một con ngựa thường, bảo tôi sau đấy buộc nó cạnh một trạm dịch, gửi thư truyền tin cho chú ta. Tôi lao như bay về phía thị trấn Hoftas, chạy hơn nửa ngày không ngừng lấy một giây.
Con ngựa kia mệt ra mồ hôi đầy người, tôi sờ đầu nó, đút cho nó chút cỏ ngựa của trạm dịch.
Tôi đi đường nhỏ, sau khi băng qua một cánh đồng trống bỏ hoang bị chiến hỏa lan tới mới đến nơi. Trạm dịch này gần biên giới thị trấn Green Olive, đi xa hơn có thể tới thành Boehmeria——nhìn chung là một con đường ngắn tới thị trấn Hoftas. Nhưng rất kỳ lạ là: kể từ lúc vào thị trấn Green Olive tới giờ, tôi không hề thấy bất kỳ ai. Có một vài cửa hàng rõ ràng còn mở cửa, chủ quán lại chẳng biết đi đâu.
Bên trong trạm dịch chỉ có đám bồ câu đưa thư vẫn ở đó. Tôi vẫy tay gọi một con trong đó, để nó chuyển một phong thư cho chủ ngựa, rồi gửi điệp thư cho Ode hỏi thăm tình trạng gần đây. Ode chậm chạp không trả lời, tôi lập tức đưa ra một quyết định, để ngựa ở đây nghỉ ngơi một lúc, tự mình đi bộ thăm dò thị trấn bỏ không này. Bên ngoài truyền đến tiếng kêu lộn xộn khiến tôi lập tức rút chân về——Đó là tiếng bước chân của rất nhiều người, lại chẳng giống tiếng động của “một đám người” đơn giản đi ngang qua có thể phát ra. Không có tiếng nói, chỉ có tiếng thở hổn hển đi cùng với nhịp chân.
Tôi lách mình ra sau cánh cửa trạm dịch, nhìn ra ngoài qua khe hở.
Bên ngoài trạm dịch là một đám người thua trận đang chạy qua. Có một nhóm rất lớn, đi tới từ phía thành Boehmeria. Tôi đếm tay, ước chừng hơn nghìn người luc tục đi qua. Bọn họ mặc chế phục không thuộc Gerundnan, có vẻ đã trở nên rách nát trong một hồi ác chiến, dính đầy vết máu. Vẻ sợ hãi cùng bụi bặm trên mặt đan xen, từng sơi tóc dính đầy mồ hôi. Trên người bọn họ mặc dù có vết thương, hầu hết tay chân đều lành lặn, lúc này lại chạy trốn như liều chết, không hề mảy may liếc mắt tới chỗ tôi, giống như đang thoát khỏi một cơn ác mộng cực kỳ khủng bố.
Sau khi tôi kiên nhẫn chờ người cuối cùng đi qua, lấy lại bình tĩnh, mới đi về hướng bọn họ tới.
Càng tới gần thành Boehmeria, cảnh tượng trong đó lại càng hỗn loạn. Chỉ có mấy sạp trái cây bị lật úp trên đất, tất cả mọi thứ ven đường đều bị giẫm đạp tan nát, hoa quả không người ngó ngàng, tỏa ra hương thơm rữa nát. Ngoài cái đó ra, tôi dường như còn ngửi thấy một mùi rỉ sắt lẫn trong đó. Lúc tôi tới gần gò đất giao giữa thành Boehmeria và thị trấn Green Olive, tầm mắt của tôi ngày càng rộng, trên đất có thêm rất nhiều dấu chân màu nâu, cái này đè lên cái khác. Ban đầu tôi tưởng những thứ đó là nước bùn, sau mới phát hiện ra là máu.
Một cảm giác bi thương không tên nổi lên từ bề mặt đã được giải đáp lúc tôi tới thành Boehmeria. Mặt đất nơi ấy gồ ghề, chất đầy vô số xác chi gãy, mặt đất như từng bị tắm máu một lần, lại bị lửa thiêu một lần, vẫn có thể khiến người ta cảm giác được dấu vết ma pháp dày đặc. Tôi đi qua tràng cảnh như địa ngục trần gian này, trong lúc vô tình giẫm phải cánh tay của một người đã chết dưới chân.
Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra, phát hiện người đó không mặc quân phục, là trang phục hàng ngày bình thường.
Có một số lượng hai nhóm người đông đảo nằm ở đây: những kẻ xâm lược thua trận mặc chế phục, cùng với những bình dân biến mất của thị trấn Green Olive.
Cổng thành vừa dày vừa nặng một mặt chính hai bên ở phía bắc thành Boehmeria đã được hạ xuống, tỏ rõ nó từ chối tất cả người lai vãng ở ngoài cửa. Tôi ngẩng đầu lên, muốn kiểm tra bên trong lầu cổng thành có người chuyển động hay không. Nhưng tôi cũng không thấy được bất cứ một bóng dáng nào từ những cửa sổ nhỏ tối đen đó, nhưng lại nhận được điệp thư bay nghiêng tới của Ode trước tiên.
“Tớ ở thành Boehmeria”. Trong điệp thư viết, “Bọn tớ gặp phải nguy hiểm”.
Tôi không biết Ode thương lượng với binh lính thủ thành như thế nào. Sau khi chúng tôi gửi điệp thư tới lui mấy lần, cổng bắc thả xuống một sợi dây thừng, kéo tôi lên cổng thành lầu.
Tôi nhìn thấy Ode đứng ở đó. Xa cách nửa năm dáng dấp của cậu ấy quả nhiên không hề thay đổi, chỉ có bộ kính không gọng cậu ấy đeo kia hơi lệch. Chúng tôi ôm nhau một lúc, cậu ấy dẫn tôi vào trong cổng lầu. Ode không hỏi tình hình nửa năm này của tôi mà nhanh chóng kể về cuộc chiến vừa mới xảy ra ở nơi này.
Lúc này tôi mới biết rõ: trước khi Phổ quốc tiến quân đánh cờ hiệu của vương đô, đã thẳng tiến từ phía tây đến trung bộ Gerundnan. Tình thế ban đầu của họ rất tốt, có điều rất nhanh đã bị mấy tên tướng quân phản kích. Lúc chúng tuyên bố hành quân trên đại lộ tới vương đô, phía Gerundnan đã chuẩn bị kỹ lưỡng đánh một trận ác liệt. Ai ngờ vào lúc này bọn chúng lại đánh cực khéo léo, thậm chí có can đảm tách ra, rút một nhánh quân nghìn người tấn công phía nam, muốn đánh bất ngờ cướp thành Boehmeria.
Thành Boehmeria không lớn, nhưng vị trí quả thực khiến người ta thèm nhỏ dãi. Chỉ có điều không ai dự đoán quân đội của Phổ quốc lại kiếm tẩu thiên phong (1), thà mạo hiểm giảm số lượng đột ngột, bình tĩnh vượt qua lộ trình xa xôi, mưu đồ một đòn trúng đích.
“Nơi này vốn còn xa mới tới mức độ bị chiến hỏa lan đến,” Ode nói, “Thế nên thành Boehmeria đã điều một nửa binh lính đồn trú ra mặt trận chính kháng địch. Kết quả ngày hôm qua quân của Phổ quốc tập kích phía bắc thành Boehmeria ——Có lẽ là ấp ủ chủ ý đánh hạ nơi này, cuối cùng sẽ hội hợp với một đội binh mã khác quét sạch khu vực trung tâm của chiến tuyến hình cung. Nhân số của chúng so với binh đoàn đồn trú ước chừng là bảy so với một”.
“Bảy so với một?” Tôi ngạc nhiên nói.
“Bảy so với một. Nơi này không tập hợp đủ một ngàn người”. Ode nói, “Binh đoàn đồn trú không quen với chiến sự, nhưng phản ứng rất nhanh, trong thời gian ngắn nhất hạ cổng thành ba lớp phía bắc xuống, mở lồng phòng ngự phía trên, truyền tin cầu viện cho các Hội ma pháp gần đây. Quân Phổ quốc tấn công ở ngoài thành một đêm, sau khi đánh mãi không xong thì bắt đầu tàn sát người dân ở thị trấn Green Olive phụ cận. Công sự phòng ngự của thôn trấn khác thành lớn, gần như tương đương với số không. Kết quả cậu đã thấy rồi đấy”.
“Tàn sát…” Tôi siết chặt nắm đấm.
“Bọn chúng lần lượt xử quyết người chạy trốn. Lúc đó có rất nhiều người dân chen lấn ở cổng thành, bọn chúng muốn chúng ta đầu hàng. Nhưng trong thành cũng có người, binh đoàn đồn trú không thể đồng ý mở cổng thành đơn giản vậy được. Cho dù trực tiếp nghênh địch cũng không sáng suốt, dưới tình huống nhân số song phương chênh lệch quá nhiều, với tư cách là bên phòng thủ, nếu như rời khỏi phòng hộ của tường thành trực tiếp tiến công, phần thắng của binh đoàn đồn trú sẽ rất nhỏ. Đội hình Phổ quốc lấy ra vô cùng bạo tay——đều là Đao giả và Ma pháp sĩ, mà binh đoàn đồn trú chỉ do người bình thường đã qua huấn luyện tạo thành. Bọn tớ giằng co cả một buổi sáng với quân xâm lược bên ngoài”
“Nhưng chúng ta thắng,” tôi nói, “Những kẻ xâm lược kia đã bị đánh lui——Sao chúng ta làm được? Tớ tận mắt thấy tàn binh của chúng tán loạn”.
“Vẫn chưa kết thúc”. Ode nói “Chỉ đánh lui quân Phổ quốc thôi. Tin mới là cổng thành phía nam đã bị bao vây, hình như là bên liên minh của Phổ quốc bỗng nhiên gây khó dễ, có quân đội từ Yinsha vượt sông tới. May là bọn chúng có vẻ không phối hợp được từ trước với đám người mặt phía bắc, không ngờ lại bị đánh lui nhanh như vậy, còn đang tử thủ ở phía nam”.
Tôi nghĩ tới vị trí địa lý của Yinsha——đã rất gần thị trấn Hoftas.
“Tớ tưởng lúc này cậu phải lên lớp ở Hoftas”. Tôi nói.
Odessa im lặng chốc lát.
“Thầy hướng dẫn nhân kỳ nghỉ đông mang bọn tớ ra ngoài khảo sát, trùng hợp đi qua thành Boehmeria”. Cậu ấy nói.
Bước chân của tôi và cậu ấy vào lúc này dừng lại dưới chân một bức tường, Tay Ode giơ lên gần bức tường hình trụ của cồng lẩu, sau đó ấn vào chốt mở phía trên.
“Không phải nãy cậu mới đặt câu hỏi, làm sao bọn tớ đẩy lùi được chúng à?” Cậu ấy nói, thần sắc lưu động trong mắt khó có thể dùng lời diễn tả, “Kế tiếp cậu sẽ biết”.
Bức tường gạch bao quanh lầu cổng thành ầm ầm lún xuống đất. Ánh sáng rọi qua mấy lỗ hở, cộng thêm những tia sáng vọt tới từ sau lưng tôi, chiếu sáng một phương trong tòa thành lầu nhỏ này. Nơi đây có cả thảy mười người đang đứng, có hai người mặc đồ bác sĩ, hai binh lính đồn trú, có một người dáng vẻ học sinh cầm bút ghi chép gì đó, cùng với những người khác đang xúm lại ở trung tâm. Qua kẽ hở giữa người với người thấy được, người ở giữa nằm trên mặt đất, không biết ai tìm được cái thẳm đắp cho y. Y đang nhẹ giọng nói gì đó với cái người ghi chép cúi đầu, khuôn mặt có hơi tái nhợt.
“Giáo sư Ryan?” Tôi há miệng. Nơi đó quá yên tĩnh, không có gì ngoài lời nói của người mang hơi thở mỏng manh. Kỳ thực tôi không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Xin lỗi nhé Vicente”. Ode thấp giọng nói phía sau tôi, “Lại mang tới cho cậu một tin xấu như vậy”.
Tôi nhìn cậu ấy không hiểu vì sao. Nhưng ngay sau đó tôi thấy Ode tháo kính ra, để tránh một giọt nước mắt lăn xuống sau đó——giống như đó đã trở thành một động tác thành thạo.
Tôi đứng ở cửa, đám người vây quanh Ryan kia——bọn họ đại đa số đều rất trẻ, ngoài hai binh lính đồn trú kia, phần lớn bọn họ đều có vẻ mặt đau buồn. Giáo sư Ryan hình như đã nói xong, mỉm cười với người ghi chép tận tụy kia. Người ghi chép có dáng dấp học sinh ấy đứng dậy, thu dọn bút vở, bỗng nhiên gào khóc.
“Lúc ấy người biết ma pháp trong thành rất ít, về cơ bản chỉ có một nhóm học sinh bọn tớ được thầy dẫn dắt”. Ode nói, “Bọn tớ đều chống đỡ chờ viện binh. Bình dân trong thành cần phải bảo vệ, bình dân bên ngoài một người rồi lại một người chết đi. Cuối cùng giáo sư Ryan lấy thân phận Đại ma đạo sư, thuyết phục binh đoàn đồn trú mở cổng thành, ra trận cùng thầy ấy. Bọn tớ đều nói muốn ra ngoài liều mạng với thầy, nhưng thầy bảo thầy không phải ra ngoài liều mạng ——Ma pháp sĩ không thích hợp cận chiến, nhưng sau khi tiến vào cấp độ Đại ma đạo sư thì lại khác. Thầy bảo bọn tớ chắc chắn đã đánh giá thấp sức mạnh của Đại ma đạo sư, Đại ma đạo sư của một quốc gia chưa bao giờ vượt quá hai chữ số tất nhiên là có lý do, bọn tớ sẽ chờ tiếp ứng ở phía sau”.
Tôi đi về phía trước một bước, lại không dám đi hẳn vào trong vòng người. Tôi biết mình đã bỏ qua cái gì đó, nhưng tôi chỉ có thể ở đây nghe Ode tự thuật.
“Đó thật sự là một trận chiến tuyệt vời nhất, cả đời tớ cũng không ngờ mình sẽ may mắn nhìn thấy nó …Thế tớ mới biết tớ chênh lệch bao xa so với Đại ma đạo sư. Trận pháp của thầy ấy lan ra khắp chiến trường, thậm chí không cần thầy tự thân tới. Thần chú của thấy dành cho quân xâm lược mỗi lần xung phong đón đầu ra sức đánh. Bàn tay của thầy kiểm soát tất cả——chúng tớ đều lo ma lực của thầy sẽ cạn, nhưng không. Thầy thành công khống chế được tình hình, những người dân thị trấn bị vây ở một bên trốn khỏi nanh vuốt ma quỷ, đại quân chặn đánh bọn tớ liên tục tháo chạy, kẻ ngã xuống nhiều hơn kẻ đứng, rất nhanh thế cuộc xoay chuyển, quân lính tan rã. Binh đoàn được trận pháp của thầy che chở phía sau, học sinh của thầy được thầy che chở trong thành, thầy——thầy cẩn thận mấy cũng có sơ sót, lúc xoay người thì bị một thanh đao hoảng loạn bay tới xuyên qua tim. Thầy không mặc giáp bảo hộ tim, biết vết thương trí mạng của Ma pháp sĩ không thể cứu được, dứt khoát sử dụng cấm chú tiêu hao sinh mệnh…”
Tôi và cậu ấy nhìn nhau, lại dời mắt. Tôi đã không thể nào nghe tiếp nữa, thế nhưng những câu nói ấy lại lặp đi lặp lại trong đầu tôi, từ âm thanh chuyển thành con chữ, từ chữ biến thành một bức tượng máu me đầm đìa, ép tôi chạm vào, cảm nhận hết lần này đến lần khác. Chúng trở thành một chu kỳ đau đớn kết nối đầu đuôi, trong phút chốc tôi hoàn toàn không thể đi tới cuối.
Vẫn là giáo sư Ryan nằm trên đất mở miệng trước: “Là Vicente tới đấy à?”
“Thầy Ryan,” tôi đi qua đám người, quỳ trước mặt thầy, “Sao lại thế này…”
Thầy mỉm cười: “Thật vui là lúc này còn có thể nhìn thấy em”.
Tôi mờ mịt nhìn hai bác sĩ bó tay ở bên: “Không còn bất cứ cách nào khác sao? Biết đâu có thể suy nghĩ thêm chút nữa——ngộ nhỡ cũng không thương tổn vị trí quan trọng…”
Vị bác sĩ trẻ kia dường như muốn nói gì đó, nhưng người lớn hơn lên tiếng.
“Đó là vết thương xuyên qua tim của Ma pháp sĩ. Cho dù chúng tôi biết chút ma pháp y học, cũng khó có thể…” Anh ta nói, “Tôi chỉ có thể cố hết sức làm giảm tốc độ sinh mạng của ngài ấy biến mất mà thôi”.
Tôi xoay đầu về. Trong đôi mắt xanh thẫm của Ryan như ngưng tụ chút mệt mỏi, thầy ấy nhìn tôi, sau đó sự mệt mỏi này thản nhiên lan ra phía ngoài.
Tôi mù quáng hỏi: “Em còn có thể làm được gì cho thầy không, thầy Ryan?”
Lần trước tôi hỏi thầy như thế, thầy còn đáp “Chỉ cần em nghiêm túc học ma pháp là được”. Tôi nghĩ nếu như lúc này thầy ấy cũng nói như thế, tôi chắc chắn sẽ không phụ tâm nguyện của thầy nữa, thầy sẽ hiểu——có lẽ cả đời này tôi đều sẽ mang câu nói đó trên vai, coi nó là một sứ mệnh nghiêm túc.
“Không cần gì cả”. Lúc này thấy ấy chỉ nhẹ nhàng nói, “Không cần gì cả”.
Đám học sinh thầy dẫn dắt đều gom lại đây, có một cô gái khóc rất to, át đi âm thanh đau buồn của tất cả chúng tôi. Tôi cảm giác hai tay và chân mình đều vô lực, đầu gần như muốn rũ xuống đất.
“Vicente,” Ryan nhẹ nhàng nói bên tai tôi, giọng nói ấy không mấy rõ ràng, “Có phải tôi là một người hèn nhát không?”
“Không phải. Sao thầy lại nói thế?” Tôi chợt ngẩng đầu, muốn dùng hết sức để thề thốt, “Thầy là giáo sư ma pháp dũng cảm nhất, vĩ đại nhất của chúng em, là Đại ma đạo sư hoàn toàn xứng đáng, em cam đoan với thầy——có thể trở thành học sinh của thầy là may mắn của mỗi người bọn em”.
Thầy mỉm cười, sau đó lần lượt quét ánh mắt dịu dàng qua tất cả mọi người quanh mình.
“Vậy thì tốt rồi”. Thầy nói.
Sau đó đôi mắt thầy trở nên ảm đảm. Không ai trong chúng tôi nhúc nhích, đều sững sờ ngóng trông tại chỗ. Vẫn là bàn tay của một bác sĩ duỗi ra, chậm rãi khép chúng nhắm lại. Bọn họ bắt đầu thủ tục an bài di thi thể của Ryan.
“Lên trên ngồi chút đi”. Tôi nói với Ode.
“Bao lâu?”
“Một phút”
Chúng tôi ngồi trên tường thành một phút, Ode giơ đồng hồ trước mặt hai đứa.
“Cậu biết không?” Cậu ấy nói, “Ryan để lại cho cậu một bức thư”.
“Sao cơ?”
“Trước khi quyết định xuất chiến thầy ấy đều để lại thư cho mỗi học sinh ở đây. Không dài, là một ít chỉ điểm hoặc là giao phó. Những gì cái cậu ghi chép viết mới nãy chính là đặc điểm ma pháp tấn công của quân đội Phổ quốc”
“Tại sao tớ cũng có thư?” Tôi hỏi, trong lòng đắng chát, “Tớ không còn là học sinh của thầy Ryan từ lâu rồi”.
“Thi thoảng thầy ấy sẽ nhắc đến lý luận ma pháp của cậu với bọn tớ,” Ode nói, “Thầy bảo thầy lấy đó làm kiêu ngạo”.
Chú thích:
(1) Kiếm tẩu thiên phong “剑走偏锋”: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề
Alice: Vĩnh biệt Theodore Ryan, yên nghỉ thầy nhé