- Anh hứa không đến gần cậu ta nữa mà… anh thất hứa…. Anh thấy thích cậu ta hơn em rồi… anh chẳng cần em nữa rồi… cậu ta cướp mất anh rồi…
- Không có đâu, ngoan không khóc nữa. Sao lại mít ướt rồi hả? Anh sẽ không làm loại chuyện phản bội đâu. Em mà đói chết thì anh thật sự sẽ tìm người khác đó
Thiên Chương lại khóc càng lớn hơn làm cho anh phải bật cười. Anh nhẹ nhàng vuốt tấm lưng lớn kia cứ mặc để cho cậu khóc, một lúc thì âm lượng cũng nhỏ lại:
- Anh lại muốn có người khác rồi. Em chết thì cũng sẽ theo ám anh đó
Vị bác sĩ cười tươi xoa xoa cái má mềm và lau nước mắt của chàng trai đấy. Anh lại hôn không ngừng lên má, lên mắt, lên môi:
- Rồi, được rồi theo ý em hết. Giờ thì xuống nhà ăn đi nha muộn rồi, em đói thì anh xót lắm đấy
- Không được lừa em đó.
Sau khi dỗ đứa trẻ không chịu lớn này ăn cơm thì họ cũng đã lên giường nằm ngủ. Con mèo Tiểu Bạch cũng chạy theo lên giường, nằm lên bụng người đàn ông:
- Giờ này mà nó còn làm phiền, đúng là con mèo không biết đều
Thiên Chương ôm lấy Lưu Niên nhưng cũng dùng tay đẩy con mèo kia ra khỏi người anh. Lưu Niên phì cười, xoay người qua ôm lấy cơ thể chàng trai:
- Ôm em đúng là dễ ngủ hơn. Nằm yên để anh ôm nào
Cứ như vậy đã thoả mãn cái tính chiếm hữu kia của vị tổng giám đốc. Anh cũng có một giấc ngủ được yên ổn hơn nhiều. Ở phía khác, Hứa Lai trong phòng gọi điện đến chủ tịch:
- Tôi vẫn chưa trộm được dữ liệu, chủ tịch cho tôi xin chút thời gian đi
- Nhanh chóng đi. Tôi thuê cậu không phải là để chơi
Người đàn ông trung niên bên đầu dây kia tắt máy thì Hứa Lai lại gọi một cuộc gọi khác đến một người nào đó:
- Hiện tại họ đang cãi nhau rồi. Tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ
- Được, làm tốt chuyện này chắc chắn sẽ có thưởng lớn
______________
Cứ thế ngày qua ngày, Lưu Niên hôm nay đặt biệt thức sớm để chuẩn bị bữa sáng Thiên Chương nhưng khi vừa xuống tới đã thấy Hứa Lai ở trong bếp.
- Sáng sớm mà đã chăm chỉ vậy rồi
- Em không thể cứ ở nhờ như vậy mãi được
Lưu Niên cũng thật sự tò mò người con trai này nấu gì mà đi đến gần để xem. Cậu lại không để ý bưng chén súp quay người thì giật mình khi anh đến gần. Thiên Chương không biết từ đâu lập tức đến kéo anh ra.
- Có trúng người anh không?
- Em nhanh như vậy thì anh sao có gì được
Mặc dù nghe lời khẳng định từ anh nhưng cậu cũng không yên tâm mà quan sát cả người của anh từ trên xuống dưới khi chắc chắn không có gì thì mới lườm Hứa Lai:
- Làm cái gì vậy hả? Chút nữa anh ấy bị bổng rồi đó
Vị bác sĩ bất ngờ nhảy lên bám trên người cậu, tay ôm lấy cổ, hai chân bao quanh lấy mông. Cậu cũng theo phản xạ mà đưa tay đỡ ở đùi:
- Anh không sao rồi đừng lớn tiếng như vậy!
- Như vậy rồi mà anh còn nói giúp cậu ta
- Bế anh về phòng đi nha, nha, nha!
Anh nói rồi lại hôn lên má, đưa ra khuôn mặt đáng yêu mà cậu vẫn luôn yêu thích. Chàng trai cứ thế mà thật sự bế người đàn ông ấy về phòng. Đóng cửa lại thì Thiên Chương lên tiếng:
- Theo như yêu cầu của anh rồi
- Thay bộ đồ khác nhanh lên. Em mặc hở ngực như vậy là muốn quyến rũ ai hả?
Anh nói như thế làm chàng trai không kịp phản ứng lại mà ngơ ngẩn. Vị bác sĩ chẳng thể nhịn cười được bởi khuôn mặt này mà véo má của chàng trai:
- Sao lại ngơ người rồi? Anh đâu có nói ngôn ngữ ngoài hành tinh
Thiên Chương bất ngờ đặt người đàn ông ấy xuống giường, dùng vóc dáng to lớn đấy trấn áp cả người anh ở dưới giường. Tay cậu còn kéo áo choàng ngủ hở ra:
- Quyến rũ ai? Không phải anh sao? Em như thế mà anh không chịu thưởng thức nữa
- Anh đùa thôi thay đồ đi
- Anh thừa nhận bản thân đang ghen, đang muốn chiếm hữu em đi thì em sẽ thay
Nghe câu nói đó mà anh cảm thấy bị thách thức vô cùng. Người đàn ông mỉm cười, gật gật đầu và tay lại đưa lên cởi cút áo áo mi của mình ra:
- Vậy anh sẽ mặc như thế để xuống lầu
Chàng trai hôn lên phần ngực đó rồi lại mút lấy cái cổ kia và cuối cùng chỉ có thể khuất phục bởi người đàn ông. Cậu vội vàng ngồi dậy tươi cười một cách gượng gạo và cam chịu:
- Để em thay đồ. Anh gài nút áo lại đi
Thiên Chương cũng chịu đi thay đồ, anh nằm trên giường khẽ cười. Chỉ có như vậy mà hôn đỏ người mình hết rồi. Vị bác sĩ lại nghiêm túc ngồi lại ngay ngắn trên giường:
- Để tôi coi cậu chịu được bao lâu, muốn phá chúng tôi không dễ đâu
______________
Người đàn ông đi đến bệnh viện làm những công việc yêu thích thì anh cũng thấy vui vẻ, hạnh phúc trong mình cũng nhiều hơn. Lưu Niên thật sự lo lắng cho những bệnh nhân ở đây như người nhà, người thân, tình cảm mà anh có lẽ vẫn đang còn thiếu. Bác sĩ lại đến phòng kiểm tra cho Bác Văn:
- Dạo này bác sĩ có chút gì lạ đó
- Có chút chuyện phải suy nghĩ thôi! Cậu dạo này khoẻ hơn trước rồi, chúc mừng nha!
Cậu bệnh nhân cười rất tươi với bác sĩ thì bất chợt có điện thoại. Anh cũng sẵn ra ngoài vì công việc sáng nay cũng xong rồi, người đàn ông vừa đi trên hành lang vừa bắt máy Sở Hoài:
- Sao đấy?
- Ra ngoài ăn cơm chút đi, lâu rồi không cùng nhau đi ăn
- Cũng được
Lưu Niên vội tắt máy để gọi đến cho Thiên Chương, cậu nhanh chóng bắt máy của anh ngay:
- Trưa anh ăn cơm cùng Sở Hoài nên em không cần đến đâu
- Được thôi! Em ăn một mình cũng được
Thiên Chương buồn bã tắt máy thì Hứa Lai đi vào phòng làm việc với vẻ mặt hết sức tươi tắn và vui vẻ:
- Nhà hàng anh có món anh Lưu Niên thích vừa khai trương, tổng giám đốc có muốn đi không?
- Cũng được
Vị tổng giám đốc lạnh lùng bước đi trước, cậu thật sự muốn xem người đàn ông này sẽ giở cái trò gì. Hứa Lai lại ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng cậu. Lưu Niên cùng Sở Hoài thật trùng hợp khi cũng đến nhà hàng mới mở ấy:
- Thấy sao? Rất đẹp đúng không?
- Sao lại đến nhà hàng sang trọng như vậy?
Sở Hoài thật bất lực trước người bạn mà kéo bạn mình ngồi xuống ghế. Hai con người này cũng đã chịu gọi món, anh cũng phát hiện ra món mình thích có trong này mà bật cười:
- Thì ra là do có món mình thích
- Chứ sao nữa, quan tâm cậu thế mà!
Đang ăn và nói chuyện cùng với nhau thì Sở Hoài lại bất chợt nhắc đến chàng trai đang được Thiên Chương hướng dẫn:
- Cậu cứ để cho tên đó bên cạnh người yêu mình vậy à?
- Nói cái gì vậy? Ý cậu là Hứa Lai?
- Chứ còn ai được nữa, tên đó không tốt lành gì đâu cần cẩn thận đó
Đang nói thì Sở Hoài mở to mắt khi nhìn thấy Thiên Chương đang đi cùng một người con trai có dáng vẻ ngây thơ nói rõ hơn thì chính là Hứa Lai. Thấy ánh mắt nhìn chăm chú của bạn mình thì anh cũng nhìn theo:
- Họ đang đi cùng nhau kia, tên nhóc đó dám cắm sừng cậu à?
- Nói cái gì vậy! Mình tin Thiên Chương
- Lén đi theo thử xem, cậu muốn cá cược bữa ăn hôm nay không?
Vị bác sĩ mắc cười trước độ trẻ con của người đàn ông gần ba mươi mà vẫn còn chơi trò như này. Lưu Niên chống tay nhìn bạn mình:
- Được thôi!
Cả hai thế mà cùng nhau đi theo phía sau hai con người kia. Họ cùng nhau ngồi xuống bàn, Sở Hoài và Lưu Niên lại đứng không xa chỗ đó. Thiên Chương cầm menu trên tay lập tức kêu món ăn thích ăn rồi sau khi gọi món thì cậu lạnh nhạt nhìn Hứa Lai:
- Dù có mục đích gì nhưng tôi cấm cậu đụng đến Lưu Niên