- Tôi là con một
Lưu Niên nghe câu nói ấy thì không khỏi bật cười, vị tổng giám đốc đấy cũng không chỉ có bao nhiêu. Cậu nhìn qua Hướng Du:
- Đừng nóng vội quá!
Một đoạn âm thanh được vang lên khiến ai nấy đều phải mở mắt kinh ngạc. Đó chính là cuộc đối thoại giữa Tín Phong cùng một người nào đó về việc trốn thuế, bán thông tin mật.
Chính bản thân của người đàn ông không khỏi kinh ngạc mà suy sụp, sao nó có thể biết chuyện này chứ?!
Tiếng bàn tán xôn xao không ngừng nổ ra, người phụ nữ không khỏi tức giận đập tay xuống bàn. Ông cũng rùng mình mà vội giải thích:
- Mày… Đó đều là giả…
- Rõ ràng như thế còn giả sao? Ông không xứng đáng với chức vị chủ tịch này
Sương Cẩm không khỏi tức giận, ông cũng bị những người ở đây chỉ trích không ngừng. Chưa kịp nổi điên thì đã bị bảo vệ giữ lại, Thiên Chương đứng lên với gương mặt băng lãnh:
- Hiện tại tôi đã nắm giữ số cổ phần cao nhất, ông nên cút khỏi đây đi
Những người ở đây đều tán thành, vui mừng chúc chàng trai nhậm chức chủ tịch này nhưng chưa gì thì Cẩm Sương đã kéo tay của Lưu Niên đi. Thiên Chương chạy ra giữ cậu lại:
- Ai cho bà động tay động chân với anh ấy
- Bỏ anh ra đi, anh đi chút sẽ quay lại
Chàng trai cũng chỉ có thể buông tay và quay lại giải quyết công việc. Bà và anh lại đi ra một quán nước gần đó, ngồi đối diện nhau:
- Tính như vậy hoài sao?
- Vẫn rất tốt
Người đàn bà ấy chạm vào tay của anh một cách thân mật, Thiên Chương đứng bên ngoài trông thấy cảnh tượng đó.
- Quay về đi bảo bối, đừng ngang bướng như vậy!
Chàng trai chạy vào kéo cả người anh vào trong vòng tay mình, ánh mắt vô cùng thù địch nhìn người kia:
- Em không quan tâm quá khứ anh như nào, bây giờ hãy để em chăm sóc anh. Em còn trẻ, em có nhiều tiền cho anh, chứ không phải loại phụ nữ thiếu thốn tình cảm này
Nghe từng câu từng lời của cậu khiến cả hai không tài nào hiểu nổi nhưng nhìn dáng vẻ đó đôi chút thì Sương Cẩm cũng hiểu ra vấn đề:
- Con nít còn hôi sữa thì hiểu gì. Ta với Niên Niên là tình cảm thật sự, không liên quan đến tiền bạc
Cậu tuy cũng đoán ra được phần nào nhưng khi nghe người phụ nữ nói như vậy thì cũng thấy nhói ở trong lòng, chàng trai lại kéo anh ra mà nhìn thẳng vào đôi mắt ấy:
- Lời bà ấy nói là thật sao?
- Không! Chỉ vì tiền bạc nên anh mới rời xa bà ấy
- Anh thật sự cùng người đàn bà đáng tuổi mẹ mình mà… mà… không sao…
Sương Cẩm nắm lấy tay của Lưu Niên kéo anh lại về phía gần người mình hơn. Bà thân mật ôm lấy cái eo thon nhỏ kia:
- Không được, tiểu bảo bối này là của ta. Cậu lấy tư cách gì mà tranh giành
Nói rồi còn vỗ vào mông của vị bác sĩ ấy, anh chẳng còn kiềm chế được mà muốn giựt lấy người từ tay bà:
- Anh theo em đi, cái gì em cũng có thể cho anh được, muốn lấy gì từ em đều được
Người đàn ông cũng dần hiểu rõ được những gì hai con người này đang nói. Lưu Niên không khỏi bật cười kéo chàng trai đứng ngay ngắn lại:
- Em nghĩ gì vậy? Em nghĩ anh là loại người gì vậy hả?
- Em… em…
- Người đang ngồi ở đây là mẹ anh. Còn mẹ nữa hiểu lầm như vậy mà còn trêu chọc em ấy
Gương mặt nghiêm nghị của nãy giờ của bà đã cười tươi rói:
- Thấy dáng vẻ đó ta cũng thấy hài lòng lắm!
- Con xin lỗi mẹ… à không con xin lỗi dì. Do con không hiểu chuyện mà nói linh tinh
Người đàn bà sang trọng ấy cũng đứng lên, bước tới kéo con trai về phía của mình rồi nhìn vào cậu bằng ánh mắt kiên định:
- Bà của cậu vẫn khoẻ chứ?
- Bà vẫn khoẻ. Dì quen biết bà sao?
- Rất thân quen là đằng khác. Đưa tôi đến gặp bà ấy đi
Họ cùng nhau đến nhà chàng trai nhưng trong lòng không khỏi có bao nghi vấn cứ mãi ở trong đầu. Vừa vào trong nhà bà nhìn thấy mẹ anh thì lại hốt hoảng đứng bật dậy:
- Sao cô lại đến đây?
- Bà sao vậy? Đây là mẹ của anh Lưu Niên - Thiên Chương lên tiếng
- Còn là người yêu của cha cậu, là người được bà cậu ném thẳng cọc tiền vào mặt để bắt ép rời xa người mà mình yêu
Hai người trẻ nghe thấy điều ấy mà trong lòng không khỏi sốc, bà với bước chân rung dần đi đến. Mẹ anh chỉ có thể cười nhạt nhìn người đã chia cắt tình yêu của mình:
- Đúng là nghiệt duyên khi để tôi gặp lại bà, để cháu bà yêu con trai tôi như thế này!
- Cô muốn cái gì hả? Kẻ nghèo hèn mà muốn bước vào nhà này làm dâu của tôi sao? Tôi chưa bao giờ hối hận trước quyết định của mình năm đó hết
Lưu Niên vội đến kéo mẹ của mình ra sau, Thiên Chương cũng đi đến đỡ bà của mình. Hai người họ nhìn nhau như đã hiểu rõ ngọn nguồn của mọi chuyện đang diễn ra. Rồi sẽ sao đây? Hai con người này sao lại gặp phải chuyện ngang trái như thế?