Cậu với Lục Thịnh làm thế nào bắt đầu từ "gặp nhau ngày mưa" phát triển đến "hẹn hò ở công viên giải trí - cùng nhau ăn tối - về nhà"?
Lục Thịnh dường như đã điều tra rất kỹ về sở thích của cậu, biết cậu không thích ăn tỏi, rau mùi và một vài sở thích cá nhân khác.
Chẳng lẽ Lục Thịnh đã học qua ngành tâm lý học mà con người hay nói, qua một vài lần gặp mặt đã có thể đoán ra được sở thích của cậu?
Lục Việt vẫn đang tắm rửa thay quần áo bên trong.
Cửa phòng ngủ mở toang, ngồi trong phòng khách vẫn có thể mở hồ nghe thấy tiếng nước rơi xuống mặt đất.
Tô Quân đang suy nghĩ vẩn vơ rằng tại sao Lục Thịnh lại đối xử tốt với cậu như vậy mặc dù hai người không phải quá thân thiết. Che ô và đưa cậu về nhà hôm trời mưa, thậm chí còn gác lại công việc bận rộn để cùng cậu đi công viên giải trí.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm rõ mồn một khiến cậu không tài nào tập trung suy nghĩ được.
Mỗi khi cậu nhắm mắt lại, cảnh tượng cậu vô tình đụng phải Sở trưởng Lục ở suối tiên lần trước lại hiện lên.
Chỉ có điều khuôn mặt của Sở trưởng Lục lại biến thành khuôn mặt của Lục Thịnh.
Từng giọt nước chảy từ chiếc cổ thon dài của Sở trưởng Lục, lăn dọc theo xương quai xanh, chảy xuống cơ bụng quyến rũ với những đường nét rắn rỏi.
Cảnh tượng xấu hổ gì thế này?
Tô Quân đột ngột mở mắt ra, hơi thở hổn hển, nhéo mạnh cánh tay, cảnh cáo bản thân lập tức ngừng tưởng tượng những cảnh xúc phạm Sở trưởng Lục.
Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, cánh cửa bị đẩy ra một khe hở, thanh âm của Lục Việt từ trong truyền ra.
"Tiểu Quân, tôi quên lấy quần áo, cậu có thể lấy giúp tôi không?"
Người thận trọng như Lục Thịnh, sao có thể bất cẩn như vậy được?
Tô Quân có chút hoài nghi đứng dậy, đi vào phòng ngủ, đáp:
"Được, quần áo của anh ở đâu?"
Tô Quân luôn cảm thấy nhà của Lục Thịnh bày trí rất giống đại sảnh của Sở trưởng Lục.
Căn phòng hơn 100 mét vuông gần như chẳng có đồ trang trí, chỉ bày đơn giản bộ sofa, bàn trà và bàn ăn.
Cậu nhìn qua, chỉ cảm thấy xót xa, căn nhà mười mấy vạn một mét vuông này vậy mà lại để trống nhiều như vậy.
"Trong tủ quần áo, cảm ơn."
Lúc Tô Quân vẫn ở trong phòng khách, cửa phòng tắm chỉ mở ra một khe hở đủ để âm thanh truyền ra.
Nhưng khi Tô Quân đi vào phòng ngủ, đang định đi đến tủ quần áo, cửa phòng tắm lại được đẩy ra một nửa.
Lục Việt chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo quanh eo, phần ngực trần của hắn hoàn toàn bị lộ ra.
"Tiểu Quân, cậu tìm thấy chưa?"
Tô Quân vô thức quay đầu lại đối mặt với cảnh tượng bùng nổ thị giác này.
Trong nháy mắt cậu nín thở nhắm mắt lại, lúng túng quay đầu lại, tốc độ tim đập tăng đến cực điểm.
Thậm chí còn bởi vì quay đầu quá nhanh nên nửa người rơi vào trong chồng quần áo được gấp gọn gàng của Lục Việt.
Đầu Tô Quân vẫn vùi trong đống quần áo, lắp bắp nói:
"...Anh anh đừng ra ngoài, cẩn thận nhiễm lạnh."
Tiểu Tô Quân hoảng sợ chống tay lên bức tường bên cạnh đứng dậy.
Nhưng cậu lại phát hiện chồng quần áo mà cậu vừa làm lộn xộn là một đống quần lót sạch sẽ mới tinh.
Thấy nửa người Tô Quân vẫn vùi trong tủ quần áo, Lục Việt làm ra vẻ muốn ra khỏi phòng tắm
"Không sao chứ?"
Tiểu Tô Quân vẫn còn sững sờ tại chỗ, cầm lấy quần lót của Lục Việt, hai má đỏ bừng như say rượu.
Nhận thấy rằng Lục Việt có thể sẽ đi từ phòng tắm ra, đầu óc cậu liền trống rỗng, cậu nhảy dựng lên.
Hai mắt nhắm chặt, cậu cuống cuồng nhét quần áo vào tay Lục Việt.
Sau đó cậu nhắm chặt mắt, không nói lời nào lao ra khỏi phòng ngủ Lục Việt.
Trước khi cậu có thể bình tĩnh lấy lại nhịp tim bình thường, giọng nói bất đắc dĩ của Lục Việt lại bắt đầu tấn công đôi tai mẫn cảm của cậu.
"Tiểu Quân, cậu lấy hai cái áo cho tôi à?"
Tô Quân lại lần nữa lấy tư thế đi vào cõi chết lao vào phòng Lục Việt, nhanh chóng lấy một cái quần từ trong tủ quần áo, nhét vào tay Lục Việt sau cánh cửa.
Ngay khi cậu cảm thấy trái tim mình không thể trụ lại ở nơi quá đỗi kích thích này nữa, định lập tức rời đi, cậu đột nhiên nhìn thấy một chiếc bình pha lê trong suốt trên chiếc tủ đầu giường Lục Việt.
Cùng với đóa hoa Nhân Duyên hơi nở cắm trong bình.
Thân thể Tô Quân cứng đờ, cậu sững sờ nhìn đóa hoa Nhân Duyên, nhịp thở hỗn loạn.
Như thể có một chiếc đinh khổng lồ từ trên trời rơi xuống ghim chặt cậu tại chỗ.
Đó thực sự là một đóa hoa Nhân Duyên hiếm khi nở.
Tô Quân nhẹ nhàng đến bên cạnh bình hoa, giống như là sợ quấy rầy giấc ngủ của nó.
Cậu khẽ ngồi xuống, hai tay chống lên mép tủ, ánh mắt nhìn chằm chằm đóa hoa đang đung đưa.
Cậu thận trọng đưa ngón tay ra, không dám dùng sức quá mạnh, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa mềm mại.
Khoảnh khắc đầu ngón tay cậu chạm vào cánh hoa Nhân Duyên, cánh hoa màu lam nhạt tỏa ra ánh sáng âm u sâu thẳm lập tức xòe ra, kiêu hãnh đứng thẳng trong cơn gió lạnh lùa vào từ cửa sổ.
Toàn bộ đóa hoa Nhân Duyên chỉ còn mỗi một lớp cánh bao bọc lấy nhụy hoa là chưa nở.
Thân thể Tô Quân khẽ run lên, khuỷu tay đụng phải ly nước bên cạnh, ly nước chao đảo rơi từ mặt tủ xuống đất.
Tiếng thủy tinh va vào sàn nhà truyền vào phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, Lục Việt chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra ngoài.
"Tiểu Quân, sao thế?"
Lần này Tô Quân không tránh né, cậu nhìn chằm chằm Lục Việt, tựa hồ như muốn nhìn thấu điều gì đó.
Mặc dù trong giọng nói vẫn còn chút run rẩy, nhưng vẻ mặt Tô Quân rất tự nhiên, cậu ngượng ngùng nói với Lục Việt:
"Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm vỡ cốc nước, tôi sẽ đền cho anh."
Lục Việt liền an tâm, hắn không nghĩ quá nhiều, bất đắc dĩ nói:
"Cậu ngắm hoa quá say sưa rồi, cẩn thận đừng giẫm vào thủy tinh nhé."
Người bình thường căn bản không thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên.
Bất luận là hoa Nhân Duyên ở trạng thái nào, nở rộ hay héo úa, tất cả những gì họ thấy chỉ là một cành cây khô xấu xí.
Lúc đầu cậu vô cùng thắc mắc tại sao Lục Thịnh lại nhặt cành cây khô đáng lẽ phải ở trong thùng rác này cắm vào một chiếc bình pha lê sang trọng như thế.
...Nhưng bây giờ, điều cậu hoài nghi nhất là tại sao Lục Thịnh lại nhìn thấy hoa Nhân Duyên.
Lòng bàn tay siết chặt của Tô Quân đổ mồ hôi, cậu khẽ gọi:
"Lục Thịnh."
"Ừ, tiểu Quân?"
Tô Quân nghiêng đầu, ánh mắt dán chặt vào mặt Lục Việt, giả vờ khó hiểu hỏi:
"Trong phòng này có hoa sao? Trong bình pha lê không phải là một cành cây khô à?"
Trong lòng Lục Việt trầm xuống.
Lúc này hắn mới nhớ ra đóa hoa đặt ở đầu giường của hắn là hoa Nhân Duyên, cũng nhớ ra hắn "không thể nhìn thấy" hoa Nhân Duyên.
Đối mặt với ánh mặt trong trẻo của Tô Quân, yết hầu của Lục Việt khẽ động, nhưng hắn không thể nói ra một lời giải thích.
Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, biểu cảm của Tô Quân có chút căng thẳng.
Lục Việt dựa người vào cửa, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, nửa thân trên vẫn còn hơi nước chưa khô.
Tô Quân không ngăn được mình dời tầm mắt xuống cơ ngực trần của Lục Việt.
Nhưng rồi sau đó tầm mắt lại trở về khuôn mặt của Lục Việt.
...Tại sao cơ thể của Lục Thịnh trông hơi giống của Sở trưởng Lục.
Lục Việt dường như không chú ý đến sự khẩn trương của tiểu Nguyệt Lão, hắn chậm rãi tiến về phía Tô Quân, nói:
"Cành khô mà cậu nhìn thấy chính là đóa hoa mà tôi nói, có thể cậu thấy điều tôi nói là phản khoa học nhưng sự thật chính là như vậy."
"Vài ngày trước tôi nhặt được bông hoa này, nhưng người khác đều nói đây chỉ là một cành khô, tôi cũng thấy khó hiểu."
Tô Quân lo lắng lùi lại vài bước nhưng lại phát hiện mình đã bị dồn vào đường cùng, không có đường lui.
Cậu không hiểu tại sao rõ ràng là mình đang tra hỏi Lục Thịnh lại biến thành Lục Thịnh ép mình.
Tô Quân giả vờ sốc, há hốc miệng, hỏi Lục Việt với giọng điệu khó tin:
"Lẽ nào anh bị ảo giác?!...Sao, sao anh có thể nhìn cành cây khô kia thành hoa, lại còn cắm nó trong bình pha lê nữa?"
Lục Việt nhìn thấy màn biểu diễn phóng đại của tiểu Nguyệt Lão:.....
Tiểu Long theo Lục Việt hạ phàm đang nằm lười biếng trong một góc khuất của căn phòng, nhìn hai vị thần tiên diễn vở "Ai giống người phàm hơn?"
Tô Quân tiếp tục hỏi: "Lúc anh nhặt được hoa có nở không?"
Lục Việt thầm suy tính, trả lời:
"Không, nhưng lúc tôi chạm vào, lớp cánh ngoài cùng nở ra."
Đầu óc Tô Quân nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ tất cả những điều bất thường này, cũng không thèm để ý duy trì kỹ năng diễn xuất cường điệu của mình, sửng sốt hỏi lại:
"Sao...sao có thể?"
Ghi chép về hoa Nhân Duyên quá ít, điều duy nhất cậu có thể khẳng định là chỉ khi hai thần tiên có duyên tiền định chạm vào thì hoa Nhân Duyên mới có thể nở rộ.
Nhưng khi Lục Thịnh nhặt hoa Nhân Duyên, hoa liền nở, vừa rồi khi cậu vô tình chạm vào hoa Nhân Duyên hoa cũng nở ra một lớp cánh.
...Lẽ nào cậu và Lục Thịnh đã định sẵn sẽ trở thành một đôi sao?
Tô Quân sững sờ nhìn Lục Việt, hô hấp càng trở nên gấp gáp, cậu hoảng loạn sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Không đúng, nhất định là có vấn đề ở chỗ nào đó.
Hơn nữa, Lục Thịnh sao có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên được?
Có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên chỉ có thể là thần tiên hoặc những người sinh ra đã là bán tiên, đã đặt một chân vào tiên cảnh, ví dụ như Bạch Ly.
Trên người Bạch Ly mơ hồ có thể nhìn thấy tiên khí.
Nhưng trên người Lục Thịnh, cậu không cảm nhận được chút tiên khí nào.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tô Quân tuyệt vọng dựa vào tường, đầu óc như bị tắc nghẽn, vô số dấu chấm hỏi hiện ra.
Nhưng không câu hỏi nào có lời giải chính xác.
Trong lúc cậu còn ngây ngốc, Lục Việt đã đi tới trước mặt. Tô Quân ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.
Lục Việt cúi đầu xuống, nhìn thật sâu vào đôi mắt tiểu Nguyệt Lão đang dựa vào tường suy nghĩ.
Trong giây lát khoảng cách của hai người được kéo lại rất gần, dường như chỉ cần Tô Quân ngẩng đầu lên, chóp mũi của hai người sẽ chạm vào nhau.
Mũi Tô Quân khẽ giật giật, cậu ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát dễ chịu trên người Lục Việt, hoảng loạn co người vào một góc.
Lục Việt nghiêng đầu, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rũ xuống trên trán Tô Quân, khẽ thì thầm vào tai cậu:
"Đóa hoa đó rất đẹp, tôi thực sự hy vọng cậu cũng có thể thưởng thức được vẻ đẹp của nó."
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Tô Quân biến thành một mớ hỗn độn.
Câu trả lời có thể giải đáp tất cả các câu hỏi đã mơ hồ hiện ra, nhưng sau khi bị Lục Việt cắt ngang, nó hoảng sợ trốn vào một góc trong tâm trí, không tài nào tìm ra được.
Đầu óc trống rỗng, Tô Quân trong tâm thức chỉ nghĩ đến 8 chữ lớn:
"SẮC ĐẸP CÔNG KÍCH, KHÔNG BIẾT XẤU HỔ"