Buộc xong cậu đưa tay ra, tự nhiên vòng tay qua eo Lục Việt, vùi đầu vào lòng hắn.
Tô Quân khẽ kéo tay áo Lục Việt:
"Dịch chuyển tức thời đi!"
Lục Việt giống như một người tay xách nách mang chuẩn bị về quê ăn Tết, sau lưng cõng hành lý, trước ngực ôm Tô Quân.
Hắn dịu dàng xoa đầu Tô Quân: "Được."
Tô Quân khẩn trương nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy gió khẽ lướt qua mặt. Sau khi mở mắt ra cậu thấy mình đã ở căn nhà trống trải của Lục Việt.
Hai mắt Tô Quân bỗng sáng lên, cậu rời khỏi vòng tay Lục Việt.
"A Việt, sau này anh dùng thuật dịch chuyển đưa em đi làm được không?"
Buổi sáng, cậu chỉ cần kéo nhẹ tay áo hắn một cái liền có thể lập tức đến Sở Nguyệt Lão.
Buổi chiều chỉ cần nhào vào vòng tay Lục Việt là có thể trở về nhà.
Không chỉ có thể ngủ thêm một giờ mà còn tiết kiệm được rất nhiều tiền thuê mây Vạn Dặm.
Quá hoàn mỹ.
Ngay khi Lục Việt định nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Tô Quân đột nhiên đứng thẳng lên, thay đổi chủ ý:
"Nhưng mà nhà anh có rất nhiều mây Vạn Dặm, không thể để lãng phí được."
Lời sắp ra đến miệng chợt nghẹn tại cổ họng, Lục Việt chỉ có thể giả ngu để bảo toàn tính mạng.
"Tiểu Quân, em từng đến nhà anh sao?"
Tô Quân chớp mắt, giả vờ phiền muộn gãi đầu:
"À, hình như em nhớ nhầm. Lục Việt, khi nào trở về Thiên Đình em có thể đến nhà anh chơi không?"
Bắt gặp ánh mắt chờ mong của Tô Quân, Lục Việt sững sờ.
Quả nhiên, một lời nói dối phải che đậy bằng vô số những lời nói dối khác.
Lục Việt tâm tình phức tạp, gian nan nói: "Được."
Tô Quân đắc ý nhướng mày, cậu đảo mắt một vòng quanh nhà Lục Việt.
"A Việt, phong cách trang trí nhà anh giống với nhà Sở trưởng Lục thật đấy."
Lần đầu tiên đến đây cậu đã cảm thấy có gì đó quen quen. Căn hộ hai tầng chỉ có một vài phòng đơn giản, chiếm diện tích nhiều nhất phòng khách thông với phòng ăn.
Nó rộng đến nỗi có thể chứa được một đội các dì các mẹ nhảy một điệu zumba.
Vừa nghĩ đến đại điện của Sở trưởng Lục, Tô Quân đột nhiên có một dự cảm không lành.
Đại điện của Sở trưởng Lục chỉ có duy nhất một chiếc giường, hoàn toàn từ chối khả năng có khách ở lại qua đêm.
"A Việt, nhà anh có phòng ngủ cho khách không?"
"Có."
Ngay khi Tô Quân vừa thở phào nhẹ nhõm, Lục Việt lại bổ sung thêm:
"Có điều nhà anh chỉ có một cái giường thôi."
Tô Quân hít một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Việt:
"......?!!"
Cách nói chuyện của Lục Việt và Sở trưởng Lục dường như đồng bộ 100%.
Lục Việt đưa ra một lý do rất hợp lý:
"Bình thường không có khách tới, nhà chỉ có mình anh ở nên không mua giường."
Tô Quân bước vào phòng dành cho khách mà Lục Việt nói, cậu nhìn chằm chằm vào dấu vết rõ ràng của bốn cái chân giường trên mặt đất.
"A Việt, ở đây từng có giường đúng không?"
Ngay cả khi lời nói dối bị vạch trần Lục Việt cũng không hề tỏ ra lo lắng, hắn bình tĩnh nói:
"Đúng là từng có giường nhưng mà mới hỏng rồi."
Sự thật là Lục Việt đã cất cả 3 chiếc giường vào túi dự trữ trước khi Tô Quân.
Tô Quân: "......."
Tô Quân: "Không sao, không có giường thì ta quay về nhà ngủ."
Nói xong, Tô Quân giật lấy túi hành lý trên tay Lục Việt, quay lưng đi ra cửa.
Lục Việt đành chịu thua.
Hắn ôm lấy Tô Quân từ phía sau, đầu vùi vào cổ cậu:
"Nhưng mà đã sửa xong rồi, lát nữa anh sẽ lấy ra."
Tô Quân trừng mắt lườm Lục Việt, sau đó lấy đồ trong túi ra, sắp xếp vào phòng, suốt quá trình Lục Việt luôn kè kè sau lưng Tô Quân.
Tô Quân lấy tơ hồng từ trong túi dự trữ ra hắn liền ngồi xuống giúp cậu đỡ lấy tơ hồng, sau đó cố ý để tơ hồng quấn quanh người mình.
Lục Việt cố tình biến mình thành một cái "bánh ú gói bằng sợi tơ hồng" sau đó ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tô Quân.
"...Tiểu Quân, chỗ tơ hồng này..."
Tô Quân không thèm ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục rút tơ hồng:
"Nhìn ngon đấy, sáng mai đem đi hấp."
Lục Việt chỉ đành tủi thân tự giải cứu mình.
"......."
Khi Tô Quân định lấy một sợi tơ hồng khác ra, Lục Việt bình thản tiến lên phía trước một bước, muốn cùng Tô Quân thắt thêm một sợi tơ hồng để tăng thêm sự đảm bảo.
Nhưng không ngờ Tô Quân lại quay người lại dùng tơ hồng buộc hai tay hắn lại với nhau.
Lục Việt: "......."
Hắn như một phạm nhân đã tra tay vào còng, bất lực đứng giữa phòng.
"Đây không phải còng tay tơ hồng mà là còng tay giáo dục, chuyên dạy dỗ những tiểu tiên không nghe lời."
Tô Quân còn đặc biệt nhấn mạnh 3 chữ "không nghe lời".
Suốt quá trình sắp xếp đồ đạc, Lục Việt thỉnh thoảng lại "vô ý" cọ xát vào tay, eo và môi cậu.
Giống như lúc nhỏ, các anh trai luôn quấy rầy cậu luyện linh thuật.
Tô Quân nhắc Lục Việt đừng làm loạn, Lục Việt rất nghe lời đứng yên, chỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng bận rộn của Tô Quân.
Đôi mắt hắn hoàn toàn dán chặt lên người Tô Quân.
Tô Quân cũng chỉ vì đang tức giận nên mới dám lớn tiếng ra lệnh cho người của sở Giám Phạt.
Thấy Lục Việt đứng nghiêm như khúc gỗ, cậu lại kiễng chân lên, nhéo má Lục Việt cho hả giận.
Sau đó thuận miệng ra lệnh:
"Cử động một chút."
Khóe miệng Lục Việt khẽ cong lên, hắn cúi đầu ngậm lấy ngón tay còn chưa kịp thu về của Tô Quân.
Đầu lưỡi ươn ướt còn đảo một vòng quanh ngón tay của cậu.
Tô Quân như bị điện giật rút tay lại, còn giấu tay sau lưng.
Đôi mắt long lanh mở to, cậu không dám tin hành động vừa rồi là của Lục Việt.
Cậu lắp bắp ra lệnh: "Không...không được cử động nữa!"
Cảm giác tê dại ở đầu ngón tay nhanh chóng chạy dọc cơ thể, ngay cả hai chân cũng tê cứng không cử động được, bèn đứng chào cờ cùng Lục Việt.
Lục Việt cười cười, đứng im bất động, không di chuyển dù chỉ một cm.
Có phải tiểu Quân đang cùng hắn chơi trò 1 2 3 người gỗ (1) không?
(1): cách chơi giống trò đèn đỏ đèn xanh trong Squid Game.
Không sao, chỉ cần tiểu Quân vui là được.
Khi Lục Việt bị phạt đứng, Tô Quân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần tiếp tục sắp xếp đồ đạc. Cậu lấy chiếc gương đồng dùng để liên lạc với Sở trưởng ra.
Còn chưa kịp chà xát mặt gương, điện thoại của cậu liền kêu lên inh ỏi như quân địch ném bom vào căn cứ.
Là Sở trưởng gọi.
"Tô Quân, khi nào ngươi quay về Thiên Đình?"
Tô Quân sững sờ, ngay khi định nói "Ít nhất cũng phải đợi một đoạn thời gian nữa" thì ánh mắt va phải Lục Việt đang bị phạt đứng ở giữa phòng.
Sống lưng Lục Việt căng chặt như thể đang nín thở chờ câu trả lời của cậu.
Cậu đứng trước mặt Lục Việt, cố ý khuếch đại giọng nói của mình như những người trong chợ mời chào khách hàng:
"Muộn nhất là một tuần sau! Một tuần sau tôi sẽ trở về Thiên Đình!"
Sắc mặt Lục Việt từ từ trầm xuống, hai hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ bất mãn, ánh mắt còn sắc hơn cả lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Trông như thể hắn muốn băm nhỏ Tần Vô Duyên ở đầu dây bên kia thành trăm mảnh.
Nhưng một giây sau khi Tô Quân quay đầu lại, hắn lại bày ra vẻ mặt tủi thân nhìn cậu.
Hắn như một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi, cố ý ra vẻ đáng thương, dùng khẩu hình nói với Tô Quân
Ở lại với anh.
Bàn tay đang cầm điện thoại khẽ buông lỏng, trái tim Tô Quân run lên như có một dòng nước nóng chảy qua.
Tần Vô Duyên dường như đoán được Lục Thịnh đang ở bên cạnh Tô Quân, hiếm khi hợp tác với Tô Quân, cùng cậu nội ứng ngoại hợp.
"Lục Thịnh không phải người phàm, sau khi ta gạch tên hắn ra khỏi sổ Nhân Duyên, nhân duyên hỗn loạn quả nhiên đã ổn định lại, ngươi có thể quay về Thiên Đình ngay bây giờ luôn cũng được."
Lục Việt mặt không chút cảm xúc đem từng lời của Tần Vô Duyên ghi nhớ thật rõ, tính toán xong khi nào nên bắt Tần Vô Duyên quay về Thiên Đình.
Mặc kệ tình cảm cái tình yêu chặt không đứt bứt không rời của hắn với Bạch Ly.
Tô Quân hạ thấp giọng, khó xử nói:
"Nhưng Lục Việt đang bị trọng thương, tôi phải ở lại nhân gian chăm sóc anh ấy..."
Tần Vô Duyên cười lạnh, nhắc nhở Tô Quân ngây thơ:
"Trọng thương? Chẳng qua chỉ là xác thịt bị thương thôi."
Tô Quân ngơ ngác: "Sao có thể như vậy được? Chính Sở trưởng Lục nói với tôi là anh ấy bị thương rất nặng mà..."
Một tia sáng chạy xẹt qua, cậu đột nhiên nhớ đến một giả thiết đáng sợ.
Nếu như Sở trưởng Lục là Lục Việt.
Vậy thì những lời mà Sở trưởng Lục nói chẳng qua là Lục Việt tự biên tự diễn.
Nắm tay nhỏ càng lúc càng siết chặt, Tô Quân tức đến ngứa răng, hận không thể cắn mạnh lên cánh tay Lục Việt một cái.
Lục Việt tốt nhất nên hy vọng rằng mình không phải Sở trưởng Lục.
Nếu không cậu thực sự có thể sẽ ăn tươi nuốt sống Lục Việt.
Cậu đánh không lại Sở trưởng Lục, nhưng một người phàm như Lục Thịnh cậu thừa sức đối phó.
Ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong mắt Tô Quân.
Tần Vô Duyên mất kiên nhẫn "alo" mấy tiếng ở đầu dây bên kia, lúc này Tô Quân mới định thần lại.
"Sở trưởng, tôi rất nhanh sẽ quay về sở Nguyệt Lão báo cáo, ngài cho tôi vài ngày thu xếp một số chuyện."
"Được. À, đúng rồi, còn có một chuyện liên quan đến mẹ ngươi."
Linh cảm chẳng lành như một đám mây đen bao trùm lấy Tô Quân.
Tần Vô Duyên thong thả nói:
"Tô Quân, vì mẹ ngươi quan tâm đến tình hình hiện tại của ngươi nên ta đã đem chuyện ngươi thắt dây tơ hồng với Lục Thịnh nói cho bà ấy nghe rồi."
"Hình như bà ấy rất không vừa ý Lục Thịnh, đang hùng hùng hổ hổ hạ phàm rồi..."
Cuối cùng ý còn thương cảm chúc cậu may mắn:
"Nhớ bảo trọng, một tuần sau nhớ quay về đi làm."
Tô Quân bàng hoàng buông tay, điện thoại rơi bộp xuống đất.
Cậu sợ đến mức tim như ngừng đập, mấy sợi tóc ngốc cũng dựng đứng trên đỉnh đầu.
Màn hình điện thoại có vài vết nứt đột nhiên sáng lên, bài hát disco sôi động lại lần nữa vang lên.
...Là mẹ gọi tới.