Cậu thầm lục lại kỹ vốn từ trong đầu, trong những chữ có cách đọc là Việt (yuè) cậu chỉ có thể nghĩ đến chữ 钺 trùng với tên của Lục Việt.
Lục Việt mím môi, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra vài tia bối rối:
"Chữ "Việt" trong tên ta là..."
Phỉ Dung, người đã ở trong phòng cả ngày đột nhiên đẩy cửa ra.
Vừa nhìn thấy Lục Việt lưng của hắn căng chặt như dây đàn, tay khẽ nắm lại.
Phỉ Dung đứng dưới bóng cánh cửa, biểu cảm trên mặt bị bóng tối che khuất, chỉ có khí lạnh trong mặt là hiện rõ.
Trong mắt hắn không có chút cảm xúc gì nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hòa, hắn cũng học theo những thần tiên khác, quỳ một gối xuống đất bái kiến Lục Việt:
"Bái kiến Sở trưởng Lục."
Lục Việt còn đang nghĩ xem nên giải thích với Tô Quân thế nào, vừa nhìn thấy Phỉ Dung hắn đã lạnh lùng chắn trước mặt Tô Quân, ý tứ rõ ràng là muốn bảo vệ cậu.
"Ừ."
Tô Quân cảm nhận được mùi thuốc súng không thể giải thích được giữa hai người, ngoan ngoãn đứng sau lưng Lục Việt không lên tiếng.
Phỉ Dung rũ mắt, đi đến bàn ăn rót một ly nước.
Lúc rót nước, tay phải của hắn khẽ run, ly nước chông chênh khiến mấy giọt nước bắn ra ngoài.
Tô Quân từ sau lưng Lục Việt ló đầu ra, nghi ngờ hỏi:
"Phỉ Dung, tay của anh sao vậy?"
Phỉ Dung đổi ly nước sang tay trái, lắc đầu cười cười giải thích:
"Không sao, buổi chiều luyện linh thuật không cẩn thận bị thương."
Sau khi Phỉ Dung quay về phòng, Tô Quân mới ngẩng đầu tiếp tục hỏi:
"A Việt, vừa nãy anh định nói gì?"
Lục Việt thay đổi ý định, hắn quay người khẽ phất nhẹ tay áo dịch chuyển tức thời rời đi.
"...Thiên Đình Trưởng có việc tìm ta, ta đi trước."
Tô Quân ngước nhìn Lục Việt giống như một chú chó hoang nhỏ đứng ở góc tường đáng thương với tay áo lấy Lục Việt:
"......"
Kỳ thực sau khi níu lấy áo Lục Việt, Tô Quân liền cảm thấy hối hận.
...Bản thân sao có thể dùng cách đối phó với Lục Việt áp dụng với Sở trưởng Lục cơ chứ?
Hơn nữa, trong đầu cậu nghĩ lung tung gì vậy, sao Sở trưởng Lục có thể là Lục Việt được.
Hoàn toàn không có khả năng.
Nghe nói bình thường Sở trưởng Lục còn bận hơn cả Trưởng Thiên Đình, hơn nữa với tính cách lạnh lùng, ngài ấy tuyệt đối sẽ không tiếp tục ở đây náo loạn với cậu.
Kể cả ngài ấy đối xử với cậu có đặc biệt hơn người khác một chút thì đó cũng chỉ là do cậu đã có công giúp sở Giám Phạt truy đuổi tội phạm mà thôi.
Tô Quân thu tay về, phôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc ban đầu, nói:
"Sở trưởng Lục, ngài mau đi làm việc đi, xin lỗi vì đã khiến ngài lo lắng."
Lục Việt còn đang vui vẻ chìm đắm trong thanh âm ngọt ngào của 2 chữ "A Việt" thì đột nhiên nghe thấy 3 chữ "Sở trưởng Lục" xa cách.
Trái tim nóng bóng bất ngờ bị dội một gáo nước lạnh, những cạnh băng sắc nhọn đâm vào trái tim rỉ máu.
Trong đầu hắn hiện lên 4 chữ "Tự làm tự chịu".
Lục Việt lặng lẽ lấy một sợi dây chuyền ra, dịu dàng đeo cho Tô Quân.
"Chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì thì liên lạc với ta thông qua thanh kiếm nhỏ này."
Nói là dây chuyền nhưng thực ra thứ Lục Việt đeo cho Tô Quân giống một pháp khí bảo vệ hơn, sợi dây chuyền được làm bằng đá hộ tâm tỏa ra ánh sáng bạc, mặt dây chuyền là một thanh kiếm cổ đồng đen đã bị thu nhỏ.
Vừa hay tạo thành một sợi dây chuyền tinh xảo.
Khắp sợi dây chuyền phát ra một tín hiệu "Ta không dễ chọc, đừng làm bậy".
Tô Quân im lặng một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được nói:
"...Sở trưởng Lục, sợi dây chuyền này giống như điềm báo..."
Giống như tình tiết mà cậu xem trên phim, người lính trước khi ra trận nếu như nói với người vợ ở nhà là hãy đợi anh ta trở về thì chắc chắn 100% là anh ta sẽ tử trận.
Có chút đáng sợ.
Thậm chí Tô Quân còn muốn cởi nó ra trả lại cho Sở trưởng Lục.
Khóe miệng Lục Việt khẽ nhếch lên, hắn xoa đầu Tô Quân:
"Đừng nghĩ nhiều, ta đi đây."
Tô Quân vuốt ve thanh kiếm đồng, khẽ cau mày.
Rốt cuộc Sở trưởng Lục cũng không nói cho cậu biết chữ "Viết" trong tên ngài ấy là chữ "Việt" nào.
Đối mặt với Sở trưởng Lục cậu không dám lỗ mãng chứ đừng nói là mạo phạm.
Tô Quân nhìn chằm chằm vào cánh cửa, môi nhếch lên.
Vậy thì đổi mục tiêu là được, Sở trưởng Lục thì cậu không dám nhưng Lục Việt thì cậu đủ tự tin.
*****
Lục Việt lại dịch chuyển tức thời về chỗ cầu thang.
Suy nghĩ một chút, hắn lại rút kiếm ra, chém mấy nhát vào cánh tay lành lặn của mình.
Máu lại phun ra làm ướt tay áo.
Tiểu Long: "......"
Tiểu Long: "Hay là để ta cắn ngươi một cái, đảm bảo 1 tháng cũng không thể lành lại được."
Lục Việt suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu đồng ý.
"Được."
Tiểu Long há to miệng, một hồi lâu cũng không thể khép lại được.
Nó ngạc nhiên tới nỗi quên mất bản năng phun lửa của mình.
"Xem ra 2 câu "Mấy ai bình thường khi yêu" và "Tình yêu sẽ làm người ta đau đớn" quả không sai."
Lục Việt liếc nhìn Tiểu Long: "Điều kiện tiên quyết là phải có tình yêu."
Tiểu Long vốn định sẵn phải độc thân cả đời không thể phản bác, chỉ có thể cắn mạnh vào tay Lục Việt trút giận.
"......"
Đây là loại thức ăn cho rồng có mùi vị của cẩu lương sao?
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, ánh đèn chiếu vào góc cầu thang, Lục Việt ngồi trước cửa, đầu tựa vào cánh cửa sắt lạnh như băng, thất thần nhìn tờ giấy hồi lâu.
Hắn lại trở lại bộ dạng yếu ớt, làm ra vẻ khó khăn nâng mí mắt, ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn Tô Quân.
Nhưng không ngờ Tô Quân lại khoanh tay lạnh lùng nói:
"Đừng giả vờ nữa."
Lục Việt quyết tâm giả vờ yếu ớt đến cùng, mở miệng kêu:
"...Đau quá, tiểu Quân"
Tô Quân tỏ ra vẻ hung dữ nhưng trong mắt lại tràn ngập lo lắng.
Cậu ngồi xuống, nâng cánh tay Lục Việt, nhẹ nhàng xắn tay áo của hắn lên, cẩn thận xem xét vết thương.
Nhìn vết thương vừa sâu vừa dài, Tô Quân cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng xuất hiện một vài nghi vấn.
"Lục Việt, vết thương trên cánh tay của anh...sao nhìn giống vết cắn thế? Còn rõ dấu răng đây này? Chuyện này là sao?"
Lục Việt cố gắng bình tĩnh, nhưng hắn không ngăn được nhịp tăng mình đang gia tăng với tốc độ chóng mặt.
".....Vừa nãy miệng vết thương bị rách ra, vết răng là của bạch xà."
Để chuyển hướng sự chú ý của Tô Quân, Lục Việt đột nhiên nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ cậu, giả vờ hỏi:
"Sợi dây chuyền này ai tặng em vậy?"
Tiểu Long: "......."
Sở trưởng Lục còn định diễn thêm vở kịch tự ghen với chính mình?
Tô Quân nhìn thẳng vào mắt Lục Việt, thản nhiên trả lời:
"Không phải là anh sao?"
Lục Việt sửng sốt, khóe miệng khẽ giật giật, máu trên cánh tay dường như vì lương tâm cắn rứt mà chảy nhiều hơn.
Máu trào ra thấm ướt miếng vải trắng mà Tô Quân quấn trên cánh tay hắn.
Hắn ổn định tinh thần: "Anh đâu có tặng em sợi dây chuyền này."
Khóe miệng Tô Quân nhếch lên, nụ cười tràn ngập vẻ đắc ý như tiểu hồ ly.
"Ồ, vậy sao?"
Cậu đột nhiên đến gần Lục Việt, đưa tay sờ trán hắn, hơi thở ấm áp của hai người quyện vào nhau.
Giống như một chiếc lông vũ chạm nhẹ vào trái tim đối phương.
Lục Việt chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, trừ những lúc giả vờ tỏ ra yếu đuối đáng thương.
Nhưng lần này hắn cảm thấy mặt mình như phát hỏa.
Tô Quân nhẹ giọng hỏi:
"Sợi dây chuyền này là vừa rồi Sở trưởng Lục tặng tôi. Đúng rồi, Lục Việt, anh có biết chữ "Việt" trong tên ngài ấy là chữ "Việt" nào không?"
Lục Việt từ giấc mộng đẹp đẽ quay bị lôi trở về hiện thực.
'...Anh không biết."
"Tôi cảm thấy đó chính là chữ "Việt" trong tên của anh..."
Tô Quân hơi nhướng mày nhích lại gần Lục Việt thêm một chút, chóp mũi cậu chạm vào mũi Lục Việt, dòng điện đủ để tê liệt toàn thân từ từ chạy dọc cơ thể hắn.
"...Anh nghĩ sao?"