"Có lẽ hắn là tiểu tiên nào đó do Thiên Đình phái xuống."
Nụ cười trên mặt Tô Quân đông cứng lại rồi từ từ tan biến.
Tiểu tiên...
Tiểu tiên có thể nhìn thấy nguyền thần của cậu...
Hai mắt cậu trống rỗng, cậu rơi vào trạng thái tuyệt vọng "Sao trời không giáng một tia sét xuống đánh chết ta luôn đi".
Tô Quân cố gắng phủ nhận:
"Không thể nào! Lúc tôi ẩn thân rõ ràng anh ấy không nhìn được..."
Sát khí trên mặt Tần Vô Duyên càng rõ ràng.
"Người có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên nhất định có thể nhìn thấy nguyền thần của cậu, không có ngoại lệ."
"Đương nhiên hắn cũng có thể là yêu quái, nhưng ta không nhìn thấy trên người hắn có luồng yêu khí, hắn nhất định phải là bán tiên hoặc thần tiên."
Tô Quân đáng thương sắp không chịu nổi đá kích chí mạng này.
Hai đầu gối cậu khụy xuống, cậu quỳ xuống, hai tay chống trên nền đất, dáng vẻ giống như một phạm nhân đang sám hối vì những sai lầm của mình.
Ngu ngốc! Thực sự quá ngu ngốc!
Cậu thực sự vô cùng hối hận vì những gì mình đã làm. Bây giờ nếu như có người hỏi tâm trạng của cậu thế nào thì chỉ có 2 chữ - muốn chết, 3 chữ - rất muốn chết, 4 chữ - vô cùng muốn chết.
Cậu thậm chí còn muốn đầu thai lần nữa, quên hết những chuyện ở nhân gian, quay trở về làm một tiểu Nguyệt Lão.
Tần Vô Duyên nhắc nhở cậu:
"Thần tiên hạ phàm đều phải đến trụ sở báo cáo, ngươi nghĩ xem có ai phù hợp với điều kiện này không?"
Tô Quân im lặng cúi đầu, ánh mắt thất thần.
"...Ở trụ sở tôi chỉ biết mỗi Sở trưởng Lục... Đúng rồi, Lục Việt!"
Trong nháy mắt, tất cả những manh mối đang nghi đều được xâu chuỗi lại với nhau.
Cậu ngẩng phắt đầu lên, mấy sợi tóc ngốc cũng đứng thẳng dậy.
Khi ăn mì cùng Trưởng phòng, ông ấy từng nói, những năm trước số lần Lục giám ty đến trụ sở không bao giờ quá 3 lần.
Nhưng năm nay số lần ghé qua đặc biệt nhiều, mà lần nào đến cũng là vì tìm cậu.
Hơn nữa, Lục giám ty từng đột ngột hỏi cậu về hoa Nhân Duyên, cậu cũng vì thế mà đã đọc rất nhiều sách lý giải tại sao hoa Nhân Duyên lại nở.
Không chỉ thế, lúc ở cùng Lục giám ty, chỉ cần cậu gửi tin nhắn cho Lục Thịnh thì điện thoại của Lục giám ty cũng "tình cờ" đổ chuông.
Cậu vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, cậu với Lục giám ty không hề thân thiết, với Lục Thịnh lại càng giống người xa lạ nhưng tại sao hai người này mỗi khi gặp cậu lại tỏ ra thân thuộc như đã quen biết từ lâu.
...Thì ra là vì Lục Thịnh có thể nhìn thấy nguyên thần của cậu.
Vì thế anh ta biết cậu mỗi ngày phải dậy sớm, bay theo xe của anh ta, từ bãi đỗ xe lách qua cửa quét thẻ vào đến văn phòng của anh ta.
Cậu cùng Lục Thịnh đi làm, trong lúc anh ta xử lý công việc thì cậu chăm chú đan áo len tơ hồng.
Vì thế anh ta cũng biết, mỗi khi đến giờ giải lao cậu sẽ đứng bên cạnh cửa sổ ngân nga một bài hát trẻ con, thỉnh thoảng sẽ đắc ý giơ áo len tơ hồng lên rống lên một tiếng "Có chết cũng yêu".
Vì thế anh ta càng biết được cậu đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc trước mặt anh ấy.
Dù sao lúc ẩn thân cậu cũng coi Lục Thịnh như không khí, hoàn toàn tự tin khoe cá tính như ở nhà.
Tô Quân đau khổ ôm đầu, cậu không biết nên dùng biểu cảm gì để thể hiện tâm trạng phức tạp của mình bây giờ.
Những suy nghĩ tiêu cực như "Thà chết đi còn hơn", "Mình sẽ đập đầu tự tử trước mặt anh ta" cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu.
Mặc dù cậu đã chắc chắn Lục Thịnh chính là Lục Việt, nhưng cậu vẫn không có bằng chứng.
Không thể một kích chí mạng khiến Lục Thịnh thừa nhận.
Tô Quân bất giác đứng dậy, trong đầu cậu là một mảnh hỗn loạn.
Có một số chỗ cậu vẫn nghĩ không thông.
"Sở trưởng, lúc ngài còn ở sở Giám Phạt, ngài có quen ai tên Lục Việt không?"
Nhìn thấy bộ dạng khổ sở như bị vận mệnh trêu đùa của Tô Quân, Tần Vô Duyên đành miễn cưỡng gác lại câu hỏi Lục Việt là ai, y khẽ cau mày:
"Lục Việt? Lúc ta còn ở sở Giám Phạt, cả sở chỉ có Sở trưởng Lục họ Lục thôi."
Trong lúc mơ hồ, Tô Quân dường như đã nắm bắt được một số thông tin quan trọng.
"Người đó có thể là nhân viên mới đến, chuyện của sở Giám Phạt ta cũng không quá rõ."
"Sở trưởng, vậy giờ tôi và Lục Thịnh có cần cởi dây tơ hồng nữa không?"
Tần Vô Duyên lắc đầu: "Bây giờ có muốn cởi cũng cởi không được. Ngươi cứ quay về trước đi."
Tô Quân gật đầu, lảo đảo quay về chỗ ngồi.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
Nếu Lục Thịnh đã giả vờ không nhìn thấy nguyên thần của mình vậy mình cũng có thể dùng thuật ẩn thân trả đũa anh ta.
Tô Quân nắm chặt tay, miệng nở một nụ cười nham hiểm.
Đứng trước mặt Lục Thịnh bây giờ không còn là tiểu bạch thỏ ngây thơ nữa mà là một con sói nguy hiểm thề sẽ báo thù.
Cậu ẩn thân, từng bước từng bước tiến về phía Lục Thịnh.
Rất hay, Lục giám ty diễn rất hay.
Mặc dù đã thoáng thấy cậu đi đến nhưng anh ta vẫn thản nhiên rót rượu vang.
Tô Quân đứng trước mặt Lục Thịnh, hắn khẽ ngửa cổ, tao nhã nhấp một ngụm rượu vang, yết hầu quyến rũ chuyển động.
Giống như không hề nhìn thấy một người sống sờ đang đứng trước mặt.
Tô Quân nhìn yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, cậu làm ra vẻ buồn bã nói:
"Lục Thịnh, có một chuyện tôi vẫn luôn giữ trong lòng, chưa bao giờ dám nói với anh..."
"...Nhưng vừa rồi Sở trưởng đã ra lệnh cho tôi phải cởi sợi tơ hồng kết nối giữa hai chúng ta, tôi nghĩ sau này có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội ở bên nhau nữa rồi."
Tô Quân đưa tay lên, giả vờ lau nước mắt.
"...Dù sao anh cũng không nghe thấy những điều tôi nói nên tôi có thể thẳng thắn nói cho anh biết tâm tư của mình..."
Lục Việt rũ mắt nhìn xuống bàn, vẻ mặt không còn giữ nổi sự bình tĩnh lạnh lùng như bình thường.
Bàn tay cầm ly rượu vang siết chặt lại, chiếc ly thủy tinh dường như có thể vỡ vụn trong tay hắn bất cứ lúc nào.
Khóe miệng Tô Quân ranh mãnh nhếch lên, cậu cố khiến giọng mình trở nên nức nở:
"Thực ra tôi..."