Tất cả thuộc hạ của "Lục Bất Quy" đều bị bắt và trói lại.
Nháy mắt không có ai dám đứng lên khiêu khích Lục Bất Quy nữa.
Thuộc hạ của Lục Bất Quy thu lại toàn bộ số linh thạch mà đám yêu quái mang tới.
Họ còn tươi cười rạng rỡ vì "Hôm nay lại thu được một khoản" khiến cho đám yêu quái phải kìm nén cơn tức giận.
Lục Bất Quy hài lòng nhìn một lượt, hắn gọi thuộc hạ
"Vô Nam, ở đây giao cho ngươi."
Vô Nham cúi đầu, nửa quỳ trên mặt đất, đáp:
"Vâng, chủ thượng"
"Chủ thượng, cậu nhóc trong tay ngài có cần tôi đưa đi không?"
"Được."
Lục Bất Quy không để ý, định giao cậu nhóc cho thuộc hạ thì cậu nhóc tỉnh dậy, đột nhiên nắm chặt lấy tay áo hắn, như thể không muốn hắn giao mình cho người khác.
Nhưng cậu kiên quyết không hé răng nửa lời, cố chấp nhìn Lục Bất Quy, chỉ có đôi mắt trong veo trên khuôn mặt lấm lem là đặc biệt cứng rắn và nhẫn nại.
Bàn tay chảy máu của cậu nhóc nắm chặt lấy tay áo trắng của Lục Bất Quy để lại dấu tay màu đỏ.
Vô Nham vô cùng kinh ngạc.
Lục Bất Quy mắc bệnh sạch sẽ, chỉ cần quần áo dính một chút máu là hắn sẽ không chịu được, hắn sẽ cáu kỉnh cả ngày.
Nhưng giờ phút này Lục Bất Quy chỉ khẽ nhíu mày, chỉ đối mắt với cậu nhóc chứ không thể hiện một chút.
Hắn thờ ơ di chuyển tầm mắt, tiếp tục ôm cậu nhóc và sải bước về phía trước.
"Sao nhóc con, muốn bám lấy ta mãi à?"
Cậu nhóc không đáp chỉ tiếp tục nắm lấy tay áo Lục Bất Quy, vùi đầu thật sao vào lòng hắn như sợ bị hắn vứt bỏ.
Thấy Lục Bất Quy đi về phía mình, Tô Quân nhất thời vẫn chưa biết hắn là bạn hay là thù nên vẫn cảnh giác lùi lại phía sau.
Lục Bất Quy đứng lại, đôi mắt đen nhìn Tô Quân, hắn cười nói:
"Hồi nhỏ ta từng hỏi Lục Việt rằng định cả đời ở với thanh kiếm sao, huynh ấy chỉ hỏi ngược lại ta "Đệ đã học thuộc toàn bộ linh thuật hôm qua ta dạy chưa?", hôm nay cuối cùng ta cũng có câu trả lời rồi."
Lục Bất Quy một tay ôm cậu nhóc, một tay đưa về phía trước
"Lần đầu diện kiến, ta tên Lục Bất Quy, xin bái kiến anh dâu."
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân dựng thẳng đứng, đôi mắt trong veo như thủy tinh mở to.
"...Cậu là em trai của Lục Việt, Lục Kích?"
Vẻ ngoài của Lục Bất Quy chỉ giống Lục Việt 50 - 60%, ở Lục Việt luôn toát ra vẻ thờ ơ và lạnh nhạt thì ở Lục Bất Quy lại toát lên vẻ kiêu ngạo của thiếu niên.
Khóe môi hắn luôn nhếch lên một cách lười biếng, lúc không cười ánh mắt còn sắc bén hơn Lục Việt.
Lục Bất Quy đáp:
"Phải"
"Lúc nhìn thấy Lục Việt, ta còn tưởng Thiên Đình gặp phải nguy hiểm gì khiến chúng tiên bị sát hại, hóa ra huynh ấy chỉ lo anh bị thương ở Yêu giới."
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ lo lắng cho mặt huynh ấy, huynh ấy lo lắng cho anh lắm đấy."
Tô Quân sửng sốt.
Cậu mím môi, nhanh chóng bước về phía trước.
Trong hành lang hẹp dài và tăm tối, tất cả những người vô tôi đã được thả ra. Trong bầu không khí yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân nhỏ nhẹ của Tô Quân và Lục Bất Quy.
Tô Quân xấu hổ, hai tai đỏ bừng, cố gắng chuyển chủ đề.
"Kẻ mạo danh cậu đâu rồi?"
"Có lẽ đã bị Lục Việt bắt được, bây giờ chắc cũng chỉ còn nửa cái mạng."
Lục Bất Quy xoay người định nói thêm gì đó nhưng thoáng thấy một ai đó.
"Anh dâu..."
Hắn chưa kịp nói xong, ánh sáng sắc bén của một thanh kiếm đã xẹt qua mặt hắn, âm thanh vũ khí va vào nhau xé tan bầu không khí yên lặng.
Hai thanh trường kiếm đối đầu kịch liệt khiến hàng loạt tia lửa bay ra, sau đó rất nhanh liền tách ra.
Một thanh trường kiếm nhanh hơn, tấn công vào điểm yếu của Lục Bất Quy. Lục Bất Quy chỉ kịp rút một con dao ngắn ra miễn cưỡng đỡ lấy.
Là thanh kiếm của Lục Việt.
Tô Quân sửng sốt.
Tại sao vừa nhìn thấy nhau Lục Việt và Lục Bất Quy đã lao vào đánh nhau rồi?
Chẳng lẽ hai anh em họ lâu ngày không gặp, cần một nghi lễ gặp mặt đặc biệt nhiệt liệt?
Sở phó Trần lo lắng đi đến chỗ Tô Quân, lắc đầu thở dài:
"Sở trưởng Lục và Lục Bất Quy lại bắt đầu rồi... Mỗi lần gặp nhau là đều như này."
Tô Quân thực không hiểu được hai anh em nhà họ Lục này.
"...Mỗi lần gặp mặt đều đánh một trận? Vì sao?"
"Sau khi Lục Bất Quy ra đời không lâu thì cha mẹ của Sở trưởng Lục liền mất vì thế Lục Bất Quy là do một tay Sở trưởng Lục nuôi lớn. Hồi đó hắn vẫn là một cậu bé đáng yêu, là Sở trưởng Lục..."
Sở phó Trần dừng lại, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Y hồi tưởng lại mảnh ký ức đã cũ.
...
Một ngày của mấy trăm năm trước, y theo Sở trưởng Lục quay về đại điện lấy sổ sách. Vừa bước vào đại điện, y đã nghe thấy một tiếng gọi trong trẻo và ngọt ngào.
"Anh ơi, anh quay về rồi..."
Tiểu Bất Quy hào hứng dang rộng tay chạy về phía Lục Việt bằng đôi chân ngắn cũn, cậu nhìn Lục Việt đầy mong đợi.
Lục Việt bế tiểu Bất Quy lên nhưng lại đưa cậu đến sân luyện linh thuật.
"Luyện linh thuật."
Lục Bất Quy òa khóc, giả vờ đưa tay lau nước mắt, lén lút nhìn Lục Việt.
"Anh ơi, em không muốn luyện linh thuật..."
Lục Việt không hề dao động, thậm chí còn kiên nhẫn giảng giải linh thuật cho cậu.
Tiểu Bất Quy sống chết đá hai chân ngắn, bày tỏ sự bất mãn
"Em không nghe, em không nghe..."
Lục Việt thờ ơ: "Một tiếng nữa anh sẽ kiểm tra."
Tiểu Bất Quy không còn chống đối nữa.
"Nếu không, anh sẽ trừ một nửa số linh thạch của em."
Tiểu Bất Quy kiên cường lau nước mắt.
Một giờ sau, Lục Việt cau mày.
"Rõ ràng em có thể học thuộc hơn, có phải lại lười biếng rồi không?"
Tiểu Bất Quy đã chơi nửa tiếng đồng hồ, gay gắt phản bác:
"Không có! Em đã rất cố gắng rồi!..."
Lục Việt trầm giọng nói:
"Lục Kích, đừng lãng phí tài năng của mình, anh sẽ cho em nửa giờ nữa."
Lục Bất Quy vốn là một cậu bé đáng yêu chỉ hy vọng thế giới hòa bình dần dần bị người anh trai vô tình của mình biến thành một thiếu niên kiêu ngạo hiếu thắng, mỗi ngày chỉ muốn chứng minh "Ông đây là người mạnh nhất".
Sau đó cậu như một con thiêu thân lao vào con đường đi tìm đỉnh cao của Thiên Đạo.
Vài năm sau, y vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của Sở trưởng Lục và tiểu Bất Quy.
Tiểu Bất Quy cầm kiếm, bình tĩnh nói với Lục Việt:
"Anh, đỉnh cao của linh thuật ở đâu?"
"Không bao giờ đạt đến."
"Vậy bây giờ người lợi hại nhất Thiên Đình là anh đúng không?"
Sở trưởng Lục không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn tiểu Bất Quy.
"Thực lực không phải là tất cả."
Tiểu Bất Quy mím môi, cười nhẹ:
"Cũng phải."
Cậu kiên quyết nói: "Đánh bại anh chỉ là bước đầu tiên, em còn muốn bước đến cảnh giới mà chưa ai đạt được."
Từ đó, tiểu Bất Quy đã đặt ra một mục tiêu - đánh bại Lục Việt.
Cũng từ đó mỗi lần hai người gặp nhau là sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu.
Mặc dù Sở trưởng Lục thường giành chiến thắng do dành đa số thời gian để tu luyện nhưng Lục Bất Quy cũng đang đuổi theo với tốc độ rất nhanh.
...
Tô Quân nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Sở phó Trần, gọi:
"...Sở phó Trần?"
"À à, không sao...là vì Lục Bất Quy luôn muốn đánh bại Sở trưởng Lục nên mỗi lần gặp nhau là sẽ phản ứng dữ dội như vậy, cậu không cần lo."
Ánh sáng đan xen nhau trên không trung khiến người khác hoa cả mắt, hai bên liên tiếp tung ra chiêu thức tấn công và phòng thủ.
Lục Việt từng bước tiến lên còn Lục Bất Quy bị buộc phải lùi bước, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Long Dự cũng lén lút giúp Lục Bất Quy phun vài quả cầu lửa nhỏ về phía Lục Việt, sau đó lại giả vờ vô tội chắp tay sau lưng.
Làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vì thế mà giữa những đợt ánh sáng của hai thanh kiếm có xen lẫn ánh lửa đỏ.
Trường kiếm dừng lại trước ngực trái Lục Bất Quy, Lục Việt hạ kiếm xuống, cau mày mắng hắn:
"Chỉ là vài chiêu thức vô dụng, Lục Kích, em đang nhảy múa đấy à?"
Lục Bất Quy tra kiếm vào vỏ, thanh trường kiếm không ngừng va vào vào vỏ phát ra tiếng leng keng.
"Nhưng em cũng sắp đuổi kịp anh rồi, Lục Việt."
Cậu ta nhìn Tô Quân, cười:
"Em nghe Sở phó Trần nói anh đã tự lấy kiếm đâm mình, thậm chí còn quỳ sầu riêng..."
Sở phó Trần lập tức lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt nhăn nhó "Tôi không có, tôi không có, đừng nói bậy".
Lục Bất Quy lấy một miếng ngọc bội ra đưa cho Lục Việt.
"Đúng rồi, ngọc bội mà mẹ để lại cho con dâu, giờ trả lại cho anh, cũng coi như là quà gặp mặt anh dâu."
"Sau khi hai người thành hôn, khi nào anh lại phải quỳ sầu riêng, nhớ gọi em."
Lục Việt nhận lấy miếng ngọc bội, giả vờ thuận tay đưa cho Tô Quân, lòng bàn tay hắn đổ một lớp mồ hôi.
Tô Quân trong lòng hiểu rõ nhưng ngoài mặt lại giả vờ
"Đẹp thật đấy, a Việt, anh phải giữ cho kỹ."
Lục Việt đen mặt cất miếng ngọc bội về đi.
Lục Bất Quy lấy lại vẻ nghiêm túc, quay về chuyện chính:
"Nơi này có ba trận pháp bị cấm, trong đó có linh trận duy trì sinh mệnh, có lẽ mọi người cũng biết rồi."
Lục Việt gật đầu: "Sổ Vận Mệnh được giấu ở một trong số trận pháp đó, nhưng..."
"...Nhưng Phỉ Dung đã không còn muốn sống nữa, nói không chừng hắn sẽ ôm sổ Vận Mệnh làm vật bồi táng. Úc Yến lại không rõ tung tích, chúng ta phải diệt cỏ tận gốc, không để cho Úc Yến có cơ hội tái sinh."
Hắn nói: "Ta có một cách kiểm tra xem đâu là linh trận duy trì sự sống."