• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Diệp An Thần ở trong đầu không ngừng nghĩ cách làm Bạch Tịch Vũ cùng Mộ Dung Quý ở bên nhau, liền thấy Mộ Dung Quý cầm một miếng bánh quy ăn. Hình như là hương vị không tồi, gật gật đầu, lại lần nữa cầm lên một miếng bánh thuận tay đưa đến trước mặt Bạch Tịch Vũ trước: “Khá tốt, nếm thử.”

Bạch Tịch Vũ nghe Mộ Dung Quý nói xong, nhìn bánh quy trong tay Mộ Dung Quý rất tự nhiên liền ở trên tay Mộ Dung Quý mà ăn, giống như là thường xuyên làm như vậy. Làm Diệp An Thần ở một bên sửng sốt. Này…… Nếu nói hai người bọn họ không có cơ tình nói…… Diệp An Thần cảm thấy chính mình nhất định không tin.

Nhưng nếu hiện tại bọn họ cũng đã có cơ tình nói…… Vì cái gì trong tiểu thuyết Mộ Dung Quý cùng Bạch Tịch Vũ không ở bên nhau?

Bất quá…… Hiện tại nội dung tiểu thuyết đã không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng có một ít lại vẫn có thể làm tham khảo, hiện tại…… Diệp An Thần cảm thấy chính mình càng thêm tin tưởng. Dù sao cậu hiện tại lấy tư cách một chàng cong mà nói, Bạch Tịch Vũ cùng Mộ Dung Quý đều không giống như tình huynh đệ thuần khiết. Lại nói cậu nhất định sẽ không làm Bạch Tịch Vũ lại đi lên đường xưa, còn không phải là bẻ cong nam hai sao? Cậu nam chính đã bẻ cong, nam hai nhất định là không có vấn đề.

"Cậu ta rất đẹp sao?” Thời điểm Diệp An Thần nảy ra lý tưởng hào hùng, dùng sức vận dụng toàn bộ tế bào não nghĩ như thế nào có thể đem Mộ Dung Quý bẻ cong,thình lình bên tai nóng lên, sau đó liền nghe thấy Tổng Tài đại nhân nói.

“Không có a!” Quay đầu lại, Diệp An Thần lắc đầu, nhưng là…… Thực nhanh, Diệp An Thần hơi hơi nhíu nhíu mày, Tổng Tài đại nhân hình như là tự mình cong, không phải cậu bẻ a!

“Chậc chậc chậc, Tuyệt, cậu đây là ghen tị đi! Bất quá cậu ấy nhìn mình cũng là đương nhiên, mặt cậu vẫn luôn lạnh, ai sẽ thích nhìn đâu?” Ở một bên Mộ Dung Quý không chờ Đông Phương Tuyệt mở miệng cũng đã mỉm cười nói, hơn nữa lại một lần không sợ chết đối Diệp An Thần chớp chớp mắt, “Nếu không suy xét suy xét, quăng Tuyệt cùng tôi ở bên nhau? Tôi tuyệt đối cùng Tuyệt tốt hơn.” Nói xong còn lộ ra một nụ cười rất là sáng lạn.

…… Yên lặng trong lòng lau mồ hôi, vì cái gì lại cảm thấy tính cách tìm đường chết của nữ phụ bị nam phụ kế thừa, cậu hiện tại phải nói quả nhiên là anh em sao? Thật là có thể kéo giá trị cừu hận với Tổng Tài đại nhân a! Không có thấy thời điểm hắn nói ra những lời này, nhiệt độ bên người Tổng Tài đại nhân đã có thể kết băng sao? Diệp An Thần không có đi nhìn cái bản mặt tươi cười của Mộ Dung Quý, cũng không nhìn mặt Đông Phương Tuyệt sắp kết băng.

Ánh mắt dừng ở trên người Bạch Tịch Vũ, hy vọng Bạch Tịch Vũ có thể ngăn cản Mộ Dung Quý tìm đường chết. Nhưng khi Bạch Tịch Vũ cảm nhận được ánh mắt Diệp An Thần chỉ hơi hơi mỉm cười. Sau đó đem bánh quy vừa rồi nếm qua dịch tới trước mặt Diệp An Thần: “Khá ngon, ngươi cũng nếm thử.”

Diệp An Thần chớp chớp mắt, nhìn nhìn đĩa bánh trước mặt chính mình, lại nhìn Bạch Tịch Vũ vẫn tươi cười, chẳng lẽ tình huống hiện tại không nên ngăn cản sao? Chỉ là Bạch Tịch Vũ trả lời vẫn là một nụ cười nhàn nhạt.

Diệp An Thần còn tự hỏi, nhưng Mộ Dung Quý lại vẫn tiếp tục mà đi tìm đường chết, tiếp tục dùng vẻ mặt vô lại mà cười, tiếp tục câu lấy lửa giận của Tổng Tài đại nhân: “Này bánh quy chính là tôi tìm đầu bếp chuyên nghiệp nướng a, nếm thử a…… Chẳng lẽ muốn tôi tự mình đút cho cậu?”

Trong mắt Diệp An Thần, Mộ Dung Quý vẫn là vẻ mặt tìm đường chết. Mà Tổng Tài đại nhân ngồi cạnh, Diệp An Thần càng khẳng định sau khi Mộ Dung Quý nói những lời này xong, độ ấm bên người cậu tức khắc lại giảm xuống vài độ, làm Diệp An Thần không nhịn được muốn xoa tay.

Vì thế khi áp lực lên đến đỉnh điểm Diệp An Thần duỗi tay cầm lấy kia miếng bánh quy đã thành trung tâm kia, hướng bên miệng Tổng Tài đại nhân nói: “Nghe nói…… Khá ngon, anh muốn nếm thử hay không?”

Vừa nói xong những lời này, tức khắc, Diệp An Thần liền cảm thấy độ ấm bên người tức khắc tăng trở lại a! Bạn đầu là mùa đông tuyết trắng mênh mang, hiện tại thì lại là xuân về hoa nở a! Khi độ ấm tăng trở lại, Tổng Tài đại nhân đêm khuôn mặt băng sơn đánh võ, khóe miệng lộ ra một cái nhếch môi rất nhỏ giống như là đang mỉm cười.

Khi Diệp An Thần cảm thấy chính mình ảo giác, Đông Phương Tuyệt lại há mồm cắn bánh quy, ăn luôn ở trên tay Diệp An Thần thuận tiện còn ở ngón tay cậu hôn một cái, làm cho Diệp An Thần đỏ mặt, nhanh chóng thu tay lại. Nhưng Diệp An Thần vẫn là cảm thấy ngón tay có điểm ngứa, giống như cảm giác Tổng Tài đại nhân vừa rồi hôn còn lưu lại.

“Ân, là khá ngon.” Đông Phương Tuyệt gật gật đầu, sau đó, trước mặt Diệp An Thần cũng xuất hiện bánh quy.

Đủ rồi a…… Còn chưa đủ? Thấy trước mặt có một đĩa bánh quy, Diệp An Thần thật sự rất muốn rít gào a! Hơn nữa, nếu dựa theo trình tự mà nói, Tổng Tài đại nhân ngài không nên đối với nữ phụ bên cạnh nói những lời này sao?

Bất đắc dĩ mà xem thường, nhai hai miếng nuốt xuống, lại phát hiện Tổng Tài đại nhân lại cầm một miếng bánh quy đặt ở trước mặt>_<|||…… Đủ rồi a!

Rất rối rắm nhìn Tổng Tài đại nhân, nơi này còn có người a, có thể giảm khoe khoang ân ái một chút? Không biết ở trước mặt người khác khoe ân ái sẽ chết sớm sao? Không phát hiện ở bên cạnh Mộ Dung Quý cũng bắt đầu bắt chước động tác của bọn họ sao? Tổng Tài đại nhân, bớt bớt a……

Chỉ là…… Nhìn ánh mắt mỉm cười của Tổng Tài đại nhân nhìn chăm chú, Diệp An Thần cuối cùng vẫn là há miệng ăn xong bánh quy trong tay Tổng Tài đại nhân. Chỉ là…… Diệp An Thần nhìn Tổng Tài đại nhân lại duỗi tay muốn lấy một miếng khác, QAQ Tổng Tài đại nhân ngài đây là đút tôi ăn đến nghiện rồi sao?

“Các ngươi bốn người đủ rồi a, ít nhất cũng ngẫm lại cảm giác của người độc thân là tôi ở nơi này a!” Ở một bên một mình chơi một hồi nữ phụ Mộ Dung tình rốt cuộc nhịn không được, dùng ngón tay gõ gõ bàn nói.

Diệp An Thần ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc đối Mộ Dung Tình, mà Mộ Dung Tình cũng vừa lúc nhìn cậu. Chỉ là nhìn thoáng qua sau đó Mộ Dung Tình liền dời ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Quý, “Ca, ngươi hôm nay là ra cửa quên uống thuốc đi! Như vậy mà kích thích Tuyệt, ngươi là ngứa da muốn cùng Tuyệt bàn luận sao?” Nói xong, còn rất là ưu nhã trợn trắng mắt mà nói.

“Này không phải xem Tuyệt mang đến một người đáng yêu liền nghĩ muốn trêu một chút sao?” Mộ Dung Quý trên mặt lại nở rộ ra một nụ cười sáng lạn, chỉ là thời điểm Diệp An Thần nghe đến những lời này lại là không thể vui nổi.

Vừa rồi Mộ Dung Quý nói gì đó? Đáng yêu? Trêu một chút? Hắn cho rằng hắn là cái gì a! A? Khi Diệp An Thần vừa định đứng lên tạc mao, lại nghe thấy tiếng đập cửa, bản năng quay đầu lại, không trong chốc lát cửa từ bên ngoài mở ra, một phục vụ sinh rất lễ phép đối với người trong phòng người khom lưng, sau đó mới nói: "Buổi đấu giá sắp phải bắt đầu rồi.”

“Đã biết.” Mộ Dung Quý thu hồi tươi cười trên mặt, gật gật đầu sau đó đối với người vừa tiến vào vẫy vẫy tay.

Chờ người nọ rời đi, Mộ Dung Quý mới đứng lên, có điểm tiếc nuối nói: “Xem ra hôm nay cũng chỉ có thể nói tới đây, nói như thế nào nơi này cũng là của ta, phải đi lộ cái mặt a!” Vừa nói vừa lắc đầu, sau đó ánh mắt ở trên người Đông Phương Tuyệt đảo qua, “Ta hiện tại liền phải xuống, đi cùng nhau không?”

“Ân.” Đông Phương Tuyệt gật đầu cũng đứng lên.

Vì thế vừa rồi đi lên chỉ có Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần. Mà hiện tại đi xuống, lại là biến thành năm người, Diệp An Thần đứng ở bên người Đông Phương Tuyệt, cảm nhận được khi bọn họ vừa xuất hiện ở cửa đã bị rất nhiều người nhìn chăm chú, tuy rằng so với vừa rồi đi lên rất nhiều, nhưng Diệp An Thần vẫn không tự giác hướng Tổng Tài đại nhân phía sau rụt rụt.

Trên tay ấm áp, nguyên bản rúc ở sau Tổng Tài đại nhân cũng bị đưa tới trước mặt mọi người. Diệp An Thần nghi hoặc ngẩng đầu, lại thấy Tổng Tài đại nhân tựa như dùng ánh mắt mang ý cười mà an ủi, “Có tôi ở đây, không có việc gì.” Đồng thời thanh âm cũng ở bên tai Diệp An Thần vang lên.

Trước mắt bao người bị Tổng Tài đại nhân lại một lần nắm tay, Diệp An Thần vẫn cảm thấy có điểm lo lắng, nhưng là lại không muốn rút tay về, mà vừa rồi Tổng Tài đại nhân nói, cũng làm Diệp An Thần tâm bình tĩnh không ít.

Chậm rãi thở ra một hơi, liền cảm thấy giống đã không có khẩn trương như vừa rồi. Chỉ là, cảm giác như vậy không có liên tục bao lâu Diệp An Thần liền nghe thấy được ở bên cạnh cầu thang ồn ào, khi thấy đứng ở chỗ đó có vài người……

Diệp An Thần chỉ muốn nói…… Có một số việc, cậu đoán được mở đầu, đoán được kết cục, lại không có đoán được quá trình a! Nữ chính a! Nói vì cái gì cô hiện tại lại ở chỗ này? Suất diễn của cô không phải còn chưa bắt đầu sao? Cô không phải vẫn luôn cần cù chăm chỉ đi cốt truyện sao? Kia hiện tại ngài như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK