• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Diệp An Thần trên người cũng bị thương, hai người cũng không có ở bệnh viện lâu lắm, biết Bạch Tịch Vũ trừ bỏ có điểm não chấn động cùng trầy da bên ngoài, cũng không có việc gì, Đông Phương Tuyệt liền mang theo Diệp An Thần trở về.

Chỉ là dọc đường Đông Phương Tuyệt vẫn duy trì trầm mặc, dừng lại xuống xe liền không có cho Diệp An Thần có cơ hội nói chuyện, một phen bế Diệp An Thần lên trực tiếp để tới trên giường.

Mà Diệp An Thần cũng khó được không có một tia phản kháng, biết Tổng Tài đại nhân liền tính mặt ngoài nhìn qua bình thường, nhưng trong lòng nhất định còn không có hoàn toàn yên ổn. Ngoan ngoãn theo ý Tổng Tài đại nhân nằm trên giường, nhìn Tổng Tài đại nhân cởi quần áo nằm nghiêng đến bên người cậu, chủ động mà dựa qua, ở vị tria quen thuộc trong ngực tìm một vị trí thoải mái, cảm giác eo cũng bị Tổng Tài đại nhân nhẹ nhàng mà ôm lấy, Diệp An Thần nhắm hai mắt không khỏi ở khóe miệng lộ ra một mạt ý cười nhàn nhạt.

Chung quanh hết thảy đều an tĩnh làm người ta cảm thấy thoải mái, Diệp An Thần nhắm hai mắt, nằm yên trong lòng Đông Phương Tuyệt. Trải qua tai nạn xe cộ kinh hách cùng vết thương trên người, chỉ chốc lát sau cũng đã ngủ.

Cảm giác được trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Đông Phương Tuyệt mới chậm rãi mở mắt, nỗ lực áp chế điên cuồng trong mắt, chỉ là lẳng lặng mà nhìn người trong lòng ngủ say, nắm thật chặt tay người nọ.

“Tuyệt.” Có lẽ là tay đè lên ngực làm Diệp An Thần cảm giác được không thoải mái, hơi hơi mở to mắt, nhíu nhíu mày, đem đầu lại hướng trong lòng Đông Phương Tuyệt cọ cọ sau đó ngủ say. Chỉ là một tiếng nhẹ giọng kia lại làm điên cuồng trong mắt Đông Phương Tuyệt một chút lại một chút biến mất.

Người này a! Tay sờ đến má Diệp An Thần vỗ vỗ nhẹ, ở trên mặt lưu luyến xoa nhẹ hai cái, ngửi mùi hương trên người người này cùng mùi trên người hắn tương tự, Đông Phương Tuyệt mới nhắm mắt lại, thật lâu sau về sau mới chậm rãi mở ra, chỉ là trong cặp mắt kia đã khôi phục như ban đầu, mềm nhẹ cúi đầu ở đâu mắt đang nhắm của người kia hôn một cái, người này a…… Luôn là một chút lại một chút chiếm cứ tâm hắn, luôn làm hắn cảm thấy yêu không thể đủ, hắn đã yêu người này, đã không thể hình dung.

Diệp An Thần không biết chính mình ngủ bao lâu, kéo rèm cửa bên ngoài vẫn là một mảnh đen nhánh. Bên người vẫn là lồng ngực rộng lớn của Tổng Tài đại nhân.

“Tỉnh?” Diệp An Thần chỉ là giật giật, trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng trầm thấp của Tổng Tài đại nhân.

“Ân.” Ở trong lòng Đông Phương Tuyệt gật gật, thu hồi tay còn đặt ở trên eo Tổng Tài đại nhân. Ngẩng đầu, tiến vào mắt cậu chính là ánh mắt của người kia.

“Hiện tại đã mẫu giờ rồi?” Từ tròn lòng Tổng Tài đại nhân ngồi dậy, vươn ra mép giường bật đèn, nhưng giây tiếp theo lại bị Đông Phương Tuyệt ôm vào trong lòng.

“Hiện tại còn sớm, em ngủ một lát nữa đi.” Đem chăn kéo lên, ở trên mặt Diệp An Thần hôn hôn, lại nói tiếp, “Đói sao? Tôi đi xuống làm cháo cho em.”

Nói xong liền muốn xuống giường, lại bị Diệp An Thần một phen giữ chặt, khó hiểu quay đầu lại “Làm sao vậy?”

“Anh có phải chưa ngủ?” Dùng bàn tay đau sờ lên đáy mắt Đông Phương Tuyệt, hiện tại là nửa đêm, mà vừa rồi cậu vừa động, Tổng Tài đại nhân liềm hỏi, hơn nữa trong thanh âm cũng không có một tia mông lung khi mới tỉnh.

“Tuyệt……” Bàn tay nắm lấy cánh tay Đông Phương Tuyệt bị hắn bắt lấy, Đông Phương Tuyệt đem đầu ngón tay ấm áp đặt ở trên môi, thật lâu sau về sau mới nhẹ nhàng mà hôn một cái, “Không có việc gì, qua mấy ngày liền tốt, em muốn ăn cái gì?”

“Em muốn cháo thịt nạc anh làm.” Biết vô luận chính mình nói cái gì đều không thể hoàn toàn đuổi đi bất an trong lòng Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần từ trên giường bò dậy, lấy quần áo ở đầu giường mặc vào.

Cùng Tổng Tài đại nhân cùng nhau làm một bữa cơm khuya, mỹ mãn ăn xong, Diệp An Thần trái lo phải nghĩ, nhìn vết thương trên người chính mình không phải rất sâu. Kỳ thật đã an tâm, lại nói, nói nhiều cũng vẫn là vô nghĩa.

Vì nghĩ như vậy mà Diệp An Thần chủ động ngồi vào trong lòng Tổng Tài đại nhân, tích cực cởi quần áo rộng thùng thình trên người Tổng Tài đại nhân, vì thế, ngày hôm sau ghé vào trên giường nhìn gối đầu, Diệp An Thần ai thán, cậu là bệnh nhân a, vì cái gì Tổng Tài đại nhân liền không thể thương hương tiếc ngọc một chút?

Bất quá, có lẽ Diệp An Thần hành động vẫn là có điểm tác dụng, ít nhất ngày thứ ba Tổng Tài đại nhân rốt cuộc vẫn là dưới sự khuyên bảo của Diệp An Thần đi làm, nhìn cửa đóng cửa lại, Diệp An Thần ở trong lòng một phen lau nước mắt, làm Tổng Tài đại nhân an tâm, quả nhiên là một việc không dễ dàng a.

“Tẩu tử……” Đông Phương Tuyệt mới rời đi không lâu, liền có một đầu vàng chóe từ ngoài cửa dò xét tiến vào, thấy Diệp An Thần ghé vào trên giường xem máy tính liền nhanh chóng đi vào, thuận tiện còn đóng cửa lại, nhìn Đông Phương Đêm như tiểu lão thử tiến vào, Diệp An Thần nghi hoặc một chút, đứa nhỏ này…… Là tới làm trộm sao?

“Tẩu tử, ngươi không sao chứ.” Ở trên tay Diệp An Thần nhìn nhìn, Đông Phương Đêm quan tâm hỏi, nhưng còn không có chờ Diệp An Thần trả lời, Đông Phương Đêm lại nói, rất bất mãn đối với Diệp An Thần bắt đầu oán giận, “Ngươi không biết, ta lúc sáng sớm liền tới thăm ngươi, nhưng ca ca ta vẫn luôn ngăn ta. Cửa phòng cũng không cho ta tới gần.”

Nghe một chuỗi dài oán giận, Diệp An Thần cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Cậu liền nói vì cái gì cậu bị thương, Đông Phương Đêm này ngốc này như thế nào không có ở trước mặt cậu xuất hiện, nguyên bản còn nghĩ có phải hay không còn loanh quanh thăm Vũ, hóa ra là nguyên nhân này a! Bất quá, ngăn không cho người tiến vào, thật đúng là việc mà Tổng Tài đại nhân sẽ làm.

“Ngươi đi xem qua Vũ chưa? Hắn thế nào?” Ngắt lời Đông Phương Đêm đã càng nói càng xa, Diệp An Thần điều chỉnh tư thế, để chính mình thoải mái một chút.

“Đi rồi, bác sĩ nói đã không có việc gì.” Nghiến răng nghiến lợi nói, Đông Phương Đêm vừa nhớ tới Mộ Dung Quý hiện tại vẫn còn ở bên cạnh Vũ liền muốn cắn người.

“Vậy là tốt rồi.” An tâm gật gật đầu, cậu rời đi ngày đó bác sĩ nói còn muốn quan sát mấy ngày, mà mấy ngày nay Tổng Tài đại nhân vẫn luôn bồi ở bên người cậu, liền tính là hỏi Tổng Tài đại nhân cũng chỉ ngắn gọn nói không có việc gì, hiện tại từ Đông Phương Đêm nghe thấy câu kia, Diệp An Thần rốt cuộc yên tâm.

Chỉ là tuy rằng yên tâm, Diệp An Thần lại là nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Đêm, “Nếu Vũ không có việc gì, biểu tình muốn cắn người này của ngươi là chuyện như thế nào?”

“Ta…… Tẩu tử, ngươi không biết, Mộ Dung Quý tên hỗn đản kia hắn cư nhiên cũng ở bệnh viện, hơn nữa…… Nhìn hắn ở bên người Vũ đi tới đi lui, còn hôn Vũ, ta liền…… Ta liền……” Gắt gao nắm nắm tay, Diệp An Thần cảm thấy, liền tính là cậu không nói ra câu kế tiếp, cậu cũng đã hiểu ý câu sau, nhưng là…… Oa nhi này không phải đã buông sao? Như thế nào hiện tại……

“Ngươi không biết, thời điểm ta đi vào, Mộ Dung Quý tên hỗn đản kia đang dùng miệng uy Vũ ăn trái cây, lúc ta thật muốn xông lên đem hắn đánh. Hơn nữa sau đó lại còn không cho ta thăm Vũ. Thật sự đáng giận, quả nhiên hỗn đản chính là hỗn đản, một ngày nào đó ta nhất định phải hung hăng mà chém hắn một trận.” Đem nắm tay bẻ khanh khách, giống như hiện tại Mộ Dung Quý đã ở trước mặt.

Ngày này, Diệp An Thần cảm thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói chính là sẽ không xuất hiện. Chỉ là những lời này lại là không thể nói ra. Nhìn thoáng qua Đông Phương Đêm cầm trên tay Ipad, nghe Đông Phương Đêm kia đã bắt đầu nói tỉ mỉ kĩ càng kế hoạch đem Mộ Dung Quý chém, Diệp An Thần đúng lúc mở miệng nói sang chuyện khác, “Ngươi tới tìm ta hẳn là không phải cố ý là tới thăm ta đơn giản như vậy đi.”

“Ân, đúng vậy, nhà ăn thiết kế đã xong, ta lấy tới đây cho ngươi xem.” Nghe Diệp An Thần nói xong, Đông Phương Đêm ngừng nói đến kế hoạch khổng lồ, đem máy tính mở ra để tới trước mặt Diệp An Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK