“Anh đừng cử động.” Một tay ôm Tổng Tài đại nhân dùng chút lực, một tay khác vẫn sờ loạn trên mặt Đông Phương Tuyệt, sau đó nhìn người trước mặt cười ngốc hề hề, “Tuyệt đâu……”
“Em đây là đang dụ dỗ tôi sao?” Bắt lấy cái tay đang ở trên mặt chính mình sờ loạn, đặt ở trên môi hôn hai cái, liền thay đổi phương hướng mà hôn lên môi Diệp An Thần. Khó có lúc Diệp An Thần không đỏ bừng mặt mà rất nhiệt tình đáp lại. Thẳng đến khi Diệp An Thần sắp hít thở không thông, Đông Phương Tuyệt mới buông ra, dùng lòng bàn tay lau khoé môi người kia, lại nhịn không được mà hôn một cái, “Em đó, tên tiểu yêu tinh này.”
Thật muốn đem em ăn vào trong bụng a! Đem người không có nửa điểm phản ứng cẩn thận đặt lên giường, cẩn thận cởi bớt quần áo cho Diệp An Thần đặt ở một bên, nhìn người trước mặt kia mê người, Đông Phương Tuyệt phát hiện, người trước mắt này lại một lần nữa khiêu chiến định lực của chính mình a!
“Tuyệt……” Đôi mắt mang theo hơi nước, không có tiêu cự mà nhìn Đông Phương Tuyệt, tay lại quờ quạng trước mặt, lại là cái gì cũng không bắt được. Vì thế lại lắc lư từ trên giường bò dậy, chậm rãi dịch đến mép giường, ngồi ở mép giường, còn nghi hoặc tạm dừng vài giây, giống như đang tự hỏi trước mặt có nhiều người như vậy, thì cái nào mới là Tổng Tài đại nhân.
Vì thế sau khi tự hỏi vài giây, Diệp An Thần quyết đoán nhào tới một Tổng Tài đại nhân.
Làm cho Đông Phương Tuyệt lập tức tiến lên ôm lấy người đang muốn từ trên giường ngã xuống dưới kia: “Như thế nào uống say lại như vậy.” Đông Phương Tuyệt cười nhìn Diệp An Thần ôm mình ngây ngô cười, lắc đầu. Trước kia cũng không thấy dính người như vậy a, hiện tại uống say…… Ha hả…… Ở trên môi người kia hôn một cái, thật là một tiểu yêu tinh dính người a!
“Tuyệt……” Vui vẻ nắm lấy quần áo Tổng Tài đại nhân cọ cọ, lại cọ đến cúc áo cọ, sau đó ủy ủy khuất khuất nhìn cúc áo trước mặt, “Khi dễ ta……” Nhìn cúc áo, Diệp An Thần khụt khịt, vươn ngón tay ra chọc chọc, nhưng lại chọc trượt. Vì uống say, mà Diệp An Thần liền tiếp tục hướng cúc áo kia mà chọc, có một loại cảm xúc chọc đến nghiện.
Mà động tác như vậy lại làm khổ Đông Phương Tuyệt. Tiểu yêu tinh này là đang tìm chết sao? Duỗi tay bắt lấy cái tay nhỏ đang lộn xộn của Diệp An Thần, thấy Diệp An Thần ngẩng đầu vô tội nhìn hắn, Đông Phương Tuyệt tức khắc cảm thấy có một phen dục hoả đốt người.
“Di……” Tuy rằng bị Đông Phương Tuyệt bắt được một tay, nhưng vẫn như cũ ghé vào trên người Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần nhìn cái cúc chớp chớp mắt, hoàn toàn say, Diệp An Thần vẫn như cũ rất là tò mò dùng tay chọc chọc. Tuy rằng thẳng đến lần thứ ba mới thành công, nhưng là khi thành công lại một lần nữa thực chuẩn xác mà chọc chọc, chọc xong về còn bày ra vẻ mặt muốn khen ngợi mà nhìn Đông Phương Tuyệt.
Nếu hiện tại hắn còn không làm gì, Đông Phương Tuyệt cảm thấy, hắn không phải một thằng đàn ông. Hơn nữa…… Tiến lên hôn lên Diệp An Thần đang ngửa đầu, sau đó chậm rãi đè người ở dưới thân: “Đây chính là em gợi lên, em cần phải phụ trách.” Nói xong, lại một lần nữa hôn lên cặp môi thơm mềm mê người kia, chỉ là lúc này không có dừng lại, mà là một đường hôn xuống phía dưới, không ngừng ở trên làn da trắng nõn của người kia mà lưu lại dấu vết của mình.
Ngày hôm sau, trên giường một người mới động đậy. Diệp An Thần dùng tay xoa xoa đầu từ trong chăn chui ra, ngáp một cái. Duỗi tay, lại không có sờ đến di động đặt ở đầu giường, nghi hoặc mở mắt ra, ló đầu ra, lại bởi vì thế mà động đến miệng vết thương, tức khắc không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Chỉ là khi hút xong khí lạnh về sau, nhìn trên cánh tay một mảng xanh tím, mơ hồ đầu lại bắt đầu thanh tỉnh, cậu không phải ở uống rượu sao? Như thế nào về đến nhà? Tổng Tài đại nhân…… Sau đó…… Sau đó là cái gì!!
Nhớ tới gì đó Diệp An Thần nhìn chằm chằm cánh tay một mảng xanh tím mà ngẩn người. Thật cẩn thận xốc chăn lên nhìn nhìn, khi thấy thân mình tràn đầy dấu hôn, Diệp An Thần biết chính mình uống rượu sau đó thật sự……
A…… Chính mình rốt cuộc là làm cái gì? Nhớ lại ở trên giường lăn hai cái, nhưng bị phía sau đau đớn làm cho cứng đờ ở tại chỗ. Tuy rằng uống say, nhưng hiện tại nghĩ lại một chút, quá trình kia tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng là…… Cũng không có mơ hồ nhớ không rõ, dùng tay che mặt, giống như lúc ấy vẫn là chính mình dụ dỗ Tổng Tài đại nhân. Xoay người, chôn mặt vào gối đầu, lại không cẩn thận đụng tới miệng vết thương phía sau làm Diệp An Thần hút khí.
Xoa xoa mặt, dùng khóe mắt trộm nhìn nhìn ngón tay mình, cậu cư nhiên…… Cư nhiên còn chọc…… Chọc Tổng Tài đại nhân cái kia…… Ô ô ô…… Không mặt mũi gặp người a! Vì cái gì cậu lần đầu tiên liền dưới tình huống như thế liền trao thân a! Ô ô ô……
Bất quá……Cảm thán trong chốc lát chính mình mơ mơ màng màng cư nhiên đã bị ăn về sau, Diệp An Thần liền nghiêng đầu nhìn giường, chính là vì cái gì Tổng Tài đại nhân không ở đây? Chậm rãi đem thân mình dời qua, ấm áp, hẳn là vừa rời đi không lâu đi!
Chỉ là……Loại thời điểm không phải hẳn là chờ cậu tỉnh lại sau đó nói vài câu lời ngon tiếng ngọt gì đó sao? Hoặc là nói câu tối hôm qua cảm giác thế nào a, như thế nào hiện tại người lại không thấy, loại cảm giác này chính là dùng xong rồi liền ném là xảy ra chuyện gì?
Lay lay gối có mùi của Tổng Tài đại nhân, bụng lại kêu lên nói cho Diệp An Thần biết cậu đói bụng, bẹp bẹp miệng, thấy bốn phía không có giấy, ô ô ô ô…… Đem mặt chôn ở gối đầu…… A……Cậu bị “Vứt bỏ”…… Ô ô ô……
Chỉ là Diệp An Thần còn không có kịp cảm thán nhiều, cửa phòng lại mở. Nghi hoặc quay đầu, thấy Tổng Tài đại nhân bưng một cái khay đi đến.
"Nhớ tôi a!” Đóng cửa lại, đem đồ trong tay để lên tủ đầu giường, khom lưng ở trên trán Diệp An Thần hôn một ngụm, hôn xong còn một đường hôn xuống phía dưới thẳng đến khi hôn lên môi Diệp An Thần.
“Ai nhớ nhà anh?” Đem người đang ôm chính mình đẩy ra một chút, Diệp An Thần từ trên giường bò dậy, chỉ là khi ngồi dậy liền cảm giác được chỗ kia truyền đến một trận đau đớn, làm Diệp An Thần ban đầu thấy đồ ăn liền vui vẻ sau đó cứng đờ, hung hăng mà trừng mắt nhìn Đông Phương Tuyệt.
Tuy rằng tựa hồ hình như là cậu bắt đầu trước, nhưng Tổng Tài đại nhân hình như cũng có điểm không kiềm chế……Cậu nói như thế nào cũng là lần đầu tiên được không? Tuy rằng cậu không phải nữ cũng không cần thương hương tiếc ngọc, nhưng nói như thế nào cũng là quý trọng a!
“Có khỏe không? Hiện tại có thể nhẫn một chút, về sau sẽ quen.” Đem một cái gối đầu nhét vào phía sau Diệp An Thần, sau đó đem chăn kéo lên, Đông Phương Tuyệt mới cầm cháo chậm rãi quấy.
“Hừ! Anh còn mơ lần sau……” Ánh mắt từ trên bát cháo của Đông Phương Tuyệt dời qua, Diệp An Thần rất biệt nữu ngẩng đầu lên, tên hỗn đản này cư nhiên còn nghĩ có lần sau, lúc này đã đau chết rồi. Trong lòng gian nan phun tào, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tổng Tài đại nhân, cảm thụ được chính mình liền tính là nằm cũng ẩn ẩn đau mặt sau, rất tìm đường chết bỏ thêm một câu, “Anh vẫn là đem kỹ thuật luyện cho tốt rồi nói sau!”
Nói xong Diệp An Thần liền có điểm hối hận, lấy tính cách của Tổng Tài đại nhân, hiện tại nghe được lời như vậy……
“Ân, rất đúng.” Đông Phương Tuyệt rất là nghiêm túc gật gật đầu, cười cười sau đó buông bát cháo trong tay xuống liền hôn lên môi Diệp An Thần, “Chúng ta phải hảo hảo luyện tập mấy lần.” Duỗi tay sờ người Diệp An Thần tràn đầy dấu hôn, nguyên bản chỉ là muốn chọc Diệp An Thần, lại sờ thân mình kia, thấy một thân lưu lại toàn là dấu hôn của chính mình về sau có điểm dừng không được.
Trong lòng chỉ có một thanh âm ở kêu gào, muốn càng nhiều, muốn làm người này từ trong ra ngoài đều là của hắn, muốn hung hăng mà xỏ xuyên người trước mặt này, làm đối phương trong mắt, trong lòng, trong thân thể đều chỉ có hắn.
Cậu đây là tìm đường chết sao? Ô ô ô……Thời điểm nói xong liền biết sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Cảm giác tay Tổng Tài đại nhân chậm rãi sờ xuống phía dưới, Diệp An Thần đúng lúc từ trong nụ hôn của Tổng Tài đại nhân mà phục hồi tinh thần lại, đẩy người đang ở trên chính mình ra, hỗn đản a! Cậu hiện tại vẫn còn đau, cư nhiên liền lại bắt đầu nghĩ đến làm.
Nếu là lại đến một lần, Diệp An Thần có thể khẳng định, chính mình hôm nay là thật sự không cần ngồi.
“Em đói bụng.” Đẩy Tổng Tài đại nhân ra, làm Tổng Tài đại nhân rời khỏi mình một khoảng, Diệp An Thần mới cảm thấy an toàn một chút.
"Tôi không phải chuẩn bị uy em ăn no sao?” Nói xong Đông Phương Tuyệt liền lại cười muốn tiến lên.
Liếc mắt làm lơ khuôn mặt tươi cười của Tổng Tài đại nhân, trực tiếp cầm lấy cháo uống, bên trong thả tôm thịt a gì đó, uống lên thực tươi ngon, nguyên lai Tổng Tài đại nhân buổi sáng không ở lại giường là đi làm cháo cho cậu sao? Làm cho cậu còn thực thương tâm cảm thấy chính mình bị vứt bỏ đâu!
Tác giả có lời muốn nói: Rống rống rống…… Diệp tiểu thụ rốt cuộc bị ăn, rải hoa, rải hoa!!