Một đêm trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Tây Môn mập mạp mặt mũi bầm dập chạy tới, kêu khóc nói: “Huyền ca, cứu ta với.”
Giang Thái Huyền sững sờ, ngạc nhiên nói: “Ngươi xảy ra chuyện gì vậy, ai làm?”
“Võ Tòng hắn, hắn đêm qua bắt ta ra ngoài hành hạ cả một đêm, huhu.” Tây Môn mập mạp khóc lóc kể lại chi tiết chuyện hắn bị tra tấn đêm qua. Đúng thật là thê thảm, khiến cho người ta xuất hiện bóng ma tâm lý.
“Khụ.” Giang Thái Huyền vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi yên tâm, Võ Tòng dám khi dễ ngươi như thế, ta nhất định sẽ nói lại hắn.”
“Đa tạ Huyền ca.”
“Không khách sáo, ta sẽ nói hắn hạ thủ nhẹ một chút.”
" ... "
“Tràng chủ, cuộc thi săn bắn có kết quả rồi, ngươi mau xem xem.” Lý Quảng chạy tới, trước mặt hắn có một cái giao diện ảo.
“Có kết quả thôi mà, có gì đáng xem đâu.” Giang Thái Huyền không hiểu nhưng vẫn là đăng nhậpThiên Võng xem một chút.
“Vãi, cuộc thi săn bắn, vị trí đệ nhất có bốn người, vị trí thứ hai là một người, thứ ba là bốn người, vị trí thứ tư cùng ba vị trí đầu tiên chênh lệch một khoảng lớn! ”
“Vị trí cũng có thể cùng một lúc có nhiều người à? ” Giang Thái Huyền mở to hai mắt xem bài đăng.
Kết quả của cuộc thi săn là gian lận hay là có nội tình? Bí mật của ba người đứng bảng đầu này là gì? Tin tức về hành động đầu tiên vẫn chưa được xác nhận!
Hạng nhất: Thang Nguyệt Lộ, Trần Lạc, Vương Minh Minh, Trần Trùng. Thành quả săn bắt: hai mươi đầu yêu thú Trúc Cơ.
Hạng hai: Viên Thanh, mười đầu yêu thú Trúc Cơ.
Hạng ba: Phùng Hạo, Mạnh Thanh Thanh, Tần Long, Bàng Tiến, hai đầu yêu thú Trúc Cơ và yêu thú non Trúc Cơ.
Hạng tư: Dư Minh, thiên tài của học viện Thanh Nguyệt, Võ đạo cấp chín. Thành quả săn bắt: Ba đầu yêu thú cấp chín, hai đầu yêu thú Tiên Thiên.
Hạng năm: Đạo sư của học viện Thanh Nguyệt, một đầu yêu thú Tiên Thiên.
Hạng sáu:
“Thật dám chơi...” Giang Thái Huyền khóe miệng giật một cái, đám người này rõ ràng là gian lận.
Ba hạng đầu đều có yêu thú Trúc Cơ. Hạng nhất, hạng hai đều là mười đầu trở lên, quan trọng nhất là, mấy người này đều không phải là Tiên Thiên.
Hơn nữa, những người chiến quả đều nhiều như nhau nên hoàn toàn không cách nào chọn ra ai cao ai thấp, chỉ có thể đặt song song với nhau.
“Kết quả thành ra thế này, ta thật muốn xem xem các ngươi làm thế nào xếp ra được.” Giang Thái Huyền kéo xuống dưới, phát hiện tất cả đều là chất vấn. Nhưng bọn hắn đều không phải người chủ trì của cuộc thi đấu săn bắt, dù có chất vấn cũng vô dụng, phải chờ người phụ trách tuyên bố.
Không một ai tin tưởng những người này mạnh như vậy, không phải là Tiên Thiên nhưng có thể giết được Trúc Cơ, chuyện này ai cũng không dám tin tưởng.
Hiện tại, đoán chừng vẫn đang tra tìm nguyên nhân. Giang Thái Huyền sờ sờ cằm, hắn cũng không lo lắng có người đến nơi này tìm đến hắn, lo lắng mấy vị khách hàng này sẽ tự chơi chết chính mình.
Thành Thanh Nguyệt, khu vực kiểm tra cuộc thi săn bắn.
Vương Minh Minh phong quang vô hạn cao ngạo ngồi ở hàng ghế cao nhất mà nhìn xuống Tiêu Thành, khinh thường nói: “Tiêu Thành, ta đã nói là ta vô cùng may mắn mà!”
Đám người Thang Nguyệt Lộ trợn trắng mắt, ngươi cứ tiếp tục bốc phét đi, chúng ta tuyệt đối không vạch trần.
Xếp ở hạng hai - Viên Thanh đang co rúm da mặt vì phải cố nén cười, mọi người không ai biết được chuyện hắn vì đến trễ nên chiến quả đạt được ít hơn, vì vậy chỉ đành xếp thứ hai.
Có thể đạt được hạng hai hắn đã thỏa mãn rồi. Nếu không đi Thần Ma đạo tràng thì vị trí thứ một trăm cũng chưa đến lượt hắn.
Bốn người nhóm Phùng Hạo cũng nghĩ như vậy, trong ngực bọn hắn ôm mấy con yêu thú còn non, phong quang đắc ý.
“Vương Minh Minh, ngươi kiểm tra thì gian lận đã đành, thi săn bắn cũng dám gian lận. Ta không tin ngươi có khả năng giết chết được yêu thú Trúc Cơ!” Tiêu Thành điên rồi, Vương Minh Minh mà hắn luôn luôn xem thường lại hai lần xếp hạng nhất.
“Vương Minh Minh, Thang Nguyệt Lộ, mau nói rốt cuộc là bốn người các ngươi có làm ra chuyện đó hay không?” Một người đàn ông tuổi trung niên mặt lạnh tanh nói, hắn là đạo sư của học viện Thanh Nguyệt, trước đó đã đuổi theo bốn người bọn họ nhưng lại bị yêu thú Tiên Thiên lao ra ngăn cản.
“Ta nói rồi, ta là một người cực kì may mắn.” Vương Minh Minh ngạo mạn nói.
“Mau khai ra, nếu không học viện Thanh Nguyệt lập tức khai trừ ngươi!” Vị đạo sư tuổi trung niên sắc mặt âm trầm nói.
Hắn vốn cho rằng với năng lực của mình có thể đạt được một thứ hạng tốt, không ngờ rằng hắn lại thua chính học sinh của mình.
“Vương Minh Minh, bốn người Thang Nguyệt Lộ và Viên Thanh, Phùng Hạo, tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Một người đàn ông tuổi trung niên đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc:
"Ta là Cố Hạo Nguyên, người phụ trách cuộc thi săn bắn lần này. Nếu các ngươi vẫn ngoan cố không chiu nói ra nguyên nhân sự việc ta sẽ coi đó là gian lận!"
Một người võ đạo cấp chín dẫn theo hai người võ đạo cấp năm lại giết được Trúc Cơ? Chuyện này hoàn toàn là chuyện cười đó?!
Bọn người Thang Nguyệt Lộ còn chưa kịp mở miệng, Vương Minh Minh đã lên tiếng trước, lần này hắn nói chuyện ngữ khí tương đối cung kính: “Hồi bẩm đại nhân, trong lúc thi đấu săn bắt chính vị đạo sư này đã truy sát chúng ta.”
“Cái gì?” Trung niên đạo sư hai mắt trừng lớn dám nói ta truy sát ngươi, cmn, ta truy sát ngươi bao giờ hả?!
“Xoạt!”
Mọi người phía dưới bắt đầu xôn xao, bọn họ là đạo sư và học sinh của học viện Thanh Nguyệt, lúc thi đấu không giúp đỡ nhau thì đã đành lại còn chém giết lẫn nhau?
Hơn nữa, với thân phận là một đạo sư pháp lực cao cường lại đi truy sát mấy tên học sinh, không phải ỷ lớn hiếp nhỏ thì là gì? Nếu chuyện này là sự thật thì vị đạo sư này nhẹ nhất là bị khai trừ, nặng nhất có khả năng bị học viện Thanh Nguyệt xử lý tại chỗ!!
Sắc mặt Cổ Hạo Nguyên trầm xuống: “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, các ngươi mau nói lại toàn bộ sự việc.”