• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Công pháp thì cũng chọn Thần Vũ kinh đi, Nhập môn không cần mua, nhi tử của ta vừa có rồi.” Vương Nguyên thầm nói.

Giang Thái Huyền mỉm cười nhìn ánh mắt nóng rực của y, khách hàng này chạy không thoát được đâu.

“Thần Ma đan tôi luyện thể chất, đả thông kinh mạch. Mình lớn tuổi cũng cần một viên để cải thiện thân thể một chút.”

“Còn có tiên thiên linh khí giúp tinh luyện, rèn luyện nguyên lực... Còn có Thần Huyết đan... Còn có... Nhưng trong túi hết tiền rồi.”

Vương Nguyên đang đếm từng món bảo vật thì bi kịch phát hiện, hình như hắn không có tiền.

Tiền cho Vương Minh Minh mua đồ là tiền của phần thưởng mà Vương Minh Minh bán đi rồi bị hắn thu. Bây giờ nếu mua tiếp sẽ phải động tiền của bản thân, nhưng tiền của hắn không nhiều.

Đừng thấy hắn là cao thủ Tiên Thiên, phụ thân của Vương Minh Minh, là người của một gia tộc cao cấp, thật ra tiền đều bị phu nhân giữ, trên tay chỉ có một chút tiền tiêu vặt.

Giang Thái Huyền đen mặt, nhìn mặt mày xoắn xuýt, lúng ta lúng túng của tên này thì đã hiểu, hắn không có tiền.

“Vương... Hmm, nên xưng hô như thế nào nhỉ?” Giang Thái Huyền há to miệng, không biết nên gọi người trước mặt như thế nào cho phải, trực tiếp gọi tên thì có chút không lễ phép, nhưng nếu xưng hô long trọng thì lại quá hạ thấp chính mình.

“Gọi Vương Nguyên là được rồi.” Vương Nguyên mở miệng, đối với vị tràng chủ bí ẩn này hắn cũng không dám khinh xuất: “Tràng chủ có lời gì muốn nói sao?”

“Vậy ta gọi ngươi là Vương Nguyên.” Giang Thái Huyền gật gật đầu, nói: “Kỳ thật ta muốn xin ngươi giúp ta một chuyện, có thể giúp ta định ngày hẹn gặp vài vị hội trưởng thương hội của thành Thanh Nguyệt không?”

“Hội trưởng của Thương hội?” Vương Nguyên hơi sững sờ, chợt lắc lắc đầu: “Bọn họ là nhân vật tối cao của thành Thanh Nguyệt, đến ta cũng không có cơ hội tiếp xúc qua, trừ phi là lão tổ tông nhà ta.”

“Vậy quên đi.” Giang Thái Huyền chặt đứt ý nghĩ này, không gặp được thì không gặp được vậy. Tự thân chậm rãi phát triển cũng được rồi: “Đạo tràng luôn cố định ở ngay chỗ này không đi đâu hết, nếu ngươi trong tay túng quẫn, trước tiên có thể đi kiếm tiền rồi lại tới cũng không sao. "

Vương Nguyên cảm giác cái mặt mo của hắn cũng đỏ ửng lên: “Được, vậy ngày mai bọn ta lại đến.”

“Kỳ thật, nếu thương phẩm quá đắt thì có thể xem vận may.” Giang Thái Huyền đem Vương Nguyên kéo đến trước bàn quay, chỉ vào phần thưởng phía trên: “Đây là Thần Vũ kinh, một lần rút thăm một kim tệ, nếu nhân phẩm tốt có thể trúng cả bộ!”

“Cả bộ?!” Vương Nguyên hai mắt trừng to, lại nhìn kệ hàng một chút, so với một kim tệ thì quá hời. Nếu trúng thật, thì giá này phải hời gấp mấy lần đây?

“Vương Minh Minh có lẽ đã nói với ngươi về việc Thang Nguyệt Lộ rồi đúng không? Huyết mạch Thần cấp của nàng cũng bằng cách này mà có được.” Giang Thái Huyền nói.

Mặc dù Vương Nguyên cũng không còn non nớt dễ gạt nhưng đối mặt với món hời đầy hấp dẫn vậy nội tâm hắn có chút không kháng cự nổi. Hắn sờ sờ túi, bình thường góp nhặt tiền riêng cũng được chút đỉnh, hay là liều một phen?

Giang Thái Huyền giới thiệu xong xuôi thì trực tiếp thối lui, tiếp theo cũng không cần hắn dụ dỗ nữa.

Quả nhiên Vương Nguyên quyết định bỏ ra một kim tệ để xem có thể quay trúng cả bộ Thần Vũ kinh không, món hời như vậy thật sự rất hấp dẫn.

“Ting, ngươi nhận được một hòn đá bình thường.”

Vương Nguyên cũng không thất vọng, bởi vì đã là Thần Vũ kinh mà dễ dàng có được thì còn có thể gọi là Thần cấp sao?

Thế là, hắn lại bỏ ra thêm một kim tệ nữa.

Giang Thái Huyền ngáp một cái, bây giờ chờ bọn Trần Lạc đấu giá đổi tiền xong thì không biết phải chờ đến lúc nào.

Về phần bọn Phùng Hạo, Viên Thanh, hắn cũng không có ôm hi vọng quá lớn, lúc cho thuê hai người đó vốn không vào đây nhìn nên không thể biết được nơi này thần kỳ như thế nào. Rất có thể bọn họ tưởng đây là nơi cho thuê cường giả.

Hiện tại cuộc thi săn bắt đã kết thúc nên cũng không cần thuê cường giả, không có việc gì cần thì đến làm gì?

Hắn kiểm tra Thiên Võng một vòng thì phát hiện những người này đều ẩn giấu rất hoàn hảo, nửa câu cũng không để lộ ra nơi này.

Nghĩ cũng phải, nếu nơi này bị bại lộ thì cũng đồng nghĩa với việc bọn họ phải thừa nhận đã gian lận trong kì kiểm tra vừa rồi.

Hơn nữa, biết được một nơi bán vật phẩm Thần cấp vốn là cơ duyên. Không cố gắng gia tăng thực lực để đánh bại người khác thì thôi, còn ngu ngốc đến nỗi chạy ra ngoài kể lể à?

Một khắc sau, Vương Nguyên than nhẹ một tiếng rời khỏi bàn quay, mà túi của hắn đã rỗng tuếch rồi.

“Minh Minh, đi về!” Vương Nguyên mở miệng hét lên.

“Con đây.” Vương Minh Minh vội vàng từ đằng xa chạy tới, mặt không che giấu được dáng vẻ tươi cười. Hừ, lần này Tiêu Thành gì gì đó không còn là đối thủ của hắn rồi!

Giang Thái Huyền mỉm cười đưa tiễn hai cha con họ rời đi, đang muốn quay về đạo tràng thì chợt nghe phía trước vang lên một tiếng gầm đầy giận dữ.

“Vương Minh Minh, quả nhiên ngươi ở đây!”

Sau đó có hai bóng người vẻ mặt lạnh lùng đi tới, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Quả nhiên ngươi tới đây để thuê cường giả hòng gian lận!”

“Dư Minh? Đạo sư?” Vương Minh Minh sững sờ, chợt cười lạnh: “Ta gian lận? Ta gian lận thì sao, ngươi dám nói hai con yêu thú Tiên Thiên là ngươi giết không?”

“Ta...” Dư Minh há to miệng, nhất thời nghẹn lời.

Mặc dù hắn là Võ đạo cấp 9 nhưng cường giả Tiên Thiên cũng chưa chắc có khả năng giết được yêu thú Tiên Thiên, chứ nói gì giết tận hai con.

“Đều làm bộ làm tịch như nhau, giả vờ chính nghĩa làm gì?” Vương Minh Minh cười lạnh, giờ phút này hắn tuyệt đối tự tin: “Muốn trách thì hãy trách ngươi là tên nghèo mạt rệp, đến tiền thuê cường giả cũng không có!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK