• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Vương Minh Minh trong nháy mắt xụ xuống, vô cùng đáng thương, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Đại nhân, người có chỗ không biết, bốn người chúng ta là một nhóm bạn tốt, sau khi đi vào yêu thú sơn mạch thì muốn hợp tác cùng cố gắng săn giết yêu thú.”

“Lúc ấy, chúng ta vừa săn giết được một con yêu thú cấp chín thì vị đạo sư này đột nhiên vọt ra muốn cướp đoạt con mồi của chúng ta, sau đó còn muốn giết chết chúng ta.”

“Ngươi nói bậy! Chỉ là một đầu yêu thú cấp chín ta sao có thể thèm để mắt đến?” Đạo sư Trung thay đổi sắc mặt nóng giận gầm lên.

Tiêu Thành cũng vô cùng phẫn nộ: “Mấy người các ngươi đã gian lận còn vu oan cho đạo sư, học viện Thanh Nguyệt có loại học sinh như các ngươi thật sự là một sự sỉ nhục!”

“Câm miệng.” Cổ Hạo Nguyên nhướng mày quát lạnh một tiếng, rồi lại nhìn về phía Vương Minh Minh: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Chúng ta tự biết không phải đối thủ của đạo sư nên cũng không dám chống lại mà xoay người chạy, ngay cả chiến lợi phẩm cũng không kịp thu lấy.” Vương Minh Minh tiếp tục nói: “Nhưng Tiên Thiên tốc độ nhanh bực nào, chúng ta căn bản trốn không thoát, lúc ta nghĩ bọn ta chết chắc rồi thì một đầu yêu thú Tiên Thiên vọt ra chặn lại đạo sư.”

Nói đến đây, Vương Minh Minh cười lạnh một tiếng nhìn đạo sư trung niên một cách mỉa mai: “Có lẽ bây giờ ngươi đang hối hận tại sao lúc ấy không kịp giết chết chúng ta."

“Ngươi nói bậy.” Đạo sư trung niên thở gấp, bốn người bọn chúng vu oan giá hoạ cũng thật điêu luyện.

Vương Minh Minh cười lạnh: “Ngươi dám thề với trời rằng ngươi không có đuổi giết chúng ta không? Nếu không phải đột nhiên có con yêu thú Tiên Thú xuất hiện thì chỉ e là bốn người bọn ta đều đã bị ngươi hạ độc thủ!”

“Nói bậy, ta chỉ truy đuổi phòng ngừa các ngươi gian lận.” Trung niên đạo sư nghẹn đỏ mặt, cả giận nói.

“Đại nhân, ngươi nghe thấy không, chính hắn cũng nói đã truy sát bọn ta!” Vương Minh Minh lập tức kêu lên.

Sắc mặt của đạo sư trung niên tối sầm, trong lòng hắn run lên, vội vàng giải thích: “Không phải ta muốn giết bọn hắn. Ta chỉ muốn đề phòng bọn hắn gian lận trong thi đấu mà thôi, lúc kiểm tra bọn chúng cũng đã từng gian lận một lần. "

Cổ Hạo Nguyên sắc mặt lạnh như băng quét mắt qua đạo sư trung niên, lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ gian lận trong thi đấu thì đó vẫn là trách nhiệm giải quyết của bọn ta, ngươi thân là đạo sư, nhúng tay vào làm gì?”

Đạo sư trung niên trong lòng chùng xuống, nói như vậy có nghĩa là Cổ Hạo Nguyên đã lựa chọn tin tưởng Vương Minh Minh rồi?

Lúc này, Vương Minh Minh nói tiếp: “Bốn người bọn ta liều mạng chạy trốn suốt một canh giờ, tỉnh táo lại thì đã phát hiện chúng ta đang ở sâu trong sơn mạch yêu thú sơn, khắp nơi đều là yêu thú Tiên Thiên.”

“Ngươi đừng nói với ta là tất cả những con yêu thú Tiên Thiên đều uống thuốc độc tự sát? Hoặc là bọn chúng cũng không biết vì nguyên nhân mà liều mạng đánh nhau?” Tiêu Thành chế nhạo.

“Đại nhân, những chuyện xảy ra kế tiếp e là ta không thể nói.” Đột nhiên Vương Minh Minh than nhẹ một tiếng, lui ra phía sau mấy bước.

“Hết đường biện minh thì nói không thể nói à?” Tiêu Thành giễu cợt nói.

Vương Minh Minh chỉ cười một tiếng rồu liếc mắt một cách khinh miệt nhìn Tiêu Thành, im lặng không nói gì.

Cổ Hạo Nguyên cau mày, điều mà hắn muốn biết là nguyên nhân của sự việc săn giết yêu thú Trúc Cơ, nhưng hiện tại y lại không nói về nó thì còn có ý nghĩa gì?

“Ta biết rồi!!! Chắc chắn là những tờ rơi, trên đó nói có một tổ chức cho thuê Trúc Cơ, Tiên Thiên, bọn hắn nhất định là đã bỏ tiền ra thuê.” Một người thiếu niên thét to, hắn cũng nhận được vài tờ truyền đơn nhưng không có để tâm lắm nên đã xé nát nó rồi.

Người thiếu niên này chính là Dư Minh đang ở hạng tư, thứ hạng của hắn còn cao hơn cả đạo sư của học viện Thanh Nguyệt, giết được hai con yêu thú Tiên Thiên, nếu không cho thuê thì hắn đã xếp hạng nhất rồi.

Cổ Hạo Nguyên biến sắc, hắn cũng nghe qua việc này nhưng cũng không có coi đó là chuyện lớn gì, tu sĩ Trúc Cơ rất cao ngạo, há có chuyện tiểu bối bỏ tiền ra thuê là có thể mời được?

Coi như thật có khả năng thuê được thì nếu bọn họ đến khu vực thi đấu, chính là đang phá hỏng quy tắc, chống lại toàn bộ Đại Vân Quốc, dù có là một Trúc Cơ tài giỏi bậc nào cũng chưa chắc dám làm như thế.

“Những điều hắn có phải là sự thật không?” Cổ Hạo Nguyên sắc mặt âm trầm hỏi.

Vương Minh Minh không trả lời, tỷ đệ Trần Lạc cũng không mở miệng, chỉ nhìn về phía Thang Nguyệt Lộ.

Thang Nguyệt Lộ than nhẹ một tiếng, tiến lên một bước: “Cổ đại nhân, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”

Cổ Hạo Nguyên nhíu mày suy tư một lát, gật đầu nói: “Ngươi đi theo ta.”

“Cổ đại nhân?” Đám đạo sư Trung niên nhất thời gấp gáp, đây là muốn hối lộ à?

Cổ Hạo Nguyên sắc mặt trầm xuống: “Chờ ta trở lại xử lý đi kết quả của cuộc thi săn bắt. Nếu nghi ngờ các ngươi có thể đi Quốc Đô hỏi mọi người về cách làm người của ta!”

Đám đạo sư trung niên sắc mặt ngượng ngùng, cảm thấy rất xấu hổ.

Cổ Hạo Nguyên dẫn Thang Nguyệt Lộ đi vào một gian mật thất, thần sắc âm trầm nói: “Nói đi, nếu ngươi lần này không thể giải thích rõ ràng thì không chỉ có thành tích của các ngươi bị vô hiệu, mà còn gặp nguy hiểm về tính mạng.”

Thang Nguyệt Lộ nhìn Cổ Hạo Nguyên, nhẹ giọng mở miệng: “Có người giúp chúng tôi.”

“Quả nhiên các ngươi đã gian lận!” Cổ Hạo Nguyên phẫn nộ.

“Đại nhân chớ vội.” Thang Nguyệt Lộ than khẽ, nói: “Lúc ấy, chúng tôi đang đứng trước thời khắc sinh tử, vốn cho rằng lần này chắc chắn phải bỏ mạng rồi, không ngờ ở thời khắc then chốt có một lão giả bay đến, phất tay một cái liền giết chết tất cả yêu thú Tiên Thiên, lại muốn nhận ta làm đồ đệ.”

“Cái gì?” Cổ Hạo Nguyên hai mắt trừng lớn, chuyện này quá cẩu huyết, trên đời này làm sao có thể có chuyện tốt như vậy?

“Ai, lúc đầu ta cũng không muốn bại lộ.” Thang Nguyệt Lộ hai mắt đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, một đạo Kim Quang Thiểm sáng lên, phía sau hiện ra một cái bóng mờ, một luồng uy lực to lớn nổi lên.

“Đây là?”

Cổ Hạo Nguyên sắc mặt đại biến, hắn cảm nhận được một luồng uy lực cường đại phát ra từ trong sâu thẳm của huyết mạch, đó là uy lực từ tận trong linh hồn!

“Đây là nguyên nhân mà vị tiền bối kia cứu ta. Thì ra, ta có huyết mạch Đỉnh cấp, ông ấy cũng giúp ta thức tỉnh huyết mạch, lại nghe nói ta đang tham gia thi đấu săn bắt nên đã giúp chúng ta săn giết một vài con yêu thú.” Thang Nguyệt Lộ thu liễm khí tức của huyết mạch, thản nhiên nói.

“Huyết mạch Đỉnh cấp!” Cổ Hạo Nguyên cũng là một người mang huyết mạch, chỉ là đẳng cấp huyết mạch của hắn cũng không cao, cảm nhận được uy lực huyết mạch của Thang Nguyệt Lộ, hắn đoán ít nhất phải từ Cấp cao trở lên!

Những vị cường giả có thể đạp gió mà bay hắn gặp qua không ít, nhưng dù là cường giả nhìn thấy huyết mạch cấp cao cũng sẽ rất kích động, muốn nhận đồ đệ còn phải xem cái người mang huyết mạch Đỉnh cấp kia có nguyện ý hay không!

“Đúng là các ngươi may mắn. Bất quá, vị tiền bối kia cũng là vận may tốt mới có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ.” Cổ Hạo Nguyên cười khổ một tiếng, tin tưởng hết thảy.

Huyết mạch đỉnh cấp, đừng nói hỗ trợ săn giết vài con yêu thú Trúc Cơ, dù có mạnh hơn yêu thú đi nữa cũng chỉ cần Thang Nguyệt Lộ mở miệng, lập tức sẽ có là người đưa tới cửa cho hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK