Bịch
Trông thấy khế đất, Giang Thái Huyền còn chưa kịp lên tiếng thì Thang Nguyệt Lộ đã ra tay, Trương Chấp sự bị đánh văng ra ngoài, tấm da thú lăn ra khỏi tay hắn khi hắn đang lăn lộn đau đớn.
Giang Thái Huyền nhân cơ hội thoắt người đến giành lấy khế đất, y cười nói: “Đạ ta Trương Chấp sự, từ nay về sau, cả khu rừng Thanh Nguyệt này đều thuộc về ta!”
“Ngươi....” Trương Chấp sự tức không thể tả, khó khăn lắm hắn mới có được khế đất này để uy hiếp Giang Thái Huyền, cướp mảnh ruộng kia vào tay.
Ai ngờ chỉ nhoáng cái đã bị đối phương cướp mất, đều tại nữ nhân đáng chết này, nghĩ đến đây, Trương Chấp sự tàn độc nhìn Thang Nguyệt Lộ.
“Ánh mắt của ngươi khiến ta rất không vui đấy.” Thang Nguyệt Lộ cười khinh miệt, nàng siết nắm đấm: “Mới đột phá tiên thiên còn chưa được chiến trận nào, hiện tại đành dùng các ngươi để tập luyện vậy.”
“Ngươi dám!” Bốn người còn lại bừng tỉnh, bọn họ thét lên đầy giận dữ rồi xông về phía Thang Nguyệt Lộ.
“Chậc, vừa đột phá mà không luyện tập một chút sẽ ảnh hưởng tới tu vi.” Vương Nguyên cũng ra tay, đây là cơ hội tốt để lấy lòng tràng chủ, biết đâu sau này nếu có chỗ tốt y cũng sẽ nhớ tới bọn họ.
Giang Thái Huyền ngồi một bên xem kịch.
Lần này quả thật Trương Chấp sự tính toán rất tốt, hắn có khế đất, lại dẫn theo cường giả tiên thiên, rõ ràng là định bụng nếu đàm phán không thành thì cướp.
Nếu chỉ để đối phó với một phế vật thì Trương Chấp sự đã suy nghĩ rất cẩn thận, đáng tiếc, hắn còn chưa xử lý xong Giang Thái Huyền thì Thang Nguyệt Lộ đã ra tay, cho bọn họ một món quà thật bất ngờ.
Thang Nguyệt Lộ, huyết mạch thần võ, cộng thêm việc tu luyện Thần Võ Kinh, chiến lực của nàng giờ đây cực kỳ cao, Thần Võ Kinh lại không chỉ đơn giản là một cuốn công pháp mà bên trong còn có các chiêu thức phói hợp.
Tuy rằng Vương Nguyên chưa bắt đầu luyện Thần Võ Kinh nhưng hắn đã được Thần Ma đan thanh tẩy qua, lúc này thể phách hắn vô cùng rắn rỏi, nguyên khí nội thể dày đặc, dù là tiên thiên bình thường cũng có thể lấy một địch hai, sau này tu luyện xong sẽ lại càng mạnh hơn.
Kết quả cuộc chiến này không có gì bất ngờ, hoàn toàn không cần Thần Ma phải ra tay.
“Vương Nguyên, đây là thẻ thành viên của đạo tràng, bất cứ lúc nào cũng được quyền ưu tiên mua hàng.” Không thể để người ta đánh không công được, nghĩ vậy, Giang Thái Huyền bèn đưa cho Vương Nguyên một thẻ thành viên.
Vương Nguyên đang định dẫn Vương Minh Minh đi thì bị Giang Thái Huyền chặn lại.
Còn Thang Nguyệt Lộ thì ra về luôn, lúc này năm người Trương Chấp sự đã biến thành năm cái xác không hồn.
“Tây Môn Mập Mạp lại dọn dẹp đi này, ta và Vương Nguyên có việc quan trọng cần bàn bạc.” Giang Thái Huyền cầm tấm da thú, khế đất, khế đất của Thanh Nguyệt Sâm Lâm!
Vốn dĩ hắn còn đang rầu não ruột không biết nên đi bước tiếp theo như thế nào, khế đất này đến thật đúng lúc.
Có được khế đất, Thanh Nguyệt Học Viện sẽ không thể giành lại dược điền của hắn, ngay cả tìm thành chủ can thiệp cũng không được, sau này nếu bọn họ có tìm đến gây chuyện, nói thế nào cũng là hắn có lý.
“Tràng chủ, ngươi tìm ta có việc gì?" Vương Nguyên hỏi, không rõ vì sao Giang Thái Huyền lại bảo hắn ở lại.
“Người giúp ta đăng một bài lên thiên võng.” Giang Thái Huyền nói.
“Tràng chủ vẫn chưa tấn cấp tiên thiên?” Vương Nguyên kinh ngạc.
“Bị cấm ngôn.” Giang Thái Huyền cười khan, chốc sau hắn lại bổ sung thêm một câu: “Toàn thể bị cấm ngôn.”
Vương Nguyên ngạc nhiên, Giang Thái Huyền đã làm gì mà lại bị thiên võng cấm ngôn, hơn nữa không chỉ có mình y mà ai trong đạo tràng cũng bị cấm ngôn.
“Giúp ta đăng một bài nói Thanh Nguyệt Học Viện giàu nứt tường đổ vách, dùng một tờ khế đất để đuổi một tên vô dụng.”
Vương Nguyên ngây ngốc nhìn Giang Thái Huyền, có thể đăng tin này à?
Chuyện này lộ ra, chẳng phải sẽ biến Thanh Nguyệt Học Viện thành kẻ ngốc sao?
Muốn đuổi cổ một tên phế vật còn phải đền bù cho hắn một khế đất, từ bao giờ Thanh Nguyệt Học Viện lại hào phóng như vậy?
“Tràng chủ…” Vương Nguyên ngập ngừng, tin này làm gì có ai dám tin đâu chứ?
“Không sao hết, đến yêu thú trúc cơ còn có thể trúng độc chết thì còn có chuyện gì là không thể đâu?” Giang Thái Huyền xua tay, không để tâm nói.
Vương Minh Minh cười ngượng, chuyện con yêu thú trúc cơ trúc độc chết này, người khác không rõ, chẳng lẽ ngươi lại không biết?
Vương Nguyên cũng ho khan một tiếng, hắn ra vẻ đứng đắn: “Nếu tràng chủ đã yêu cầu, đương nhiên ta sẽ không chối từ, dù sao bọn ta đã trở mặt với Thanh Nguyệt Học Viện rồi.”
Từ khi có thể mua đồ ở đạo tràng thì hắn cũng chả còn tha thiết gì với học viện nữa, chỉ cần có tiền, muốn mua cái gì mà không được, sao còn phải tặng tiền cho Thanh Nguyệt Học Viện kia chứ?
Vả lại Vương Minh Minh đã thôi học, bọn họ đã trở mặt với Thanh Nguyệt Học Viện, cũng chả sợ đắc tội bọn chúng them lần nữa.
Vương Nguyên đăng bài lên, sẵn tiện dán thêm tên của ông bạn thân và mấy đại gia tộc ở Thanh Nguyệt thành vào.
“Thanh Nguyệt Học Viện tài đại khí thô, đuổi học một tên phế vật còn đền bù một khế đất, tặng cho hắn ta toàn bộ Thanh Nguyệt Sâm Lâm? Não của bọn người trong học viện bị úng nước hả?” Trong trạch viện Trần gia, Trần Trung Hà trợn tròn mắt.
“Ta thấy não bọn chúng không chỉ bị úng nước mà còn bị dở người.”
“Vương Nguyên, chuyện ngươi nói là thật à? Thanh Nguyệt Học Viện sao lại làm ra chuyện ngốc như vậy?”
“Thật một trăm phần trăm, ta tận mắt nhìn thấy mà, bây giờ Thanh Nguyên Sâm Lâm không còn thuộc về Thanh Nguyệt Học Viện nữa đâu.” Vương Nguyên đáp.
Giang Thái Huyền mở thiên võng ra xem, hắn giơ ngón cái: “Lão ca làm tuyệt lắm.”
Câu lão ca này làm Vương Nguyên sảng khoái không ngớt: “Tràng chủ, lần sau có đồ tốt gì nhớ báo với ta nhé.”
“Tất nhiên rồi, đa tạ lão ca.” Giang Thái Huyền lại cảm ơn lần nữa rồi tiễn Vương Nguyên đi.
Giang Thái Huyền tiếp tục theo dõi bài đăng này, chỉ mấy phút ngắn ngủi sau đó, bài đăng đã truyền đi khắp chốn, tên tuổi của Thanh Nguyệt Học Viện lại vang danh khắp Thanh Nguyệt thành, trở thành đề tài bàn tán của không ít võ giả.
Mà mấy gia tộc đỉnh cấp cùng mấy thế lực lớn khác lại không ngại quậy to chuyện, bọn họ nhao nhao mắng Thanh Nguyệt Học Viện ngu ngốc, rồi còn lật lại bài đăng về Dư Thanh, chọc giận không ít đạo sư Thanh Nguyệt.
“Thanh Nguyệt Học Viện, trừ đạo sư ác độc còn có một đám ngu ngốc nữa!”