“Đuổi học? Ngươi yên tâm, chờ đến khi con ta và Tiêu Thành quyết đấu xong, dù Thanh Nguyệt Học Viện các ngươi có cầu xin ta, ta cũng sẽ không cho con trai mình tiếp tục ở đây nữa!” Vương Nguyên cười gằn.
“Lâm Thần, thay ta truyền lời tới học viện, Lạc Nhi, Xung Nhi nhà ta thôi học, học viện rác rưởi suýt chút nữa đã hại chết các con của ta!” Trần gia Trần Trung Hà.
“Ối mẹ ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng lẽ mấy chuyện này đều là thật?” Quần chúng vây xem hoang mang.
“Thanh Nguyệt Học Viện là học viện có tiếng, nhưng đạo sư lại không phải đạo sư tốt, ta sẽ không bình luận them về chuyện này nữa, có điều ta sẽ không bỏ qua cho Dư Thanh suýt chút nữa đã giết chết Hạo như của ta!”
“Viên gia cũng sẽ nhớ kỹ món nợ này, ngươi có ra ngoài thì nhớ để ý trước sau, coi chừng chết bất đắc kỳ tử ở ngoài Thanh Nguyệt thành khi nào không hay.”
Mấy gia tộc lớn trong thành đồng loạt bùng nổ, một mực chắc chắn Dư Thanh giết người cướp của.
Giang Thái Huyền tặc lưỡi cảm thán, không thể không khen một câu cao tay.
Đám thiên tài này vì để bảo đảm thành tích của bản thân mà đến cả việc tát nước bẩn vào đạo sư cũng dám làm, Lý Quảng đã kể hết cho hắn nghe tất tần tật chuyện xảy ra ở cuộc thi săn bắn rồi.
Dư Thanh vốn dĩ không định truy sát mà chỉ muốn lần theo bọn họ để tra xem thực hư về việc gian lận, nào ngờ lúc này nó lại trở thành cái cớ để vu oan y, nhiều người khẳng định như vậy, có làm thế này cũng không thể rửa sạch tội danh.
Mấy đại gia tộc ở Thanh Nguyệt thành ai ai cũng có tiếng tăm lẫy lừng, chỉ trong chớp mắt, chuyện Dư Thanh truy sát học sinh nhằm cướp mồi săn đã bị truyền đi khắp Thanh Nguyệt thành.
Ngay vào lúc Giang Thái Huyền chuẩn bị tắt bài đăng đi thì một bình luận chợt đập thẳng vào mắt hắn: “Đạo sư Dư Thanh lừa học sinh lên giường, quanh năm hà hiếp, làm nhục nữ sinh...”
“Đờ mờ, đồ cầm thú, ngay cả chuyện này cũng làm ra được!” Giang Thái Huyền tức giận, học sinh Thanh Nguyệt Học Viện chỉ toàn những bé trai bé gái tuổi vị thành nhiên!
Hắn biết rõ lần này Dư Thanh xong đời rồi, cho dù Thanh Nguyệt Học Viện có đứng ra cũng chẳng thể bảo vệ được y.
Hắn tắt bài này rồi nhìn xem các bài đăng khác, Vương Nguyên vừa đăng một bài mới về trận quyết đấu của Vương Minh Minh và Tiêu Thành, còn mở cả sòng đặt cược, mà chỉ được cược Vương Minh Minh thua, thích cược thì cược, không thì thôi.
“Vương Nguyên điên rồi hả? Tiểu tử Tiêu Thành kia đã đột phá cấp sáu đỉnh phong lâu rồi kia mà, hắn tự tin tới vậy à?”
“Cả phần thưởng cũng bán mất, Vương gia lấy gì để Vương Minh Minh tấn cấp? Cưỡng chế đả thông kinh mạch, tăng tu vi? Không sợ lỡ tay phế luôn con trai của mình hả?”
“Giờ thì ta hiểu rồi, đầu óc ngu ngốc của Vương Minh Minh chắc chắn là do di truyền, thế này chẳng phải là đang tặng tiền cho chúng ta sao?”
Dưới khu bình luận có không ít người đặt tiền cược Vương Minh Minh thua, song cũng có một số người thận trọng suy tính.
Giang Thái Huyền quét mắt nhìn Vương Nguyên, lão cáo già này cũng không phải thiện nam tín nữ gì, Vương Minh Minh dùng Thần Ma đan xong đã thành công đột phá cấp bảy, thể phách cực kỳ cường đại, đánh thắng là cái chắc, hiện tại ông ta làm vậy rõ ràng là để lùa gà, kiếm một vố tiền đây mà.
Lý Quảng dẫn Tây Môn Mập Mạp về, y không thay đồ mới ra mà cẩn thật cất trong nhà, Giang Thái Huyền thấy cũng chẳng hỏi, chỉ cần mua được là được rồi.
Bọn họ mua ba mươi hạt giống tinh mễ, hắn gieo hạt dưới ba gốc cây Thần Ma, mỗi cây gieo năm hạt.
Hạt giống tinh mễ rất đắt, tận mười ngân tệ một hạt, nhưng chúng lại cực kỳ khó trồng, chỉ khi trồng trong dược điền có nguyên khí đất trời đậm đặc và chăm chút từng li từng tí thì mới sống nổi.
Sản lượng tinh mễ mang lại cũng rất thấp, một cây lúa thu hoạch được ba mươi hạt thóc đã xem là năng suất cao rồi.
Có điều Giang Thái Huyền không hề lo lắng, có cây Thần Ma ở đây, sản lượng của tinh mễ nhất định sẽ không tệ.
Vấn đề ăn uống đã được lo liệu ổn thỏa, ba bị Thần Ma cũng an phận không ầm ĩ về chuyện cơm nước nữa mà lại tiếp tục trở về với vẻ nghiêm túc thường ngày.
Song khi Lý Quảng nghe tin Thanh Nguyệt Chấp Pháp đường đến đây thì liền đòi đánh sập Thanh Nguyệt Học Viện, giết sạch không chừa một mống.
Giang Thái Huyền không dám để bọn họ đi, suy cho cùng không phải ai trong Thanh Nguyệt Học Viện cũng làm khó hắn, có rất nhiều học sinh đều là người vô tội, hơn nữa mục tiêu nhiệm vụ là náo loạn Thanh Nguyệt Học Viện một trận chứ không phải tiêu diệt nó.
Giang Thái Huyền dỗ Thần Ma xong lại bắt đầu trầm tư nên hoàn thành nhiệm vụ này bằng cách nào.
Đả kích Thanh Nguyệt Học Viện, khiến người ngoài biết được Thần Ma đạo tràng lợi hại hơn Thanh Nguyệt Học Viện rất đơn giản, vấn đề là độ hoàn thành nhiệm vụ, hắn cần phải ngẫm nghĩ kỹ yêu cầu này.
Nếu không thì không có dịch dinh dưỡng, dù cho hắn có được hạt giống Thần Ma, hắn cũng chả trồng được Thần Ma.
“May mà lần này không giới hạn thời gian, có thể làm từ từ.” Giang Thái Huyền ngước nhìn sắc trời đã tối đen, hắn quyết định tắt đèn đi ngủ, nhiệm vụ để mai rồi tính.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau, Giang Thái Huyền mở của đạo tràng bắt đầu làm ăn.
Tây Môn Mập Mạp đúng giờ đi nấu cơm, hiếm khi thấy trên người Tây Môn Mập Mạp không có vết thương nào, chắc là Võ Tòng đã xả giận xong rồi.
Sau bữa cơm, ba vị Thần Ma lại vắt vẻo trên cây, Giang Thái Huyền và Tây Môn Mập Mạp thì tán gẫu câu được câu chăng.
“Huyền ca, chúng ta không trốn đi thật à?” Lòng Tây Môn Mập Mạp vẫn cứ thấp thỏm mãi, bởi Thanh Nguyệt Học Viện quá mạnh, y sợ sẽ bị giết chết bất cứ lúc nào.
Giang Thái Huyền liếc nhìn Mập Mạp, lắc đầu không nói.
“Huyền ca, bộ y phục mà ngươi mua cho ta ấy, sao lại không cho ta mặc?” Tây Môn Mập Mạp lại hỏi, vốn y định mặc bộ mới mua hôm qua nhưng lại bị Giang Thái Huyền ngăn cản, hắn nói cái gì mà vẫn chưa đến lúc.
“Thời cơ chưa đến, qua ngày mốt ngươi mới có thể mặc.” Giang Thái Huyền ra vẻ bí hiểm.
Tây Môn Mập Mạp khó hiểu, tại sao lại là ngày mốt? Đáng tiếc, Giang Thái Huyền không giải thích thêm nữa.
“Hôm nay là ngày Vương Minh Minh và Tiêu Thành lên lôi đài, ắt hẳn không bao lâu nữa sẽ kết thúc.” Giang Thái Huyền chớp mắt nhìn tin tức trên thiên võng.
Ba ngày cấm phát biểu chưa kết thúc, thiên võng cũng chưa có thêm đơn đặt hàng nào.