Điệu dạng trở về nhà sau một đêm bên ngoài của Phùng Hựu Đông thực sự thảm hại, không còn khí chất một vị tổng tài, một thiếu gia phong độ bậc nhất.
Lúc này, Ngô Việt từ bên ngoài gấp gáp chạy vào, báo cáo: “Thiếu gia, đã điều tra được…”
Anh ấy chưa nói hết câu, Phùng Hựu Đông đã lập tức đứng dậy mạnh bạo túm lấy bả vai, khẩn trương hỏi: “Chiêu Vũ đang ở đâu?”
“Tôi vẫn chưa điều tra được cô Vũ đang ở đâu, nhưng biết cô ấy đã sang thành phố G.”
Phùng Hựu Đông hụt hẵng với câu trả lời ấy, nhưng rất nhanh đã hồi phục trở lại, bình tĩnh căn dặn: “Cho người sang thành phố G tìm cô ấy. Chiêu Vũ chưa có bằng cấp, không thể xin việc ở công ty, nên phải tập trung vào những nhà hàng, khách sạn, Coffee, cửa hàng, và phải đến những khu trọ bình dân.”
Thành phố G bao la rộng lớn, việc tìm người cực kỳ khó khăn nhưng hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Ngô Việt gật đầu, lên tiếng: “Hay ngài đăng tin tìm cô Vũ, nếu ai biết được địa chỉ của cô ấy thì thưởng một số tiền, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Tối qua hắn đã suy nghĩ đến cách này, nhưng thực sự không ổn. Làm sao hắn dám đảm bảo người nào cũng tốt, thậm chí còn những đối thủ trên thương trường của hắn nữa.
Cách đó quá nguy hiểm…
“Không được, cứ làm theo những gì tôi nói!”
“Dạ vâng!”
Lúc này, Phùng Hựu Di từ bên ngoài. Thấy thế nên Ngô Việt cúi đầu xin phép rời đi, để lại hai anh em nhà Phùng.
Phùng Hựu Đông trầm mặc điềm tĩnh ngồi xuống, thế nhưng trong lòng cũng giận cô em gái này không ít, chỉ đang cố kìm nén để giữ tình cảm anh em.
“Nhìn xem bộ dạng hiện tại của anh đi anh hai, An Đình Chiêu Vũ có xứng đáng hay không?”
“Hựu Di, em về đi, tạm thời đừng xuất hiện trước mặt anh.”
“Từ trước đến nay em luôn tôn trọng lựa chọn của anh, nhưng lần này thì không, cô ta thực sự không xứng đáng bước chân vào Phùng gia làm con dâu của ba mẹ, làm cháu dâu của ông bà!”
Việc đơn giản như chung thủy cũng không làm được thì An Đình Chiêu Vũ sẽ làm được gì cho anh hai cô đây?
Đối với tâm thế một người em gái, một người thiếu thốn tình cảm, cô rất buồn khi anh trai ít quan tâm mình, không còn yêu thương và chiều chuộng mình như lúc nhỏ.
Nhưng cô đã tự nhắn nhủ với mình rằng, “Anh hai cũng cần được yêu thương, chia sẻ, có người bên cạnh sống suốt cuộc đời, sau này mình có gia đình riêng thì làm sao quan tâm anh ấy được”.
Cô cố gắng hòa hợp với An Đình Chiêu Vũ, chỉ mong anh trai được vui và không khó xử, vì thế cô nhận lại được nhiều hơn là mất.
Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa là cô bỏ qua cho An Đình Chiêu Vũ lần này!
Phùng Hựu Đông xếch mi mắt nhìn lên cô ấy, lên tiếng: “Nếu có người gày bẫy Chiêu Vũ, khiến cô ấy phải gánh trên người tội danh là kẻ phải bội. Vậy em thử nói xem, cô ấy đáng thương hay là đáng trách?”
Phùng Hựu Di ngây người, trầm mặc nhìn hắn với ánh mắt nhiều mẫu thuẫn, có tin có nghi, nhưng về phần tấm ảnh thì sao?
“Anh cố tình gạt em đúng không?”
Phùng Hựu Đông đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, nhìn thẳng vào mắt của Phùng Hựu Di để cô ấy nhận ra sự thành thật từ hắn, lên tiếng trả lời: “Anh có từng gạt em chuyện gì chưa Hựu Di? Nếu là lúc trước, ngay lúc này anh lập tức gật đầu thừa nhận với em và sẽ thuyết phục bằng một cách khác, để em và ông chấp nhận cô ấy. Thế nhưng, Chiêu Vũ thực sự bị gày bẫy!”
Mọi chuyện cũng rõ, Tiêu Nhã cũng đã biết thực sự mối quan hệ giữa Chiêu Vũ và Lục Trác, thậm chí là vị trí của cô trong tim anh ta.
“Tiêu Nhã, anh có lỗi với em!”
“Bấy lâu nay em cứ thấy ánh mắt của anh nhìn Chiêu Vũ rất lạ, nhưng em tin anh, tin vào những gì anh nói nên không nghi ngờ…Nào ngờ… Lục Trác, đủ lắm rồi!”
Lục Trác tiến đến nắm lấy bả vai của Tiêu Nhã để cô ấy bình tĩnh, nhưng anh ta càng làm thì cô ấy càng làm thêm nóng giận, mất kiểm soát xô ra, hét lên: “Chúng ta hủy hôn đi.”
“Không! Tiêu Nhã, nghe anh nói hết…”
“Tôi không muốn nghe…a…”
Tiêu Nhã đột nhiên nhăn nhó và thở gấp, sau đó nâng tay ôm bụng của mình, thể lực dần dần yếu ớt nhiều phần.
Lục Trác quýnh quáng ôm lấy cô ấy, lập tức gọi xe cấp cứu.