Hôn lễ chỉ còn nửa tháng nữa diễn ra cũng được hủy bỏ, và gia đình không cho Lục Trác đến thăm hai mẹ con, ông Tiêu còn chèn ép, buộc anh phải rời khỏi ngành giáo dục.
Nhiều tháng qua, Lục Trác cô độc đến tội nghiệp. Có lẽ đây là cái giá phải trả sau những tổn thương anh đã gây ra cho Tiêu Nhã, người con gái vô tội.
Ngày biết sự thật, cũng là ngày cô biết mình mang trong người giọt máu của Lục Trác. Mặc dù thế, nhưng trong lòng vẫn không thể tha thứ cho anh, quyết định nuôi con một mình.
Hôm nay là đầy tháng con cô, được đặt tên là Tiêu Thiên An, cũng chỉ mời người thân và một vài người bạn thân thiết.
“Bé Dâu đáng yêu quá nha ~”
Kim Hà, bạn thân cô cưng nựng tiểu An, tên thân mật ở nhà gọi là bé Dâu.
Tiêu Nhã trầm tư, cứ ngóng ra cửa như trông chờ một người.
Tại sao cô là người xua đuổi, nhưng cũng chính cô nhớ nhung người ta.
Sinh con đau đớn bao nhiêu, cô hờn trách người đó bấy nhiêu!
Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Ba năm bên nhau, nhưng trong lòng chỉ yêu người con gái khác, có công bằng với cô không?
“Nhã Nhã…”
Kim Hà gọi cô, cho cô chú ý, sau đó lấy trong túi xách một chiếc hộp, bên trong đó là một sợi lắc tay được Lục Trác mua tặng con gái, nhưng do ông bà Tiêu không cho đến đây nên phải nhờ cô ấy mang dùm.
“Gì vậy?”
“Là của Lục Trác, nhờ mình đeo vào cho bé Dâu. Thật ra, anh ấy bảo là của mình tặng, sợ nếu cậu biết sẽ không nhận…nhưng mà mình nghĩ… cậu nên biết!”
Cảm xúc nhất thời không kìm chế được mà tuôn trào nước mắt, thực sự cô vẫn còn rất yêu Lục Trác, chỉ là yêu quá hóa giận, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.
“Nhã Nhã, lúc cậu bên trong phòng sinh, Lục Trác cũng ở bên ngoài. Mình thấy sắc mặt và hành động rất lo lắng cho cậu, lúc bé Dâu chào đời anh ấy cũng xúc động lắm.”
“Thì cũng chỉ bé Dâu thôi, chứ có lo lắng gì đến mình đâu.”
“Mặc dù bị ba mẹ cậu đuổi về, nhưng tối đó vẫn ở đến sáng. Đêm nào cũng tới nhìn vào trong, khi cậu xuất viện mới thôi. Lục Trác biết hối lỗi rồi, cho người ta cơ hội đi Nhã Nhã!”
…----------------…
Ru bé Dâu ngủ trong chiếc nôi, Tiêu Nhã cứ nhớ đến những lời Kim Hà đã nói, thế nhưng lòng cô giờ đây vừa rối rắm vừa bộn bề.
Sau đó, Tiêu Nhã lấy điện thoại nhắn tin cho bạn thân, nội dung là: “Hà Hà, mình nghĩ xong rồi. Dẫu sao Lục Trác cũng là ba của bé Dâu, nên mình không thể cấm cản việc họ gặp nhau.”
“Đúng đó! Bé Dâu lớn lên đi học, ai cũng có ba mà bé không có sẽ buồn ấy. Nên việc cậu và Lục Trác có quay lại hay không thì tùy vào nhân duyên sắp đặt, còn riêng con cái thì nên cho họ nhận nhau.”
Nhận được ý kiến cùng với những suy nghĩ của mình, Tiêu Nhã tăng thêm sự rộng lượng và bao dung, không còn giận quá hóa ích kỷ, cứ khư khư giữ con bên mình, mặc dù nếu không có Lục Trác thì sao có bé Dâu.
“Vậy phiền cậu nhắn với anh ta… nói nếu muốn gặp bé Dâu thì cứ đến nhà!”
Sau khi nhận cuộc gọi từ Kim Hà, Lục Trác vui mừng đến rươm rướm nước mắt. Giờ đây, anh không mong cầu Tiêu Nhã sẽ tha thứ, anh chỉ cần được nhìn cô và thăm con của cả hai.
Trưa hôm sau, Lục Trác đi đến, may mắn là hôm nay ông bà Tiêu không có ở nhà, chỉ có bảo mẫu và người giúp việc, hai mẹ con Tiêu Nhã.
Lúc này, anh được mời ngồi ở sofa phòng khách. Bảo mẫu từ cầu thang đi xuống, đang bế bé Dâu trên tay, hai mắt cô bé lim dim muốn ngủ do vừa được uống sữa no nê.
“Cậu Lục…”
“Chào thím!”
Đôi mắt Lục Trác đỏ hoe, xúc động khi lần đầu được gặp con gái, còn trong cực kỳ đáng yêu.
“Cậu cung tay như tôi, tôi dạy cậu bế.”
“Không cần đâu thím, tôi nhìn con bé được rồi! Tôi không biết bế, sợ làm đau!”
Dì bảo mẫu mỉm cười, nhưng nhất quyết muốn cho Lục Trác bế bé, để vào lòng anh.
Đón nhận con gái trên tay, hơi thở Lục Trác ngưng lại vài nhịp, nước mắt rơi xuống vào ngay tay của bé Dâu.
“Bé Dâu là tên thân mật ở nhà, còn trên khai sinh là Thiên An!”
Lục Trác gật đầu, vốn dĩ đã nghe qua thì Kim Hà.
“Bé có ngoan không? Mẹ bé Dâu vẫn khỏe chứ?”
“Bé Dâu ngoan lắm! Còn tiểu thư vẫn khỏe, sữa cũng rất nhiều.”
Tiêu Nhã đứng ở trên cầu thang quan sát hai ba con họ, hốc mắt đỏ au ngân ngấn giọt lệ.
Cùng lúc này, ông bà Tiêu từ bên ngoài đi về, nhìn thấy Lục Trác đang bế bé Dâu lập tức nổi nóng quát lên: “Ai cho cậu vào nhà? Mau đưa trả bé Dâu lại, cậu không xứng đáng làm ba!”
Ông Tiêu giành lấy bé Dâu sau đó đưa cho bà Tiêu, bảo mẫu cũng sợ sệt nép sang một bên, xác định luôn là bị đuổi việc.
Oa, oa, oa.
Bé Dâu khóc ré lên, Tiêu Nhã cũng chạy xuống giành bế dỗ dành, trả lời thay cho Lục Trác: “Là con cho phép anh ấy vào thăm bé Dâu!”
Ông Tiêu vẫn chưa nguôi giận, ánh mắt điên tiết nhìn Lục Trác và chỉ tay ra ngoài, nói: “Cút ra khỏi nhà tôi!”
“Bác Tiêu…con thừa nhận mình sai khi đã từng không thật lòng với Nhã Nhã, nhưng…”
“Đủ rồi! Sau này tôi cấm cậu bước vào nhà tôi!”
Lục Trác nhìn qua Tiêu Nhã và bé Dâu, đôi mắt của người đàn ông ươn ướt và đỏ au, lên tiếng: “Nhã, cảm ơn em đã cho anh gặp con!”
“Lục Trác, anh nói đã từng không thật lòng, vậy anh có từng thật lòng với tôi không?”
“Anh đang thật lòng!”