• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Hựu Đông đi rồi, Chiêu Vũ mới bộc lộ cảm xúc thực sự, nức nở chạy đến góc tường nhặt lại chiếc nhẫn ôm ấp trong lồng bàn tay, trân quý nâng lên trên ngực sướt mướt như giông bão.

Không phải cô không muốn, cô vô cùng mong ước, cô cũng rất yêu hắn nhưng cô…

Cô đã không còn trong sạch nữa…!

Hắn xứng đáng có được một người vợ tốt hơn cô…

“Hựu Đông, em xin lỗi…hức…”

Sáng hôm sau, Chiêu Vũ mở cửa chuẩn bị đi làm thì trước căn trọ của cô có một người đàn ông đã đứng từ sớm, dĩ nhiên không phải Phùng Hựu Đông mà là Lục Trác.

“Chiêu Vũ!”

“Anh đến đây làm gì?”

Chiêu Vũ nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể lạnh nhạt hơn, dù biết cả hai bị Tô Đan và bà Thẩm Lan gài bẫy, nhưng mỗi khi nhìn Lục Trác cô tưởng tượng đến khoảnh khắc đó, cảm thấy bản thân thực sự nhơ nhuốc, dơ bẩn.

“Anh về đi, sau này đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”

“Cho anh vào trong đi, anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Chiêu Vũ chăm chú nhìn Lục Trác, sau đó quay lưng vào trong không nói một lời. Thấy thế, anh ta chậm chạp bước vào, quan sát kỹ càng một vòng nơi đây rồi cất tiếng: “Anh xin lỗi!”

“Xin lỗi thì có ích gì, có quay ngược thời gian được không? Nhưng cũng không nên trách anh, do tôi quá chủ quan.”

“Anh xin lỗi việc khác, chính là không sớm nói cho em biết, giữa chúng ta đêm đó không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Ánh mắt của Chiêu Vũ đột ngột dừng hẳn, từ từ đỏ hoe và quay ngược trở lại tiếp tục nhìn Lục Trác, lắp bắp hỏi: “Có thật không? Chúng ta không xảy ra chuyện gì?”

“Thật! Em trúng thuốc mê, anh cũng trúng thuốc mê, thì chúng ta làm gì với nhau được?”

Không những thế, Lục Trác còn lấy điện thoại trong túi mở đoạn video cho Chiêu Vũ xem, cô thậm chí nhìn thấy rõ hình dáng của Phùng Hựu Đông và mẹ con Tô Đan.

“Em nhìn xem, lúc họ xuống thì Phùng Hựu Đông vừa đến, và sau đó…căn bản là không đủ thời gian để xảy ra chuyện kia, hơn nữa chúng ta đều bất tỉnh.”

Chiêu Vũ mừng rỡ đến bật khóc, thì ra cô vẫn chưa làm gì lầm lỗi quá mức với Phùng Hựu Đông, ít nhất chưa bị Lục Trác vấy bẩn.

“Chiêu Vũ, anh xin lỗi, do anh bị Tô Đan uy hiếp, chứ không phải cố ý muốn giấu giếm em đâu.”

Lục Trác anh từng hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ Chiêu Vũ, nhưng cuối cùng người thực hiện là Phùng Hựu Đông. Lần này được làm một điều nhỏ nhoi cho cô, anh cũng cảm thấy giảm bớt tội lỗi và ray rức trong lòng.

Sau đó, anh ta lại nói: “Em trở về bên Phùng Hựu Đông đi.”

…----------------…

Buổi tối.

Chiêu Vũ lặng lẽ ngồi trên chiếc giường nhỏ gọn, co ro ôm gối đắm chìm suy nghĩ, từng dòng nước mắt cứ chảy đến ướt đẫm khi nhớ tới những việc Phùng Hựu Đông từng làm cho cô.

Cô phải làm sao bây giờ?

Có nên trở về hay không?

Lúc này, ở thành phố W, Phùng Hựu Đông cùng với bạn thân Diêu Nhất vừa tâm sự vừa uống rượu ở nhà riêng của anh ta. Dạo này hắn thay đổi rất nhiều, không còn thích những nơi ồn ào, náo nhiệt.

“Tôi hơi tốn rượu với cậu rồi đó.”

Phùng Hựu Đông cười nhẹ một cái, nhàn nhã nâng bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên miệng và rít lấy một hơi thật sâu, khẽ ngửa mặt nhìn lên trần nhà rồi chậm rãi phả khói.

“Cậu cũng hút thuốc của tôi đấy.”

Diêu Nhất chẳng hiếu khách chút nào, đặt mạnh ly rượu xuống bàn như dằn mặt Phùng Hựu Đông, lên tiếng: “Một hộp thuốc sao có thể so với một chai rượu?”

“Bạn bè với nhau mà hơn thua, tôi chưa bao giờ tiếc với cậu thứ gì!”

Diêu Nhất khoan thai dựa lưng về sau thành ghế sofa, hỏi lại: “Cậu chắc chưa?”

Phùng Hựu Đông uy tín nhướn mày phả khói vào mặt Diêu Nhất, anh ta nhếch mép tiếp tục lên tiếng: “Vậy thì nhường An Đình Chiêu Vũ cho tôi!”

Câu nói vừa dứt, thì rượu trong ly của Phùng Hựu Đông tưới thẳng vào người của Diêu Nhất, động tác vô cùng dứt khoát và không hề nương tay, phải nhà của hắn thì chắc chắn anh ta không thể yên ổn ngồi đây.

“Phùng Hựu Đông, cậu quá đáng lắm rồi, vậy mà bảo chưa bao giờ hơn thua với tôi.”

Diêu Nhất nóng máu đúng dậy, giũ giũ chiếc áo sơ mi và còn đang định đi lên phòng tắm rửa thay đồ.

“Cậu lấy mạng tôi luôn đi.”

“Biết đâu ở bên tôi, An Đình Chiêu Vũ cảm thấy hạnh phúc!”

Diêu Nhất nhất quyết chọc cho Phùng Hựu Đông nổi điên, chính là đuổi khéo hắn về, chứ suốt cả tuần ngày làm việc đêm thì hầu hạ hắn, sức nào chịu nổi?

“Chưa hạnh phúc thì đã âm dương ly biệt! Diêu Nhất, tôi cảnh cáo cậu…”

“Thôi, thôi, thôi. An Đình Chiêu Vũ là của cậu, cho tôi ăn gan hùm cũng không dám giành. Còn bây giờ thì về giùm đi, dạo này tôi mất ngủ với cậu, làm vẻ đẹp trai cũng bị giảm bớt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK