“Hựu Đông…”
“Sao lại trốn trong rèm?”
Chiêu Vũ buông bỏ điện thoại trên tay xuống, vòng qua thắt lưng ôm hắn, lí nhí nói: “Sợ…!”
“Sợ nhưng vẫn bỏ đi, sao lúc đấy không nhát gan như bây giờ?”
Gan của cô thực sự rất bé, nhưng chuyện đấy thì…
Đột nhiên kể tội: “Em gọi anh không nghe!”
“Chuyện gì thì cũng nên gặp mặt trực tiếp, nói qua điện thoại không đủ thành ý.”
Chiêu Vũ phồng má hờn dỗi, ánh mắt lại va vào hình xăm trên ngực của Phùng Hựu Đông, bàn tay êm ái vuốt nhẹ lên đó, khẽ nói: “Anh không nói, làm người ta tưởng…”
“Tưởng gì?”
“Tưởng anh đã có người thương trong lòng, còn sợ sau khi cô ấy trở về em phải ra đi nữa.”
Phùng Hựu Đông bật cười rõ lên, yêu chiều vuốt ve tấm lưng của Chiêu Vũ, sau đó đặt nụ hôn lên trán.
“Sao lúc đấy không nói?”
“Ai mà dám nói…”
Lúc đó cô sợ hắn muốn xỉu, làm gì dám tỏ tình bảo là “em yêu anh!”.
Chỉ nghĩ có bấy nhiêu đó thôi mà da mặt của Chiêu Vũ đã ửng đỏ, thú thật thì khi nãy cô sợ hắn gần gũi với phụ nữ nên mới đủ mạnh dạn xuất hiện, chứ không thì…
Chẳng biết bao giờ?
“Nhưng sao anh không nói? Hựu Đông…cảm ơn anh!”
“Chuyện cũ bỏ qua đi, còn bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì…em không có ký đơn ly hôn đâu!”
Chiêu Vũ hùng hồn lên tiếng, nép sâu vào hõm vai của Phùng Hựu Đông, đôi chân chuyển động quấn chặt lấy người hắn không còn e ngại.
Phùng Hựu Đông hắng giọng, nói: “Nhưng anh không muốn giữ một người không yêu mình…”
Bàn tay của cô bấu bấu vào da thịt hắn, ngại ngùng lên tiếng: “Ai nói không yêu? Người ta yêu anh lâu lắm rồi…!”
Nghe được câu nói này từ Chiêu Vũ, hắn vui không thể tả xiết, hơn cả lúc cô bị mất nhớ và nói yêu hắn.
Lúc này đây, Chiêu Vũ mới thực sự là Chiêu Vũ!
“Sau này còn bỏ đi nữa thì biết tay anh, lần này anh nói là làm, không tin thì cứ việc thử.”
Bị Phùng Hựu Đông hù dọa, Chiêu Vũ nằm im re trong ngực của hắn, chẳng dám cử động hay nhúc nhích.
Sau đó nhỏ nhẹ lên tiếng: “Khát nước!”
Phùng Hựu Đông nhẹ nhàng đỡ đầu Chiêu Vũ sang chiếc gối, ngồi dậy quơ lấy chiếc áo choàng mặc vào, bước ra khỏi phòng lấy nước cho cô.
Chiêu Vũ chúm chím mỉm cười, phát hiện dây váy bị rớt xuống vai nên cúi xuống kéo lên, trùng hợp lúc này điện thoại của Phùng Hựu Đông reo vang.
Cô lại nghĩ là bạn thân của hắn, gọi điện vì đến giờ vẫn chưa thấy hắn đến.
Chiêu Vũ lồm cồm ngồi dậy, nhích người tới chiếc bàn rồi rướn tay với lấy, thế nhưng không phải, là Ngô Việt!
Lúc này, cô phân vân giữa việc chạy xuống đưa cho hắn và mình nghe, nhưng cuối cùng chọn cách thứ hai.
Vừa mới bấm nghe, thì loa đã phát ra giọng nói: “Thiếu gia, đã tìm được mẹ con Tô Đan!”
Chiêu Vũ bất ngờ, đôi mắt láo liên thay đổi, có hận mẹ con bà ta nhưng dẫu sao…
“Là tôi! Hựu Đông không có ở đây, một lát anh ấy lên tôi sẽ nói lại.”
Đến lượt Ngô Việt hoảng hốt, nhưng trước sau gì cô cũng biết nên thôi, chắc không bị thiếu gia mắng đâu…
“Vậy phiền cô nói lại với cậu ấy, tôi xin phép cúp máy.”
“Dạ vâng!”
Chiêu Vũ hạ bàn tay xuống, nắn bóp chiếc điện thoại của hắn đấu tranh suy nghĩ.
Tầm năm phút sau, Phùng Hựu Đông đi lên phòng ngủ, mang một ly trà nóng cho cô, vừa đến gần vừa thổi nguội.
“Còn nóng, em uống chút thôi.”
Chiêu Vũ gật đầu uống một ngụm nhỏ, sau đó nhìn lên Phùng Hựu Đông, lên tiếng: “Anh Ngô Việt vừa gọi cho anh, bảo là… đã tìm được mẹ con Tô Đan.”
“Ừmm…!”
“Hựu Đông… ”
Phùng Hựu Đông đưa tay véo yêu da mặt của Chiêu Vũ, nghiêm nghị nói: “Anh không bao giờ bỏ qua cho kẻ đã bôi nhọ, ức hiếp vợ anh!”
“Nhưng anh định làm gì họ?”
“Trước hết thì phải đính chính lại tin tức và hình ảnh bị tung lên mạng.”