Chiêu Vũ đứng bên cửa sổ ngóng chờ nhìn xuống, hi vọng Phùng Hựu Đông sẽ về đây với mình.
Rõ ràng người ta đã về rồi mà, sao nỡ giận hoài chứ?
Là do cô nhận thấy bản thân nhơ nhuốc nên mới bỏ đi… bây giờ… ít nhất thì vẫn còn trong sạch…!
Lúc này, cửa phòng được mở he hé, thím Dao nhìn lén vào trong xem hiện tại Chiêu Vũ đang làm gì. Thấy rồi, thím ấy khép nhẹ lại cánh cửa không đi vào trong, đến khi vừa về phòng riêng thì gọi điện thông báo với Phùng Hựu Đông.
“Thiếu gia, hay cậu tới đi, cô Vũ chờ cậu từ trưa đến giờ.”
Phùng Hựu Đông trầm tư một lúc, nhưng vẫn cứng rắn với suy nghĩ tính toán ban đầu, để cho Chiêu Vũ cảm thấy trân trọng sau này không dám bỏ đi nữa.
Chính hắn là người đưa địa chỉ khu trọ của cô cho Lục Trác, đánh cược thử xem khi biết sự thật có trở về hay không.
“Mặc kệ cô ấy đi, tôi không chủ động nữa, để xem chừng nào Chiêu Vũ nhớ tôi.”
“Cô Vũ trở về xem như cũng đã biết lỗi và nhớ cậu…”
“Thím đừng nói giúp, tội của cô ấy rất nhiều, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ nữa.”
Tút tút tút.
Phùng Hựu Đông dứt khoát cúp máy, thím Dao cũng bất lực trước hắn, Chiêu Vũ hiện tại đã không còn là ngoại lệ nữa, có thể khiến hắn dao động và lung lay.
Sau đó, thím ấy lại lần nữa lên phòng tìm Chiêu Vũ, lịch sự gõ cửa đàng hoàng.
Cốc cốc.
Chiêu Vũ quay đầu nhìn lại, sau đó gấp gáp chạy ra mở cửa, dịu dàng lên tiếng: “Thím…”
“Cậu ấy không về đây đâu, nên cô đừng chờ nữa.”
Đôi mắt của Chiêu Vũ đỏ hoe, hít hít chiếc mũi, lí nhí nói: “Anh ấy ghét con rồi sao?”
Thím Dao nắm lấy bàn tay kéo cô lại sofa, từ tốn trả lời: “Không phải! Cậu ấy chỉ đang giận cô thôi, bởi vì cô cứ muốn rời xa cậu ấy!”
Sau đó, thím ấy lại tiếp tục nói: “Thiếu gia làm nhiều chuyện cho cô đến thế, lo lắng tới không ăn không ngủ, đi tìm khắp nơi. Chính vì yêu quá nên hóa giận, giận cô không trân trọng tình cảm của cậu ấy.”
“Anh ấy hiện tại đang ở đâu vậy thím?”
“Tôi cũng không biết, nhưng nếu đang ở tập đoàn thì chắc có lẽ cũng đã sắp về Phùng gia.”
Chiêu Vũ nhìn lên đồng hồ treo tường, hiện tại chỉ mới hơn bảy giờ tối, không quá khuya nhưng cũng chẳng quá sớm để đến đó.
Dè dặt hỏi thử thím Dao: “Con đến đó giờ này được không thím?”
Thím Dao vui mừng gật đầu, lên tiếng trả lời: “ Dĩ nhiên là được rồi, Phùng gia đã là nhà của cô, đáng lẽ ra cô phải về đó thay vì về đây.”
Chiêu Vũ là vợ hợp pháp của Phùng Hựu Đông, đã là dâu của Phùng gia, nên việc về đó cũng đâu có gì không phải.
Nghe thím Dao nói vậy, cô cũng yên tâm nhờ chú Minh đưa mình đến đó, mạnh dạn tìm gặp Phùng Hựu Đông để năn nỉ, lại thêm để nói với hắn sự thật giữa cô và Lục Trác không hề xảy ra chuyện gì.
“Thiếu phu nhân, cô trở về rồi…”
Người làm vô cùng mừng rỡ khi thấy Chiêu Vũ, niềm nở kéo cô vào trong.
Cô quay sang nhìn chú Minh, cúi đầu lên tiếng: “Cảm ơn chú!”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Chiêu Vũ cùng người làm đi vào, Phùng Hựu Di được thím Dao thông báo nên xuống nhà đón cô, để cô đỡ phải căng thẳng và ngượng ngùng, vốn dĩ hiện tại đã hiểu tính cách và con người.
“Chị hai…”
“Anh Hựu Đông về chưa Hựu Di?”
“Chưa về nữa, nhưng em vừa thăm dò anh Ngô Việt, bảo tầm hai mươi phút nữa.”
Lồng ngực của cô phập phồng thấy rõ, nổi trống đập thình thịch nhìn cô ấy cầu cứu, nhưng căn bản chuyện này chỉ có cô mới cứu được cô.
Lúc này, Chiêu Vũ đi lên phòng ngủ, trong đầu đang soạn ra bài văn để một lát không bị lắp bắp hay thiếu ý thiếu từ.
Sau đó tầm khoảng mười phút, cô nhìn thấy chiếc xe màu đen lái vào dinh thự, là chiếc xe Phùng Hựu Đông chuyên sử dụng đi làm.
Chiêu Vũ bắt đầu luýnh quýnh lẫn hỗn loạn, chữ nghĩa trong đầu giờ đây bay sạch, bí bách quá đành trốn tạm trong rèm cửa, được bao lâu đỡ bấy lâu.
Hai phút sau.
Cạch.
Cửa phòng được Phùng Hựu Đông mở ra, hắn trầm lặng dõi mắt khắp nơi nhưng tuyệt nhiên yên ắng và không thấy bóng người, bước thêm vài bước vào trong thì nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn của ai đó, rèm cửa cũng nhô ra ngoài một chút.
Rồi…hắn biết Chiêu Vũ đang ở đâu rồi!
Phùng Hựu Đông giả vờ như không nhận ra, xem thử Chiêu Vũ trốn đến khi nào, lần này hắn đã quyết tâm dạy dỗ cô bằng được, chẳng để chiều đến sinh hư nữa.
Thế là, hắn chậm chạp bước vào phòng tắm. Nghe được âm thanh đóng cửa, cô ló đầu ra ngoài, thực sự rất muốn chạy đi.
Khoảng hai mươi phút sau, Phùng Hựu Đông từ phòng trở ra, chỉ mặc chiếc áo choàng và được buộc dây lỏng lẻo lộ rõ vòm ngực săn chắc, khỏe khoắn, lên giường thoải mái dựa lưng về sau lấy iPad xem tin tức.
Chiêu Vũ vẫn nhất quyết không ra, tâm tình cứ càng lúc rối loạn chứ chẳng thể bình bĩnh.
Lần này, kiên nhẫn của Phùng Hựu Đông ở mức dư thừa, nên sẽ vờn Chiêu Vũ đến khi nào chịu hết nổi tự bước ra.
Thế nhưng, nửa tiếng sau thì hắn xót vợ, nỡ bắt quỳ gối trên giường chứ ai nỡ…
Bỗng dưng, hắn hắng giọng một tiếng, khiến nhịp tim của cô gái trốn trong rèm cửa nhảy loạn, sau đó truyền tới giọng nói: “Diêu Nhất, rảnh không? Đến quán bar tìm vài em gái, tôi chán lắm rồi!”