Văn Dụ người cao chân dài, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Kỷ An Ninh.
“Đợi đã!” anh túm cô lại, “Giận rồi?”
Kỷ An Ninh quay người lại nhìn Văn Dụ, khóe miệng vẫn còn vương ý cười, đương nhiên cũng có nhiều bất đắc dĩ, nhưng chắc chắn cô không tức giận.
Văn Dụ an tâm.
“Em không cầm theo điện thoại này.” anh lắc lắc hộp nhỏ trong tay, dõng dạc nói.
Kỷ An Ninh thiếu chút nữa bị anh làm phì cười. Bất đắc dĩ xoa mặt, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Vất vả cho anhrồi.”
“Hả?” Văn Dụ không hiểu.
“Vất vả cho anh rồi,” Kỷ An Ninh nhẹ nhàng nói, “Vì phối hợp với chút tự ái này của em…”
Vì để cô không tự ái, anh vốn là người phách lối tùy tiện đã quen vậy mà phải cực khổ diễn một vở kịch vụng về như vậy.
Bốn chữ “Chút tự ái này”, đậm mùi chua chát, Văn Dụ nghe xong liền thấy hơi hối hận. anh luôn là người tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ trong lòng vẫn thấy bất ổn.
Vẫn làm cô khổ sở sao?
Kỷ An Ninh vuốt lại tóc, có chút bất đắc dĩ cười cười, hỏi: “Em có phải rất ra vẻ không?”
“Cũng… không ra vẻ lắm.” Văn Dụ ấp a ấp úng nói, “Cũng bình thường.”
Kỷ An Ninh thấy anh trả lời dối lòng như thế, hiểu rõ cười.
thật ra cô không tức giận, cũng không khổ sở. Chết cũng chết rồi, trải qua những việc sau đó, cô đãkhông còn nhạy cảm tự tôn như kiếp trước.
cô chỉ đang cảm khái, hôm nay… Vậy mà có thể thấy bộ mặt khác của Văn Dụ.
Trong lòng Kỷ An Ninh, Văn Dụ là người không quan tâm đến cảm giác của người khác, thích làm theo ý mình, là một tên bừa bãi thích làm càn. cô không nghĩ tới anh sẽ cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chút tự ái này của cô.
Quá trình mặc dù vụng về lại buồn cười, nhưng cười lên trong lòng lại nổi lên chua xót.
Cho nên lúc nãy cô phải chạy mất dép, cho bản thân chút không gian và thời gian.
Kỷ An Ninh nhìn chăm chú vào khuôn mặt Văn Dụ, đôi mắt cô như phủ một tầng mây mù, dưới mây mù cất giấu tình ý mà chính cô cũng không rõ.
Trong ánh mắt ôn nhu này, Văn Dụ cảm thấy thời gian như chậm lại, ngày cả tiếng tim đập cũng trở nên vô cũng chậm chạp. anh biết, cô đã tiếp nhận tâm ý của anh dành cho cô.
Gió thổi qua tóc trước trán Kỷ An Ninh, cô nhìn chăm chú anh làm anh chỉ muốn hôn cô.
Nhưng anh lại không dám. Văn Dụ không dám cũng không muốn phá vỡ thời khắc yên tĩnh này, khôngnghĩ tới cô đột nhiên trở nên mềm mại như vậy.
Lúc cô kiên cường, anh muốn chinh phục, chỉ muốn phá hủy, muốn chiếm hữu, muốn đâm thủng hết mặt nạ của cô.
Nhưng lúc cô mềm mại như thế này, anh lại cẩn thận từng li từng tí, không dám vọng động.
Tình ý lưu động, yên tĩnh đầy đẹp đẽ bị kết thúc bởi một trận gió thổi qua.
Bọn họ vừa vận động xong, sợi tóc vẫn còn ướt mồ hôi, bị gió lạnh đột kích, Văn Dụ và Kỷ An Ninh, hai người gần như cùng quay đầu hắt xì hơi một cái.
Kỷ An Ninh đêm qua suýt bị đông cứng nên hôm nay cố ý mặc thêm cái áo khoác. cô vội vàng đưa tay kéo mũ lên, còn chưa chạm tới, Văn Dụ đã giơ tay kéo mũ đội lên cho cô.
“Mau kéo khóa lên.” anh nói.
Kỷ An Ninh cúi đầu kéo khóa, Văn Dụ lại thừa dịp cô cúi đầu không để ý mà nhét điện thoại mới vào trong ba lô còn đang mở khóa.
Kỷ An Ninh ngẩng đầu nhìn anh một chút.
Văn Dụ cười “Ha ha” hai tiếng. Trong mắt đều là vẻ đắc ý.
“Em thích ra vẻ thì ra vẻ đi, anh cũng không ngại.” Ánh mắt anh trong đêm như lóe sáng, khóe miệng lúc cười đầy tự tin, “Rất ra vẻ cũng không sao, dáng vẻ em như thế anh cũng rất thích.”
“Em xem, anh như vậy có thấy cảm động không?” anh tiếp tục mặt dày mày dạn được đà lấn tới, “Thế nào, làm bạn gái anh đi.”
Kỷ An Ninh bị anh chọc cười. Nụ cười cô trong đêm giống như ánh trăng, đều sạch sẽ xinh đẹp, làm lòng Văn Dụ run lên từng đợt.
Kỷ An Ninh đúng là vô cùng cảm động, sau đó mỉm cười cự tuyệt: “không.”
Văn Dụ: “…”
Văn Dụ bị nghẹn phải ngã ngửa.
Kỷ An Ninh lại vươn tay kéo vạt áo Văn Dụ, khép lại cho anh: “Mặc đồ đoàng hoàng vào.”
Vạt áo Văn Dụ đang mở, lộ ra cái áo ngắn tay bên trong. Hai ngày này nhiệt độ giảm nhanh, anh khôngmặc thêm đồ, lại còn ăn mặc phong phanh.
Trong lòng Văn Dụ thật ra đang rất hưởng thụ sự quan tâm của cô, nhưng vị đại thiếu gia này vừa bị cự tuyệt, đang thấy tự tôn bị tổn thương, “Hừ” một tiếng, chỉ kéo mũ lên, độc mồm độc miệng nói: “Ai cần em lo! Cũng đâu phải là gì của mình.
Kiếp trước tên này lúc nào cũng bày vẻ âm trầm khốc liệt trước mặt cô, chưa từng có bộ dạng hờn dỗi như thế này, bộ dạng thiếu niên ấu trĩ này thế mà Kỷ An Ninh lại thấy mấy phần đáng yêu, làm cô thấy buồn cười.
Dù sao thân thể anh cũng tốt, người tráng kiện. Khóe miệng cô cong lên, quay ra trêu chọc anh mộtchút: “Tùy anh!”
Trực tiếp trêu chọc làm lòng Văn Dụ ngứa ngáy gần chết!
Văn Dụ nắm cổ tay cô, oán hận nói: “Em dám trêu anh.”
Ngoài miệng thì nói, ngón cái lại vuốt ve cổ tay trắng nõn. Mềm mại không xương, khiến lòng người rục rịch.
“Em không có.” Kỷ An Ninh phủ nhận, “anh đừng nói mò.”
Văn Dụ hầm hừ nói: “Vậy em có bản lĩnh thì cách xa anh một chút! Đừng nói chuyện với anh, đừng phản ứng anh, đừng cho anh chút hi vọng nào!”
Kỷ An Ninh nghẹn lời. (Truyện đăng tại cungquanghang.com)
cô đúng là không làm được. không những không thể rời xa anh, cô muốn tiếp cận gần hơn với Văn Dụ, hiểu rõ anh cũng những người bên cạnh anh, mấy việc liên quan đến anh. cô muốn biết kiếp trước tại sao anh đột nhiên rời khỏi trường? anh đi đâu? đi làm gì? Giữa anh và Dương Bác đã xảy ra chuyện gì? Có ân oán tình thù gì?
cô muốn thông qua việc phát hiện dấu vết để lại để nhanh chóng dự báo chân tướng, như vậy mới có thể sớm cảnh báo cho anh, giúp anh tránh đi những việc có lẽ sẽ xảy ra kia.
Kiếp này, cô muốn anh sống thật tốt.
Mà muốn làm được điều này, cô không thể rời xa anh.
“Em xem đi, em không nỡ!” Hai mắt Văn Dụ sáng rỡ, khóe miệng đầy vẻ đắc ý, “anh biết mà, am thíchanh!”
Tên này đúng là tự luyến tự đại làm người ta đau cả đầu.
Kỷ An Ninh im lặng, rút tay lại tiếp tục đi về trước: “anh nghĩ nhiều rồi.” Kéo mũ lên chặn lại nguồn ánh sáng âm trầm của đèn đường, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay lập tức chìm trong bóng tối.
anh cũng không phải hoàn toàn tự luyến. anh có thể cảm nhận được Kỷ An Ninh coi như không thíchanh nhưng chắc chắn cũng không ghét anh. anh chỉ không hiểu, cô vì sao cứ luôn kháng cự lại anh.
cô giống như có gì khó nói.
Văn Dụ mặc dù hay hành sự bá đạo, nhưng trong lòng anh vẫn hiểu, không thể ép một người nói lờithật lòng ra, chỉ có thể đợi một ngày người đó nguyện ý nói cho mình nghe.
Bởi vậy anh không muốn bức bách Kỷ An Ninh.
Nhưng anh ngẫm lại một chút, mấy năm nay anh đối với mấy cô gái khác hình như không bao giờ kiên nhẫn như thế này.
Bọn họ không giống cô. (Truyện đăng tại cungquanghang.com)
Kỷ An Ninh kéo mũ trùm, cúi đầu đi dưới ánh đèn. Cái bóng dưới chân cô lúc dài lúc ngắn. Rất giống với tâm tình đang biến hóa không ngừng của cô.
Nếu không có mấy vấn đề còn chưa rõ kia, mọi thứ đều mờ mịt, kiếp này việc tiếp nhận Văn Dụ khôngphải là không được.
Rất có thể sang năm Văn Dụ sẽ đột nhiên biến mất khỏi trường học.
So với điểm này càng hỏng bét là, Kỷ An Ninh không biết khi nào Văn Dụ sẽ xuất hiện.
Lúc cô vẫn đang là linh hồn, cô không cảm giác được thời gian, chỉ khi bị người ta gọi tới mới có thể thanh tỉnh mà xuất hiện, những lúc khác luôn nửa mê nửa tỉnh như trong mộng.
Lúc Văn Dụ xuất hiện tiếp nhận bà ngoại, cô biết. Nhưng sau khi anh sắp xếp xong xuôi cho bà thì lại rờiđi.
Bà ngoại ngẫu nhiên gọi tên cô thì cô mới có thể thanh tỉnh. Nhưng thời gian dần qua, thời điểm bà gọicô cũng càng ngày càng ít. cô cứ nghĩ mình sẽ như vậy mà tan biến trên thế gian này.
Nhưng cô gặp lại anh, bởi vì Văn Dụ và Triệu Thần trong lúc đối chất đã gọi tên cô, vô tình gọi cô tới chỗ sân thượng mà cô té chết.
Lúc này đã qua bao lâu? một tháng? một năm? Ba năm hay năm năm? Kỷ An Ninh cũng không biết.
Sau đó Văn Dụ vốn nên an bài ổn thỏa hết mọi thứ, có thể bình yên thoát thân lại vẫn bị tóm vào tù, chịu án tử hình. Lúc này lại đã trôi qua bao lâu? Linh hồn cảm nhận thời gian không rõ ràng, Kỷ An Ninh cũng không biết.
không biết nhiều về mấy nhân tố kia. Tâm Kỷ An Ninh đang loạn cào cào, bảo cô tiếp nhận Văn Dụ, đicùng anh, cô không làm được.
Văn Dụ bước hai bước liền đuổi kịp Kỷ An Ninh, vươn tay ra nắm chặt tay Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh thử giãy một chút, không giãy ra được.
anh nắm rất chặt.
“Dắt anh một lúc đi.” Văn Dụ nói, “Chỉ cần tới giao lộ thôi, đường này tối đen, anh lại sợ bóng tối.”
Tòa nhà của câu lạc bộ kickboxing tọa lạc ở vị trí rất hẻo lánh, hai hàng cây bên con đường nhỏ khôngbiết trồng bao năm rồi, cành lá xum xuê, cản hết cả tia sáng đèn đường, bóng đêm bao phủ, nhìn đúng là hơi tối tăm thật.
Nhưng Văn Dụ nói câu này đúng là vô sỉ đến cực điểm. anh cao to như thế, sao sợ tối được chứ, có mà bóng tối sợ anh thì có!
Chỉ là anh đang nắm chặt tay Kỷ An Ninh, lực tay rất ổn. không để cô có cơ hội thoát, cũng không làmcô đau.
anh rất cẩn thận, tỉ mỉ không chế sức lực.
Kỷ An Ninh không khỏi nhớ tới kiếp trước, có một lần anh vô tình bóp cổ tay cô tới tím xanh. Trong mắtanh rõ ràng có hối hận, khóe miệng lại kéo căng, anh không bỏ xuống được tư thái* của bản thân,không nói được lời xin lỗi.
*Dáng vẻ và thái độ của con người.
Nhớ lại việc này làm cô không tức giận mà còn cảm thấy Văn Dụ rất buồn cười.
anh rõ ràng là nghịch ngợm, vô lại, nhưng đối với cô lại chẳng có cách nào.
Lông mày nhếch lên, khóe miệng cười xấu xa, đều làm cho lòng cô mềm thành vũng nước. cô thấp giọng nói: “Chỉ tới giao lộ thôi…”
Gương mặt Văn Dụ như được chiếu sáng.
Văn Dụ đưa Kỷ An Ninh về nhà, nhìn cô lên tầng mới rời đi. Cả đường tâm tình đều rất tốt.
Bình thường anh hay đậu xe ở bãi đậu xe gần cổng trường, trở lại xe, theo thói quen đốt điếu thuốc. Kéo gương chiếu hậu xuống, từ gương chiếu hậu thấy một bóng người.
Người kia được đèn lớn ở cửa trường học chiếu sáng rõ, gầy gò trắng trẻo, là một mỹ nữ. Trang phục cao cấp hơn Kỷ An Ninh vài phần, hoàn toàn không có vẻ quê mùa của mấy sinh viên năm nhất.
Đôi mắt thập phần linh động, hoặc nói là, quá mức linh động, tiết lộ trong lòng người này có nhiều tâm tư, tính toán nhỏ nhoi. Để cho người ta liếc mắt một cái liền rõ, không nhịn được cười nhạo.
Văn Dụ nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, thấy cô ta mang theo túi KFC đi tới đi lui phía sau xe anhmấy chuyến, muốn tới nhưng lại khiếp sợ do dự, bồi hồi lại không cam lòng bỏ đi.
Văn Dụ nhớ tới giấc mộng kia, ở trong mộng, cô gái này chửi bới Kỷ An Ninh, trong ánh mắt linh động này mang theo ác ý.
Là mộng, chỉ là mộng mà thôi.
Văn Dụ tự nói với bản thân như vậy. anh lại rút thêm một điếu, muốn lái đi.
Nhưng anh không nhịn được nâng mắt lên, nhìn gương chiếu hậu. Lần này, anh không chỉ thấy Tôn Nhã Nhàn, anh còn thấy ánh mắt của mình.
Ánh mắt của anh đen đậm như mực, sâu bên trong đó là lệ khí. Đôi mắt này thậm chí còn làm bản thânanh thấy kinh sợ, anh vô thức mà quay đầu sang chỗ khác, hai mắt nhắm nghiền.
Có hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Là Kỷ An Ninh đang rơi lệ đầy mặt.
“Nếu có kiếp sau…” cô nói.
Văn Dụ bỗng nhiên mở mắt ra.
Đó là một giấc mộng khác của anh, một giấc mộng liên quan đến Kỷ An Ninh. Mộng này vốn sau khi tỉnh lại nhanh chóng trở nên mơ hồ rồi quên lãng, bây giờ anh lại nhớ lại.
Văn Dụ nhìn bản thân trong gương chiếu hậu.
Lần này, ánh mắt anh đã bình thường. Thế nhưng đáy lòng anh lại đầy lệ khí, ép thế nào cũng khôngxong.
Văn Dụ nhìn chằm chằm bản thân trong gương, đưa tay đẩy gương về chỗ cũ, mở cửa xuống xe.
Cửa xe đóng lại phát ra tiếng “Rầm”, làm kinh sợ đến cô gái xinh đẹp đang bồi hồi sau xe.
“Văn, Văn sư huynh…” Tôn Nhã Nhàn sợ hãi gọi.
Bộ dạng mềm yếu sợ hãi kia đúng là chọc người trìu mến.