Ước chừng là vì chuyện tự tiến cử vào công việc người mẫu cho dù có nói tới Kỷ An Ninh cũng không thành nên Vu Hà không còn làm phiền Kỷ An Ninh nữa, hai người bọn họ ngoại trừ việc đều quen biết với Mạnh Hân Vũ thì gần như không liên quan gì đến nhau.
Chuyện người mẫu kia Kỷ An Ninh đã nói lại với Mạnh Hân Vũ, Mạnh Hân Vũ cũng có phần ngạc nhiên: “Sao cậu ấy có thể làm thế. Tớ phải đi nói với cậu ấy!”
Kỷ An Ninh là có chủ tâm nói cho Mạnh Hân Vũ. Vu Hà không phải người tốt, Mạnh Hân Vũ lại là cô gái rất tốt, cô hi vọng vì chuyện này mà Mạnh Hân Vũ giữ khoảng cách với Vu Hà, về sau cố gắng tránh xa.
Lễ Giáng Sinh chớp mắt đã tới.
Trong lớp một đám con gái tụ tập một chỗ bàn chuyện đi dạo mua sắm, mua quần áo. Mạnh Hân Vũ đương nhiên cũng ở trong đó, cô nàng là lớp trưởng, mối quan hệ với bạn học cũng không tệ.
cô nàng và Bạch Lộ gọi Kỷ An Ninh: “đi chung không?”
Mối quan hệ với mọi người của Kỷ An Ninh ở kiếp này đã tốt hơn so với kiếp trước rất nhiều, ban đầu trong lòng cô vốn có chút khúc mắc, có chút kháng cự, nhưng cuối cùng dưới sự lôi kéo của Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ đã từ từ hòa nhập với tập thể.
Mấy cô nàng tìm thời gian rảnh thì cùng nhau đi tới mấy shop gần trường. Nhiều người mua đồ. Ngay cả Mạnh Hân Vũ cũng mua cho bố mẹ mình áo len cashmere*, mua thêm cho bản thân một bộ đồ mới, toàn bộ đều mua bằng tiền làm thêm của cô nàng.
*áo len này được làm từ lông dê, nếu xuất sứ từ Trung Quốc thù giá cả rất rẻ và kém chất lượng vì được sản xuất theo quy trình bán tự động chứ không phải làm thủ công.
cô nàng và Kỷ An Ninh không giống nhau, mặc dù kinh tế nhà cô nàng cũng gặp khó khăn, bố mẹ vẫn không chịu dùng tiền của cô nàng. cô nàng không giống với Kỷ An Ninh, một mình phải gánh vác cuộc sống của hai người, trong đó một người cần phải mất thêm khoản khám bệnh dưỡng lão. cô nàng làm thêm đều tích tiền trong tay, cô nàng nói với bố mẹ không cần phải gửi phí sinh hoạt, nhưng thi thoảng bố cô nàng vẫn gửi cho cô nàng chút tiền, ông sợ con gái mình ở bên ngoài phải chịu khổ cực.
Bạch Lộ mua mấy bộ quần áo mới, sau đó hô to “Cạp đất mà ăn rồi.”
“đi đi.” Mạnh Hân Vũ cười mắng, “Về nhà xin tiền bố mẹ đi.”
“Ài. Bọn họ không cho đâu.” Bạch Lộ gục mặt xuống, “nói tớ tháng trước tiêu nhiều quá, phải biết tiết kiệm.”
Hai người đang nhỏ giọng nói bỗng thấy Kỷ An Ninh cũng mua đồ.
cô mua cho bà ngoại một cái áo bông lót mặc bên trong áo khoác. Bà ngoại không hay ra ngoài, việc giữ ấm ở nhà quan trọng hơn. Mặc dù có hơi ấm, nhưng bà ngoại tuổi cao, sức khỏe suy kiệt, thân thể lại lạnh lẽo, trong phòng cũng phải mặc rất dày.
Bạch Lộ nhìn thoáng qua hỏi: “Cậu mua cho ai vậy?”
Kỷ An Ninh nói: “Mua cho bà ngoại tớ.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang)
Bạch Lộ nói: “Cậu không mau chút đồ gì cho mình đi, sắp tới Giáng Sinh rồi.”
“không được.” Kỷ An Ninh nói. “Gần đây tiêu tiền hơi nhiều rồi.”
Bạch Lộ thấy kỳ lạ hỏi: “không phải cậu kiếm được nhiều tiền lắm à?”
Kỷ An Ninh nói: “Bà tớ chắc cần phải làm phẫu thuật.”
Kiếp này bác sĩ vẫn khuyên để bà ngoại làm vật lí trị liệu trước. Kỷ An Ninh không dám làm trái lời dặn của bác sĩ, dù sao mình cũng không phải người chuyên nghiệp. Nhưng kiếp trước bà ngoại làm vật lí trị liệu không hiệu quả, cuối cùng vẫn phải làm phẫu thuật.
Phẫu thuật cần tới hai vạn. Trước đó vài ngày Kỷ An Ninh cũng bắt đầu tích tiền, ngoại trừ vì hẹn hò cùng Văn Dụ nên không nhịn được mà mua một bộ hàng mẫu thì cơ bản không tiêu linh tinh gì.
cô đã quen với việc chấp nhận và chịu đựng từ lâu, đối với mấy ngày như giáng sinh hay lễ liếc gì đó cũng không có cảm giác gì, cũng chẳng cảm thấy tới Tết thì cần mua quần áo mới.
“À.” Bạch Lộ chỉ chiêu cho Kỷ An Ninh, “Vậy thì để Văn Dụ nhà cậu mua cho!”
“Cậu nói ít thôi.” Mạnh Hân Vũ mắng Bạch Lộ, “Đừng có mà xúi lung tung!”
“Đâu sao đâu.” Bạch Lộ lẩm bẩm tức, “Có bạn trai không phải là để làm mấy cái này à?”
nói xong lại vui vẻ nói tiếp: “Tớ đã nói rõ với Trần Hạo rồi, phải có lễ vật, hồng bao, tiệc, một thứ cũng không được thiếu.”
Chủ đề được chuyển tới vị nam chân heo Trần Hạo đang cạp đất ăn kia.
Buổi sáng Văn Dụ vừa tới trường, Trần Hạo liền bổ nhào tới: “Ca, anh ruột, có thuốc không?”
Văn Dụ sờ túi, lấy ra một bao.
Toàn Hoa đại cấm hút thuốc, trong trường học cũng không thể rút. Trần Hạp mở bao thuốc đang đóng, cái mũi dán lên hít một hơi thật sâu: “A~ thơm~”
Cái mũi không biết có đụng trúng đầu lọc thuốc không, dù sao Văn Dụ vẫn thấy buồn nôn: “Lấy đi, lấy đi!”
Trần Hạo cười hì hì một tiếng, nhét vào túi của mình, cảm kích nói: “anh đúng là cứu mạng em!”
Có cần tới mức ấy không, Văn Dụ im lặng hỏi: “Thế nào? Đến thuốc cũng không mua nổi?” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
“đang cạp đất đây này.” Trần Hạo cạp đất đến mức mặt không khác gì màu đất luôn rồi, “Lễ Giáng sinh, muốn lễ vật, muốn tiệc, mẹ nó còn muốn một cái hồng bao 520! Năm trăm hai đấy! một tháng tiền sinh hoạt phí của tao được bao nhiêu chứ!”
Trần Hạo sinh trong một gia đình bình thường, trong nhà cho hắn một tiền sinh hoạt một tháng là hai ngàn đồng. Trước kia, ngoại trừ mua tí thuốc thì không có đam mê gì khác. Câu lạc bộ có vị đại gia nhiều tiền Văn Dụ rồi, phúc lợi ở đây tốt, thỉnh thoảng tụ tập ăn nhậu một bữa, tháng ngày đẹp vô cùng.
Lúc đầu cứ nghĩ quen bạn gái thì ngày tháng sẽ càng đẹp hơn.
Ai ngờ áp lực kinh tế đột nhiên tăng mạnh.
“Tao nghĩ tao cũng phải đi kiếm việc làm thêm thôi.” Trần Hạo nói, “Mày cứ yên tâm, tao có thiếu tiền cũng không dùng tới tiền công. Có lão Ngô làm chứng.”
Văn Dụ thành lập câu lạc bộ kickboxing, sau đó giao cho Trần Hạo quản lý, còn đưa cho hắn một cái thẻ ngân hàng, phục vụ cho hoạt động của câu lạc bộ, nhưng cũng không phải vung tay thế nào cũng được. Câu lạc bộ tuy nhỏ nhưng các hạng mục quy củ vẫn đầy đủ. Thẻ trong tay Trần Hạo, việc chi ra lại do một nam sinh khác phụ trách, cuối tháng tiến hành kiểm tra đối chiếu.
Mấy vấn đề như nhân tính này có thể không khảo nghiệm, cũng đừng nên khảo nghiệm.
“Được không đấy, không được thì chia tay.” Văn Dụ nhíu mày nói.
Bời vì thường ăn cơm với nhau, Văn Dụ quen thuộc với Bạch Lộ hơn Mạnh Hân Vũ. Nếu nói về cô bé Mạnh Hân Vũ kia, Văn Dụ cảm thấy cũng được. Mà anh cũng nhìn ra, thật ra Kỷ An Ninh thân thiết với Mạnh Hân Vũ hơn là Bạch Lộ. Cũng có thể xem là bạn thân trong trường đại học của cô.
Bạch Lộ đơn thuần là bạn gái của Trần Hạo nên mới gần với bọn họ hơn.
cô gái này nói quá nhiều, quá bát quái, từ trong mắt cũng có thể nhìn ra người này có chút thực dụng. Văn Dụ không thích người này lắm.
Trần Hạo thở ngắn than dài: “Sao có thể chia tay được, vất vả khó khăn lắm mới có bạn gái.”
Chừng hai mươi tên đô con, đang là thời điểm hormone thịnh vượng, nghĩ tới chuyện bạn gái mà nghĩ tới nửa đêm ngủ không yên, tốc độ tay cũng được luyện tăng nhanh rồi.
hắn lại hâm mộ nói: “Nếu có phúc như mày thì tốt rồi, bạn gái vừa xinh đẹp lại độc lập.”
Trần Hạo và Văn Dụ là hai thằng bạn thân trong đại học, tiếp xúc với Kỷ An Ninh cũng nhiều hơn. Văn Dụ ngẫu nhiên phàn nàn với hắn, mấy cái thẻ đầy tiền trong bóp, để trên người Kỷ An Ninh đều không có đất dụng võ.
Tình yêu đều là gánh nặng, chỉ là phương hướng phiền não hơi bị ngược nhau tí.
Trần Hạo nói: “Tao nghe Bạch Lộ nói, anh Ninh ngay cả lễ Giáng Sinh cũng không mua quần áo mới.”
Đúng là tiết kiệm, Trần Hạo biểu thị sự hâm mộ vô cùng sâu sắc.
Văn Dụ khẽ giật mình nói: “không phải đâu? Gần đây cô ấy đâu thiếu tiền?”
“không phải nói bà ngoại em ấy cần làm phẫu thuật à? Nghe nói giờ đang tích tiền dần.” Trần Hạo bỗng im lặng, “Tao nói này, không phải đến chuyện này mày cũng không biết chứ?”
Văn Dụ dừng một chút nói: “cô ấy không nói với tao.” Chỉ nói bây giờ đang làm trị liệu, nếu như không thấy hiệu quả có lẽ sẽ làm phẫu thuật.
Nhưng Văn Dụ không biết giờ cô đang tích tiền chờ phẫu thuật.
Trần Hạo vỡ lẽ, không phải là Văn Dụ làm bạn trai không đủ trách nhiệm, mà là người ta căn bản không định để Văn Dụ gánh vác, Kỷ An Ninh muốn tự mình gánh.
Nếu đổi lại là bạn gái mình, kinh tế bên trên mà gặp khó khăn, chắc đã nhắc lại cả trăm tám mươi lần rồi.
Ôi chao.
Chuyện tiền nong này có lẽ làm khó Trần Hạo, nhưng đối với Văn Dụ thì đây lại là chuyện đơn giản.
Văn Dụ nói với Kỷ An Ninh: “Đêm Giáng Sinh, Lý Hách muốn mở tiệc, em đi cùng anh.”
Bình thường bọn họ ra ngoài tụ tập ăn chơi vào cuối tuần, Kỷ An Ninh đều từ chối. Nhưng cũng có trường hợp một vài bạn bè chính thức chơi với nhau, cũng là nghĩa vụ của bạn trai bạn gái, không từ chối được. Kỷ An Ninh liền đáp ứng.
Văn Dụ quay đầu liền lấy một đống túi giấy từ cốp xe.
Kỷ An Ninh nói: “Phải ăn mặc trang trọng à?”
Văn Dụ nói: “Trừ phi em muốn quay ngược về đường cũ, trở thành tiêu điểm của toàn trường.”
Kỷ An Ninh đương nhiên không muốn bởi vì cách ăn mặc không thích hợp mà biến thành tiêu điểm cho toàn trường soi mói.
Văn Dụ cười hì hì hôn cô một cái, cuối cùng cũng đem lời thoại đã nhẫn nhịn từ lâu nói ra: “Đem bạn gái ăn mặc thật xinh đẹp là trách nhiệm của bạn trai.”
Trong ánh mắt anh lộ rõ ý cười, lóe lên ánh sáng, giờ phút này, anh không khác gì những chàng trai bình thường đang nói chuyện yêu đương.
Kỷ An Ninh cũng cười.
Tới ngày ấy, cô mới hiểu sự sắp xếp của Văn Dụ. không phải tiệc xã giao chính thức gì, đơn thuần là mấy người thanh niên tụ tập lại một chỗ vui chơi thôi, nhưng cô gái nào cũng gọn gàng xinh đẹp, cố gắng đạt tới mức đàn áp tứ phía.
Kỷ An Ninh còn gặp Tôn Nhã Nhàn.
Tôn Nhã Nhàn đi tới chào hỏi nói chuyện với cô, thân phận giờ đã khác biệt, địch ý lúc trước không thấy đâu, thái độ tốt đẹp như đối với bạn bè.
cô ta tự cảm thấy mình là bạn gái của Tiền Hạo Nhiên, mà Kỷ An Ninh lại là bạn gái của Văn Dụ, giữa hai người không tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, ngược lại hẳn lên bắt đầu làm quen, trao đổi tin tức, cùng nhau trông coi mới đúng. Dù sao Tiền Hạo Nhiên và Văn Dụ đều là những tên đàn ông không để bạn gái yên tâm được.
Nhưng Kỷ An Ninh trước sau như một, vẫn lạnh lùng với Tôn Nhã Nhàn. Tôn Nhã Nhàn quê độ đành quay về. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
cô ta quay qua phàn nàn với Tiền Hạo Nhiên: “Kỷ An Ninh này, cũng không biết làm người quá rồi. anh nhìn cô ta xem, không quen ai trong vòng này, cũng không biết chủ động chào hỏi.”
Tiền Hạo Nhiên ừ ừ hai tiếng, mỉm cười.
Văn Dụ đem Kỷ An Ninh theo bên người, một khắc cũng không rời, chiếu cố quan tâm hết lòng. anh cũng đã nói từ trước, người trong vòng này đều biết anh có một cô bạn gái bảo bối không muốn cho người khác gặp. Kỷ An Ninh cần phải chủ động nói chuyện với người khác? cô vừa tới, Lý Hách liền đi tới chào hỏi với cô, Phùng Kim Hải cũng đi qua cười cười nói nói, thái độ thân thiết, hiển nhiên là công nhận sự tồn tại của cô.
Cái này là đủ rồi.
Ngược lại hắn uống hai ly rượu, cùng người khác nói chuyện trời trăng mây gió, trong chớp mắt đó, Tôn Nhã Nhàn giống như hoa bươm bướm chạy đi khắp nơi chào hỏi với mọi người.
Nghiễm nhiên coi mình như một thành viên trong vòng này.
Đêm Giáng Sinh dù sao cũng là khoảng thời gian đặc biệt, đến Văn Dụ cũng hợp với tình huống mà bỏ xe việt dã ở nhà, lái một chiếc xe thể thao tới.
Kỷ An Ninh cảm thấy anh vì lái xe mà không uống rượu là một điểm đáng khen ngợi. Nghe nói đây là do bố anh nghiêm khắc dạy dỗ mà ra.
Vòng bạn bè của Lý Hách đều rất phong cách, bọn họ tụ hội uống rượu thì uống đến sảng khoái, nhưng không bắt mấy cô gái uống rượu, cũng không đem mấy cái văn hóa trên bàn rượu mang đến buổi tụ tập bạn bè này.
Kỷ An Ninh cũng chơi rất vui vẻ.
Nhưng cũng có thể do bầu không khí trong buổi tiệc quá nhiệt liệt, khiến mọi người chơi đến rất điên, cô luôn cảm thấy đôi mắt Văn Dụ đặc biệt sáng.
Tới khi hơn mười một giờ, Kỷ An Ninh nói muốn về nhà.
“Ngày mai em còn có tiết.” cô nói.
Đêm giáng sinh rơi vào đúng thứ ba, trường không vì giáng sinh mà cho sinh viên nghỉ. Ngày mai vẫn phải lên lớp như thường, chẳng qua là phần lớn sinh viên vác bộ dạng uể oải đi học thôi.
Văn Dụ đi qua chào Lý Hách, đưa Kỷ An Ninh rời đi trước.
Trở lại xe, anh hôn cô. Vào lúc cô cùng động tình, vuốt gương mặt cô, hỏi cô: “Hôm nay không trở về, được không?”
Đường cong cứng rắn của cằm, yết hầu nhô ra, đều tản ra lực lượng làm Kỷ An Ninh rất khó kháng cự.
Ngón cái vuốt ve môi cô, một câu “Được không?” như mất tiếng, hàm ý ẩn bên trong làm người ta run rẩy.