• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Thần lau bàn xong, liền đem ghế lật ngược để lên trên bàn, để chút nữa còn lau sàn.

Đỗ Thanh nhả khói đi qua giúp đỡ một tay, đem ghế để trên mặt bàn, sau đó tay kẹp điếu thuốc hỏi Thư Thần: “anh nói... Đàn ông có tiền như thế, thật sự nghiêm túc với Kỷ An Ninh à?”

Thư Thần liền ngừng lại.

anh ta do dự một chút rồi nói: “Chắc là...”

“...?” (đoạn cuối chương 55)

Editor: tiểu mao

Kỷ An Ninh đỡ trán.

Đôi khi Văn Dụ chững chạc đến mức cô thấy không quen, có đôi khi lại trẻ con đến mức buồn cười.

Đương nhiên Văn Dụ không chịu thừa nhận.

“Cái gì mà trẻ con.” anh nói hùng hồn đầy lý lẽ, “anh nói cho em biết, khổng tước xòe đuôi vậy cũng tính là khổng tước trưởng thành mới có thể làm, mấy con non mấy chức năng kia còn chưa phát triển tốt nữa.”

anh lại hỏi: “Cái tên tóc rối kia tìm em làm gì?”

Tóc rối...

Kỷ An Ninh bó tay nói: “anh ấy hỏi em có muốn cân nhắc đến việc ký hợp đồng với studio của anh ấy không. Đầu tuần em có tới studio của bọn họ, hình như anh ấy là ông chủ.”

“Sau đó?” Văn Dụ hỏi.

“anh ấy nói nếu như ký hợp đồng, bọn họ phải phân chia phần trăm nhưng có thể đảm bảo lượng công việc cho em.” Kỷ An Ninh nói, “Lúc đầu anh ấy nói sau khi tan làm thì bàn bạc tiếp, anh vừa đến em liền hẹn anh ấy hôm khác.”

Sau khi tan việc thì bàn bạc? Hừ!

Văn Dụ hỏi: “Em muốn ký?”

Thực tế Kỷ An Ninh đang xoắn xuýt.

“Chưa nghĩ ra.” cô nói.

Văn Dụ cảm thấy hơi ngạc nhiên. Công việc người mẫu này thu nhập không tệ, nếu như ổn định thì Kỷ An Ninh có thể nghỉ mấy công việc khác, chỉ làm một việc là được.

anh cứ nghĩ Kỷ An Ninh chắc chắn sẽ ký, dù sao cô cũng cố chấp với việc kiếm tiền như thế.

“Em không muốn ký? Vì sao?” Văn Dụ tò mò hỏi.

“Do Đỗ Thanh... Có khả năng anh ấy,” Kỷ An Ninh do dự nói, “Hình như muốn theo đuổi em.”

Kỷ An Ninh mẫn cảm hơn so với người khác. Lần trước Đỗ Thanh mời cô ăn cơm, cô liền đoán được Đỗ Thanh muốn theo đuổi mình. Nếu không có chuyện này, Đỗ Thanh nói ký hợp đồng, Kỷ An Ninh sẽ hận không thể ký tên ngay lập tức.

Nhưng lại có chuyện này, Kỷ An Ninh liền thấy lo lắng rất nhiều.

Tính tình Văn Dụ quá nóng nảy.

Tính chiếm hữu cũng rất đáng sợ.

Kỷ An Ninh không muốn Đỗ Thanh bị cuốn vào trong mối quan hệ của cô và Văn Dụ. Trải qua kiếp trước, cô hi vọng giữa cô với Văn Dụ càng đơn giản càng tốt.

Càng đơn giản càng tin tưởng nhau.

Văn Dụ đã hiểu.

Kỷ An Ninh không phải không muốn ký, mà vì cô lo lắng tên tóc tối kia có ý định theo đuổi mình, cho nên muốn tránh né.

Văn Dụ đã gặp nhiều cô gái đầu óc mơ màng hoặc trong lòng tính toán nhỏ nhặt.

Trong đám con gái anh từng gặp, người nghèo nhất chính là Kỷ An Ninh. anh thật sự không nghĩ tới, bạn gái của anh vậy mà lại ngoan như thế, tự ý thức như vậy!

“anh đừng có cười em.” Kỷ An Ninh nói, “không phải em suy đoán lung tung, là... Chắc là do em hơi mẫn cảm thôi.”

cô nhìn khóe miệng đang nhếch lên của Văn Dụ, có chút thẹn thùng, có chút không biết nói gì, không khỏi thấy xấu hổ.

“không cười em!” Văn Dụ toét miệng cười nói, “không phải cười em!”

Kỷ An Ninh không tin: “Vậy nãy giờ anh cười cái gì?”

Đường Quang Minh rất gần với Hoa đại, nói chuyện một hồi liền đến.

Văn Dụ ngừng xe, tháo dây an toàn rồi quay người nói với Kỷ An Ninh: “Hôm nay tâm trạng anh tốt.”

Mặt mày anh hớn hở, có vẻ tâm trạng rất tốt thật. Chắc là trong nhà có chuyện gì vui, Kỷ An Ninh nghĩ thầm.

“Cái này,” Văn Dụ mặt mày mang cười, “Em muốn ký cũng không có vấn đề gì, em có thể đi nói chuyện với hắn ta, tìm hiểu chút về giá thị trường, cũng không phải là không thể.”

Văn Dụ mà cũng có thể độ lượng vậy cơ á?

“thật sao?” cô nghi ngờ hỏi.

“Có thể giả chắc?” Văn Dụ không hiểu, nói tiếp, “Chẳng qua em đừng vội ký, nhiều studio như vậy, em không thể không so sánh với nhau được, vừa gặp đã ký luôn, lỡ như bị hắn ta lừa thì sao? Em cứ tìm hiều trước một chút, từ từ so sánh, tìm chỗ thấy thích hợp nhất, lúc đó mới ký. Đừng lo lắng, làm ăn đều là kiểu này, không phải mới gặp một lần liền quyết định.”

Văn Dụ thực sự là... Thông tình đạt lý tới mức làm Kỷ An Ninh cảm động!

“Vậy được, em sẽ liên lạc với anh ta một chút.” Kỷ An Ninh vừa cân nhắc vừa nói, “Em sẽ xem trước hợp đồng có cái gì. không thì em sẽ nhờ thầy xem qua giúp em, như thế mới yên tâm.”

Dù sao cũng là Học viện tài chính, mấy giảng viên chắc chắn hiểu rõ hơn mấy sinh viên năm nhất.

không ngờ cô làm việc cũng rất ổn thỏa.

Văn Dụ gật đầu tán thưởng: “Có thể. Hoặc đưa cho anh xem cũng được, anh nhìn qua nhiều hợp đồng rồi.”

“Được, vậy đến lúc đó em cho anh xem.” Kỷ An Ninh nói, “Chưa xác nhận được hợp đồng không có vấn đề thì không ký.”

cô nhìn Văn Dụ một chút, nghĩ đến tính cách nóng nảy của anh chàng này, bổ sung thêm: “Trước khi ký, em sẽ chào hỏi với anh trước.”

Đây là được anh cho phép mới được ký à?

Văn Dụ duỗi móng vuốt đầu Kỷ An Ninh, mỉm cười nói: “Được.”

anh đưa Kỷ An Ninh về khu tập thể, trong hành lang cuốn lấy cô hôn một trận.

Nụ hôn kéo dài quá lâu nên đèn cảm ứng bằng âm thanh đều đã tắt. âm thanh hít thở trong bóng tối dễ dàng làm người ta máu nóng sôi trào. Văn Dụ cầm tay Kỷ An Ninh, càng ngày càng siết chặt.

“Đừng siết em.” Hô hấp Kỷ An Ninh cũng rối loạn, tách tay anh ta, “không thở nổi nữa rồi.”

Vừa nói, đèn lại sáng lên. Tối quá lâu đột nhiên sáng lên, làm hai người đều thấy chói mắt.

“đi nhanh lên đi!” Kỷ An Ninh đẩy anh. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Văn Dụ nói: “thật sự không đi chơi với anh à? Em quen mà, Lý Hách, Phùng Kim Hải, em từng gặp rồi.”

“không được.” Kỷ An Ninh nói, “Bà ngoại em đang ở nhà.”

Văn Dụ hết cách, đợi cô đi lên lầu mới quay người rời đi.

Trở lại trong chiếc Maybach, anh lôi điện thoại di động ra gọi.

“Chuyện studio kia đàm phán tới đâu rồi?” anh hỏi, “Bao nhiêu?... Được, đừng cò kè mặc cả, chọn giá này đi, tranh thủ thời gian mua lại! Ngày mai ký luôn!”

“Sau đó nhanh chóng để bọn họ sắp xếp công việc cho Kỷ An Ninh.”

“Chờ đã! Đừng cúp đừng cúp! Đừng có gấp! Tôi muốn xác nhận lại một chuyện, việc quan trọng nhất là gì? anh nói đi.”

“Đúng, không sai, rất tốt! Nhất định nhớ kỹ, phải nói rõ với bọn họ, nhất định! Tuyệt đối! không được làm lộ tôi!”

Chuyện thu mua studio là sau khi thứ bảy nhìn thấy Đỗ Thanh, Văn Dụ liền bắt tay thực hiện. Chẳng qua là chuyện thu mua này chắc chắn không thể trong ngày một ngày hai là xong.

Chưa tới thời gian một tuần đã ký bán, mức độ ném tiền là yếu tố quyết định.

Văn Dụ đã nghĩ thông suốt từ lâu, bên cạnh Kỷ An Ninh có vấn đề, không phải tiền bạc là có thể giải quyết được.

Ví dụ như bà ngoại, sự tồn tại của bà ngoại gần như trói chặt Kỷ An Ninh, một ngày ba bữa, bị ốm đau thì phải nằm viện, theo Kỷ An Ninh, không thể rời khỏi cô.

Có thể theo Văn Dụ thì muốn giải quyết vấn đề này rất đơn giản. Hoặc đưa tới viện dưỡng lão để cho chuyên gia chăm sóc, hoặc mời một dì tới nhà làm người chăm sóc.

Chẳng qua đây là vấn đề tiền bạc. Là do Kỷ An Ninh không đủ sức, lại không chịu nhận tiền của anh thôi.

đã như vậy thì anh sẽ lặng lẽ giúp cho cô ít sức vậy.

Đạo lý đưa cá không bằng dạy người câu cá này anh đương nhiên hiểu. Chỉ là trước kia không có ai đáng để anh phải lao tâm lao lực, giày vò sắp xếp mà thôi.

Văn Dụ lái xe Lý Hách, mang theo tâm trạng vui vẻ đi tới chỗ mọi người đang ăn chơi. Bầu không khí so với lúc anh đi gần như không có gì thay đổi.

Văn Dụ nói với Kỷ An Ninh, tối nay đi chơi với Lý Hách, còn thêm người cùng đánh bóng quần là Phùng Kim Hải. Nhưng anh lại không nói với Kỷ An Ninh, tối hôm này còn có bạn cùng lớp cô, Tôn Nhã Nhàn.

Đối với Văn Dụ, cô ta chỉ là không khí. Mà tối hôm nay, toàn bộ người trong phòng đều coi cô ta như không khí.

Văn Dụ đã cảnh cáo Tôn Nhã Nhàn, đừng tính toán với mấy người trong hội này. Hôm nay tụ tập là do Tiền Hạo Nhiên gọi cô ta tới, nhưng lại coi cô ta như vô hình, hoàn toàn đối xử lạnh lùng với cô ta.

Tôn Nhã Nhàn hoàn toàn nếm được mùi vị bị lạnh nhạt.

Mấy tên đàn ông đều biết cô ta là mục tiêu của Tiền Hạo Nhiên, cũng biết Tiền Hạo Nhiên đang muốn làm gì, tự nhiên rất ăn ý đều cùng mặc kệ cô ta.

Đám con gái chia làm hai nhóm. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

một nhóm là các đại tiểu thư có thân phận và tài sản xứng đôi với mấy tên đàn ông ở đây, cơ bản khinh thường việc nói chuyện với mấy cô gái được mấy tên đàn ông dẫn vào.

một nhóm khác đều là những cô gái xinh đẹp nhưng không có tiền. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, đã tiêu tiền của đàn ông thì phải nghe theo đàn ông. Chỉ có thể chạy theo bước chân đàn ông, cùng coi Tôn Nhã Nhàn là không khí.

Tôn Nhã Nhàn muốn giống với lúc học cao trung, nhận quà của mấy đứa con trai, lại để mấy đứa con trai coi mình như công chúa, nhưng trong hội này, căn bản là không thể được.

Tình tiết đàn ông ưu tú nhiều tiền còn đi làm mấy chuyện nịnh nọt các kiểu chỉ có thể xuất hiện trong mấy truyện ngôn tình sủng ngọt mà thôi.

trên thực tế, có rất nhiều tên đàn ông ưu tú nhiều tiền không đi nịnh nọt.

Tôn Nhã Nhàn hoảng tới mức muốn khóc. thật ra cô ta cũng ý thức được, đi so với mấy người này thì mình vẫn quá non nớt.

Văn Dụ mang theo tâm trạng tốt quay trở lại, ném trả chìa khóa xe cho Lý Hách: “Trả cho anh.”

Lý Hách hỏi: “Thế nào rồi?”

Văn Dụ nói: “Còn có thể thế nào?”

Lý Hách thấy sắc mặt anh không tệ, liền khẳng định vụ vả mặt này kêu rất vang, cười hỏi: “Tình huống thế nào?”

“một tên thợ chụp ảnh nhỏ bé đuổi tới chỗ An Ninh làm thêm.” Văn Dụ nói.

“Hừm.” Lý Hách hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Khốn kiếp,” Văn Dụ nhớ tới cái này liền muốn nghiến răng, “Muốn dựa vào chuyện công việc để dụ dỗ Kỷ An Ninh, lừa cô ký hợp đồng với studio của bọn hắn.”

“Tiểu Kỷ nói thế nào?” Lý Hách hỏi.

Văn Dụ thừa nước đục thả câu: “anh cảm thấy thế nào?”

“Này.” Lý Hách không nhìn nổi bộ dạng thừa nước đục thả câu của Văn Dụ, vươn tay khua tay múa chân, “Đơn giản có hai loại tình huống, một...”

“Dẹp đi dẹp đi! Đừng có một!” Văn Dụ nắm đầu ngón tay hắn cười, “An Ninh muốn từ chối, bởi vì em ấy biết tên này muốn theo đuổi mình.”

Lý Hách cuối cùng cũng biết mặt mày Văn Dụ hớn hở vì chuyện gì.

“Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu đi!” Lý Hách cười mắng, còn nói, “cô bé tiểu Kỷ này đầu óc cũng rất tỉnh táo.”

Từ lần gặp trước, ấn tượng của hắn đối với Kỷ An Ninh cũng không tệ, lúc này lại tăng thêm một bậc.

“Sao vị học cùng trường kia của cậu đầu óc lại không tỉnh táo như vậy nhỉ.” Lý Hách nhả khói, cằm hướng về phía bên kia.

Văn Dụ nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Tôn Nhã Nhàn.

Hôm nay Tôn Nhã Nhàn bị lạnh nhạt, từ lúc anh đến đã ra tín hiệu giúp đỡ. anh không thèm phản ứng.

cô ta còn đi tới đi lui mấy lần bên cạnh anh, muốn gây sự chú ý với anh. Văn Dụ cũng làm như không nhìn thấy.

“Lúc nãy cậu đi, cô ta còn tới hỏi cậu đâu. Đầu óc không sáng suốt tí nào.” Lý Hách cảm thấy buồn cười, “Nhận của Hạo Nhiên một túi Gucci, một cái Van Cleef & Arpels*, sau đó liền muốn vờn Hạo Nhiên? Tôi không ngờ mấy nữ sinh năm nhất lại lớn mật như thế đấy.”

*Van Cleef & Arpels là một công ty trang sức, đồng hồ và nước hoa của Pháp. Các sản phẩm của họ thường xuất hiện hình ảnh của hoa, động vật và tiên, được sử dụng bởi những biểu tượng thời trang thế giới như Farah Pahlavi, Công nương Windsor, Grace Kelly và Elizabeth Taylor.

Trước đó Văn Dụ đã thấy cái túi mới của Tôn Nhã Nhàn, đoán được là do Tiền Hạo Nhiên mua cho, nhưng anh không ngờ cô ta còn nhận đồ trang sức.

Bình thường mấy cô gái năm nhất không có khẩu vị lớn như thế. Người bình thường đều là từ từ nuôi dưỡng khẩu vị lớn dần lên. Tôn Nhã Nhàn thì tốt rồi, một lần liền ăn hai món quà mấy vạn, thế mà còn vọng tưởng không phải trả giá.

Có vẻ không hiểu được nguyên tắc trao đổi đồng giá trong thế giới của người trưởng thành rồi.

Chợt thấy Tôn Nhã Nhàn đứng lên, bưng cốc đi về phía anh, Văn Dụ vứt điếu thuốc, trực tiếp quay đầu, chỉ để cho cô ta cái ót.

Bước chân Tôn Nhã Nhàn chững lại, đứng ở chỗ đó, có chút mờ mịt.

Văn Dụ còn lâu mới để ý, anh đem cô ta vứt vào cái hội này, cho tới giờ cũng không phải có ý tốt gì.

Tôn Nhã Nhàn vẫn luôn không biết, mà Kỷ An Ninh từ kiếp trước đã biết, Văn Dụ…

anh không phải là kẻ tốt lành gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Kỷ An Ninh: “Đợi đã, sao anh biết Đỗ Thanh đuổi theo em tới quán cà phê?”

Văn Dụ: “…”

Thư Thần: “Hắt xì!”

Thư Thần: “?”

Văn Dụ: Vô cùng xin lỗi người anh em _з" ∠)_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK