Nguồn: Cung Quảng Hằng
Văn Dụ lúc đó đã nói cho Văn Quốc An: “Chọn cái gì chứ? Con họ Văn!”
“một người đàn ông trong quá trình trưởng thành của con đều chưa bao giờ lộ mặt, dựa vào cái gì mà sau khi con trưởng thành liền nhảy ra nhận làm bố con? Chỉ bằng một con t*ng trùng của hắn sao?”
“Lúc trước con khó chịu không phải vì bố không phải là bố con, con khó chịu vì con không phải con trai bố.”
“Bố có biết con sợ hãi cỡ nào, mấy ngày nay con... Trôi qua cực kỳ hoang đường, nên không dám tới gặp bố.”
“Nếu sớm biết từ đáy lòng bố đã coi con là con ruột, con tội gì phải chịu tra tấn mấy ngày nay. Làm sao phải làm khổ bố ở chỗ này đợi con.”
“Con...” Văn Dụ oán hận, dùng sức xoa mặt, không nói tiếp được.
anh hận Dương Viễn dụng tâm hiểm ác, lạnh bạc vô tình, cũng hận bản thân mềm yếu sợ hãi.
anh sống tha hóa mấy ngày nay, Văn Quốc An vẫn luôn bị giam giữ ở đây, không biết thất vọng về anh cỡ nào. Ông lớn tuổi như thế, còn thêm nguyên nhân quan trọng là bị tra tấn tinh thần vì anh, Văn Dụ vừa nghĩ tới, chỉ muốn hung hăng đánh cho mình một trận.
Văn Quốc An lại cười mắng: “Tiểu tử ngốc!”
Ông nói: “Bố đẻ con...”
“Dừng! Dừng!” Văn Dụ căn bản không muốn nghe cái xưng hô này, “Cái gì mà bố đẻ với bố ruột, hắn nhiều lắm cũng chỉ là người cung cấp t*ng trùng. Con chẳng qua chỉ là sản phẩm ngoài ý muốn trong phút thoải mái nhất thời của hắn. hắn cũng đâu phải vì muốn mới sinh con.”
“Trước kia hắn không biết con cũng ok, sau hắn đã biết có quan hệ với con, còn tâm tư tính toán, cũng không chịu nhận lại con, đem con tiếp tục để bên cạnh bố. Chăn dê đấy à? À? Bây giờ cảm thấy đã đến lúc thu hoạch? Nực cười!”
“Con không nhận hắn, là tự hắn làm! Đây chính là nghiệp quật, không trách con được!”
Văn Quốc An nói: “Mẹ con chết, hắn không tránh khỏi liên quan.”
Mặt Văn Dụ lạnh xuống.
“Trước đó đã muốn hỏi bố, chuyện con dao kia là sao? Sao lại có vân tay của bố?” anh hỏi.
“Mẹ con ngụy tạo.” Văn Quốc An nói, “Bây giờ nghĩ lại một chút, cuối hôm đó, bà ấy cố ý chạy tới cãi nhau với ta, để người trong nhà cũng nghe được. Con dao kia... Ta nhớ lại một chút, chắc là vào mấy ngày trước bà ấy đã gài bẫy ta.”
Văn Quốc An nhớ có một hôm ông đi xuống lầu, Trình Liên gọi ông lại, nói bà muốn cắt dưa Hami, nhưng vỏ dưa quá cứng nên nhờ ông tới giúp.
thật ra trước khi đầu bếp tan làm đã chuẩn bị đĩa trái cây cắt sẵn để trong tủ lạnh, chuẩn bị cho bọn họ ăn buổi tối. Mâm trái cây cắt sẵn thì bà không ăn, nhất định muốn tự mình cắt dưa.
Nhưng lúc đó Văn Quốc An nào biết bà đang gài bẫy ông.
Bọn họ là chồng già vợ trẻ, năm đó lúc theo đuổi bà ta, ông rất cưng chiều bà ta. Trình Liên ở tuổi này, mấy năm qua vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, bị nuôi tới mức thậm chí còn yếu ớt hơn so với năm đó. Đến chuyện cắt quả dưa bà ta cũng chẳng muốn tự động tay, Văn Quốc An cũng không thấy kỳ lạ.
Ông là một người đàn ông, cũng chẳng vì chút chuyện vặt này mà đi so đo với bà ta, thế là cầm dao lên cắt giúp.
Vân tay trên chuôi dao kia có lẽ là vào lúc đó.
Trình Liên tâm địa đen tối làm Văn Dụ hận nghiến răng.
anh có thể không có chút tình cảm nào với Dương Viễn, nhưng Trình Liên và Dương Viễn đâu giống nhau. Trình Liên là mẹ anh, coi như anh và mẹ không thân thiết như anh với Văn Quốc An, nhưng đó cũng là mẹ anh, vẫn có tình cảm.
Phần tình cảm này đặt trong tình huống này, đúng là hết sức tra tấn lòng người.
Nhìn cái tay anh trên bàn đã nắm chặt thành quyền, Văn Quốc An hiểu rõ, nhẹ vỗ tay anh, trấn an tâm tình anh.
“Sao mẹ có thể hồ đồ như vậy!” Văn Dụ nghiến răng nói, “Rốt cuộc mẹ có mưu đồ gì?”
Văn Quốc An cảm khái nói: “Con người đều là như thế. Lúc có tay gấu thì muốn cá, lúc có cá lại muốn tay gấu. Ăn cá nhiều quá, đừng nói đến tay gấu, cho dù là một cái bánh ngô cũng đều thơm hơn món cá trước mắt.”
Trình Liên lúc trẻ có được tình yêu, lại không chịu nổi tiền bạc dụ dỗ, từ bỏ tình yêu, lựa chọn bánh mì.
Nhiều năm sống trong cuộc sống xa xỉ nên chán ngán, năm đó bị dụ đến nỗi tâm thần kích động, giờ cũng chỉ là chuyện thường ngày, không có gì thú vị.
Mất đi tình yêu liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang), thành tinh thần an ủi, càng lâu càng êm dịu.
Nếu như là những người khác có lẽ chỉ tới mức độ này. Hết lần này đến lần khác, người yêu năm đó cũng bà ta lại là mỹ nam tử am hiểu cách đối xử với phụ nữ. Tuổi hắn càng lớn, sức quyến rũ thậm chí cũng tăng theo. Vậy nên giờ mới có thể dỗ Trình Liên đến mức không biết đường về.
Đây cũng là một loại năng lực.
“Lúc trước lên kế hoạch lớn như vậy, cũng kiên trì nhiều năm như vậy, sao giờ lại từ bỏ?” Văn Dụ không hiểu, “Nếu nói là vì tiền, mấy năm này không phải bố vẫn luôn dung túng cho mẹ sao?”
Bà ta trẻ hơn nhiều so với Văn Quốc An, có thể chịu lâu hơn ông.
Nhắc đến cái này, Văn Quốc An cũng không nhịn được xoa bóp mi tâm.
“Thời mãn kinh.” Ông thập phần bất đắc dĩ thở dài nói: “Con không thể tưởng tượng phụ nữ thời kỳ mãn kinh sẽ biến thành dạng gì đâu...”
Văn Quốc An vẫn luôn cảm thấy Trình Liên nhảy loạn ở trong tay ông, cuối cùng vẫn không nhảy ra khỏi lòng bàn tay mình.
không ngờ phụ nữ thời kỳ mãn kinh làm ông tính sai.
Nhiều năm như vậy Trình Liên vẫn còn giữ lý trí, không ngờ tới thời kỳ mãn kinh lại điên cuồng như thế.
Dù được chăm sóc tốt thì trên mặt vẫn có nếp nhăn, không thể so với lúc trẻ tuổi. Phụ nữ vốn sợ hãi già yếu, trong thời kỳ mãn kình dưới sự kích thích hỗn loạn nội tiết trở nên kích động.
Quá khứ mang theo ‘hùng tâm tráng chí’ vạch ra kế hoạch cướp đoạt giang sơn Văn Quốc An, nhưng quá dài, quá lâu, làm bà ta không chịu đựng được. Giờ bà ta điên cuồng muốn rời khỏi Văn Quốc An, trải qua cuộc sống ‘tự do tự tại’.
Cho dù là Văn Quốc An hay Dương Viễn đều không tính tới thời kỳ mãn kinh của Trình Liên.
Văn Quốc An thả mi tâm, nói: “Chính là như vậy, mẹ con không phải do ta giết.”
Nếu như không phải Văn Quốc An, vậy người hiềm nghi giết chết Trình Liên đã rất rõ ràng.
“Bây giờ phía trên đang đè ép không cho ta tìm người bảo lãnh hậu thẩm.” Văn Quốc An nói, “Chắc chắn là hắn ở sau lưng động tay.”
Văn Dụ giải được khúc mắc, nghe được lời này, lại sinh ra ác ý.
Văn Quốc An hiểu anh rất rõ, vừa nhìn ánh mắt anh liền biết anh muốn làm gì.
Ông tức giận nói: “Con đừng có làm ẩu. Thời kỳ này đặc biệt, rất mẫn cảm, đội hình sự là Hồ đầu sắt chắc chắn đang nhìn chằm chằm vào con, con đừng có đưa bản thân vào đây luôn.”
Văn Dụ đành “Hừ” một tiếng.
“Con đi tìm tiểu Tôn, tiểu Trịnh.” Văn Quốc An chỉ thị anh, “Thứ hữu dụng đều ở trên tay bọn họ. Bọn họ chờ con cũng mấy ngày rồi.”
Thư ký Tôn, luật sư Trịnh đều là người tâm phúc bên Văn Quốc An.
Thực ra mấy ngày nay, cả thư ký Tôn lẫn luật sư Trịnh đã gọi cho Văn Dụ nhiều lần. Văn Dụ lại ngơ ngơ ngác ngác, bình thường như xác không hồn, toàn bộ đều không nhận.
anh nhớ lại, tự thấy xấu hổ không thôi.
“Vất vả nhiều năm như thế, ta cũng nên nghỉ ngơi một thời gian rồi.” Văn Quốc An nói, “Chuyện bên ngoài giao lại cho con.”
Ông rất bình tĩnh, hiển nhiên món đồ trên tay hai người Tôn, Trịnh rất có trọng lượng.
Văn Dụ cũng bình tĩnh theo. Bên trong nội tâm anh thậm chí còn cảm khái, nhiều năm như thế, anh có thể trước mặt người khác mang bộ dạng thong dong như đã tính trước, còn không phải vì đứng sau lưng Văn Quốc An à?
anh nhìn qua người cha già tóc mai nhuốm màu sương, trong lòng chua xót, nói: “Bố cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện còn lại cứ giao cho con!”
Nhưng lúc anh chuẩn bị rời khỏi, Văn Quốc An gọi anh lại.
“Nhìn kỹ hẵng nói.” Ông nói, “Nếu hắn không ra tay với nhà chúng ta, cũng không cần đuổi tận giết tuyệt.”
Văn Dụ đã hiểu.
Văn Quốc An vào tù, mà trước đó, Trình Liên đã làm mắt xích tài chính tập đoàn rối loạn.
Dương Viễn chắc chắn đã biết rõ rành rành. (nhất thanh nhị sở: rõ rành rành)
Nếu như ngay thời điểm hỗn loạn này, Dương Viễn không ra tay với Văn gia chứng tỏ hắn đồng ý với Văn Quốc An, đều là vì Văn Dụ.
Nếu như hắn có thể giữ vững ranh giới cuối cùng này, Văn Quốc An muốn Văn Dụ tha cho hắn một lần.
Cái này cũng không phải là vì Văn Quốc An đã già nên nhân từ nương tay, mà bởi vì huyết thống liên lụy nhân luân*, đối với đứa con trai mình yêu thương, ông không muốn để nó làm ra chuyện nghịch lại nhân luân.
*nhân luân: quan hệ giữa người với người.
Trừ khi Dương Viễn nhân dịp này ra tay với Văn gia. Vậy tức là hắn muốn đoạt tất cả những gì thuộc vè Văn Dụ.
Văn Dụ trải qua mấy ngày đau đớn quằn quại, ác ý tỏa ra còn nặng hơn ngày thường.
“Dựa vào cái gì?” anh nói, lông mày đều dựng lên.
Khí thế này của anh, ngược lại rất giống với Văn Quốc An thuở còn trẻ. Cho dù không có huyết thống cũng vẫn giống.
Kết quả khi cẩn thận nuôi dưỡng, tự tay dạy dỗ hơn xa mối liên hệ của một con t*ng trùng, đúng là làm lòng người vui mừng.
Văn Dụ trao đổi với thư kỳ Tôn cùng luật sư Trịnh mới biết so với Văn Quốc An, tự mình gọi lão Hình đơn thương độc mã đi điều tra Dương Viễn, là đạo hạnh nông cạn cỡ nào.
Mấy năm này, Văn Quốc An vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Viễn.
Giờ đem mấy cái này nộp cho cảnh sát có thể lật tẩy lời nói dối của Dương Viễn.
Nhưng Văn Quốc An đưa những cái này cho anh, đương nhiên không phải để anh không hề làm gì. Rất rõ ràng, ông muốn anh rèn luyện bản thân.
Văn Dụ cũng không muốn đem hi vọng giải quyết vấn đề bây giờ đặt lên người cảnh sát, anh không tin tưởng bọn họ. Dương Viễn có người chống lưng, chứng tỏ hắn cũng có người.
Văn Dụ muốn tự tay đem Dương Viễn lôi xuống.
Đồng thời Văn Dụ cũng biết, vì sao dưới tình huống trong một ngày Trình Liên rút khô nội bộ tài chính tập đoàn, tập đoàn vẫn có thể duy trì hoạt động bình thường.
Hóa ra lãnh thổ thật sự của đế quốc thương nghiệp Văn Quốc An có còn lớn hơn nhiều so với những gì Trình Liên nắm giữ.
Trình Liên làm CFO, Văn Quốc An chỉ cho bà ta phụ trách tài sản bên ngoài, ngoài số tài sản bên ngoài này, thật ra Văn Quốc An còn rất nhiều cổ phiếu thuộc sản nghiệp khác chôn ở dưới băng sơn* không công bố.
*ngoài núi băng còn có nghĩa là chỗ dựa không lâu bền
Cho nên Trình Liên rút khô tài chính cũng không thể làm mắt xích tài chính Văn thị sụp đổ trong nháy mắt được.
Mà bây giờ, Văn Quốc An đem những con át chủ bài vốn che giấu Trình Liên đều lật ra, cho Văn Dụ xem.
Bởi vậy mà Văn Dụ tối đó mất ngủ.
Kỷ An Ninh hỏi anh, anh đương nhiên không nhiều chuyện mà nói hết cho cô. Những thứ âm u, ti tiện kia, vẫn nên đừng để cho cô biết thì tốt hơn.
anh chỉ nói lựa chọn của bản thân.
Kỷ An Ninh biết được lựa chọn của anh, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chắc hẳn kiếp trước anh cũng chọn như vậy, Kỷ An Ninh nghĩ, kiếp trước thiếu chút nữa anh đã thắng.
Lần này, cô không kéo chân anh nữa, lần này nhất định sẽ không thua.
Ngày hôm sau là ngày hai tháng ba, Văn Dụ đưa Kỷ An Ninh đến nhà tang lễ hỏa táng di thể bà ngoại.
Văn Dụ đã mua cho bà ngoại một khu mộ, anh nói vị trí cho Kỷ An Ninh, hỏi: “Em thấy được không? không được anh sẽ tìm chỗ khác.”
Kỷ An Ninh không có ý kiến, gật đầu nói: “Chọn chỗ này đi.”
Bọn họ chọn lấy tro cốt trong ngày hôm đó, trực tiếp đi tới khu mộ. Hóa ra mộ bia, tất cả Văn Dụ đã sắp xếp xong, tên cũng đã khắc gần xong.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, không biết anh đã suy nghĩ bao nhiêu, bận rộn thế nào.
Vậy mà vẫn chuẩn bị chu đáo.
Nhìn đất vàng rơi xuống, nhìn bia mộ được dựng lên, Kỷ An Ninh biết từ đây mình chẳng còn người thân nào.
Công nhân rời đi, trước bia mộ chỉ còn Kỷ An Ninh và Văn Dụ.
Văn Dụ biết cô đang suy nghĩ gì.
anh đứng dưới ánh nắng trời chiều, nhẹ hôn trán cô, nói với cô: “Em còn có anh.”