Chỉ trong chớp mắt, đầu óc Kỷ An Ninh bỗng trở nên hỗn loạn. Đủ loại cảm xúc chạy loạn xạ trong lòng cô, có phần cuồng bạo, xung đột cắn xé với lý trí trong cô.
Cuối cùng, cô có đè lại tâm trạng, hít sâu, tìm lại giọng nói của bản thân.
“thật ra...” Kỷ An Ninh nắm chặt tay, tận lực bình tĩnh nói: “Chỗ quán bar kia tớ kiến nghị không nên làm. Mà bên NL kia tớ chỉ làm một thời gian ngắn, thật sự không thể giúp được gì.”
“không sao đâu, không sao đâu, tớ cũng nói với cậu ấy thế rồi.” Mạnh Hân Vũ nói, cũng không thèm để ý.
“Tìm thấy rồi! Cho cậu xem!” Bạch Lộ đưa di động tới trước mặt Kỷ An Ninh.
“Cậu xem này, đây là bạn trai Tôn Nhã Nhàn.” cô nàng nhỏ giọng nói, “Bây giờ cậu ấy đi ra ngoài chơi hay ăn cơm đều chụp lại rồi đăng trên vòng bạn bè.”
Cái người nghe nói là tinh anh tốt nghiệp Cambridge kia nhìn hơn hai mươi nhưng chưa tới ba mươi, tướng mạo bình thường, khí chất không tệ, có cảm giác chững chạc.
Đôi khi đàn ông không chỉ nhìn vào gương mặt, học thức, khí độ thậm chí tiền tài có thể thể hiện ra bên ngoài. Tổng hợp những cái này, dựa trên tổng điểm mà nói thì người đàn ông này đạt điểm số rất cao. Cùng cô gái xinh đẹp như Tôn Nhã Nhàn cũng rất xứng đôi.
Kỷ An Ninh chỉ thấy hoang mang, người đàn ông xuất sắc như vậy tại sao kiếp trước cô lại không hề biết? Chẳng nhẽ do tin tức của cô quá bế tắc?
Như vậy kiếp trước Tôn Nhã Nhàn vì nguyên nhân là Văn Dụ nên mới chướng mắt với mấy người ưu tú à? cô ta...si tình với Văn Dụ như vậy à?
Trong lòng Kỷ An Ninh cứ thấy là lạ, luôn cảm thấy có chỗ nào không hợp lý?
Bạch Lộ duỗi ngón tay lướt màn hình: “Đây là bạn trai cuối tuần đưa cậu ấy ra ngoài chơi, đây là đưa cậu ấy đi ăn buffet, tớ cũng muốn đi, buffet 658 này! Đây là đi ăn đồ Nhật...”
Ánh mắt Kỷ An Ninh bỗng nhiên dừng lại.
“Chờ đã, cho tớ xem lại tấm vừa rồi.” cô nói.
“Tấm nào?” Bạch Lộ hỏi. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang. com)
Kỷ An Ninh trực tiếp đưa tay kéo lên trên, nhanh chóng dừng ở ảnh sefile ngọt ngào của Tôn Nhã Nhàn và bạn trai Cambridge kia.
cô dừng mắt nhìn một hồi, hỏi Bạch Lộ: “Gửi tấm này qua cho tớ được không?”
“Được chứ.” Bạch Lộ thấy hơi hiếm lạ, “Nhưng mà cậu muốn ảnh này làm gì?”
Kỷ An Ninh nõi: “Trong hình có người tớ thấy hơi quen mắt, định cầm đi hỏi một chút.”
Bạch Lộ còn muốn hỏi đó là ai thì chuông vào học vang lên, cô nàng vừa gửi ảnh cho Kỷ An Ninh vừa quay về chỗ ngồi. Đợi đến lúc tan học cũng quên luôn chuyện này.
Lúc ăn cơm trưa, Văn Dụ cảm thấy Kỷ An Ninh có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Lúc đầu trong khoảng thời gian này, bởi vì liên quan đến thuận lợi trong công việc nên cô có xu thế ngày càng sáng sủa, hôm nay lại làm sao vậy?
“Khó chịu ở đâu à?” anh hỏi.
Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn anh một cái, nhưng trên bàn vẫn còn người khác, cô chỉ nói câu “không có”, rồi tiếp tục yên lặng.
Văn Dụ cảm giác được trong cái nhìn Kỷ An Ninh như còn điều gì đó chưa nói, anh thấy hơi kinh ngạc.
Kỷ An Ninh cũng không phải người khó chịu rồi tức giận, hoặc là kìm nén tỏ vẻ ổn, lúc cô có suy nghĩ gì đó, cô sẽ nghiêm túc nói chuyện với đối phương. Mặc dù cô thường xuyên nghiêm túc kiểu đó làm Văn Dụ thấy đùa rất vui, nhưng không thể phủ nhận, việc nói chuyện thông thuận giữa người yêu với nhau như thế đúng là rất hài lòng thuận ý.
không ra vẻ quá nhiều, gây khó chịu với hiểu lầm.
Văn Dụ biết Kỷ An Ninh nếu có lời gì không nói thì nhất định là vì không tiện nói.
anh không hỏi tới nữa, đổi câu hỏi: “Chút nữa em về phòng à?”
Kỷ An Ninh liếc về phía cửa nhà ăn. Cuối tháng 11 gió lạnh thổi rèm cửa bằng bông bay lên, trời bên ngoài đầy mây.
Nếu trời nắng đẹp có thể đưa bà ngoại ra ngoài phơi nắng, nhưng thời tiết này chỉ có thể ngồi buồn chán trong nhà.
“Về nhà.” cô nói: “Sưởi đầu gối bà ngoại.”
Vào mùa đông, chân bà ngoại sẽ bị đau, vì thế cô cố ý mua cho bà đèn sưởi hồng ngoại.
Cái chân đau của bà ngoài không phải chỉ có một nguyên nhân, một phần là vì phong thấp, một phần là do thoát vị địa đệm cột sống khiến phần chân bị đau nhức, bây giờ còn chưa nghiêm trọng đến vậy, nhưng sau này sẽ trở nên nghiêm trọng. Cho nên thứ năm tuần này, cô định đưa bà ngoại đi bẹnh viện khám thử, hỏi bệnh sớm, trị liệu sớm một chút, hi vọng tình huống của bà có thể khá hơn kiếp trước.
“Cậu đúng là rất hiếu thuận.” Bạch Lộ nói, “Tớ không thân thiết với bà ngoại, tớ thân với bà nội hơn.”
nói xong lại quay qua hỏi Trần Hạo: “anh thì sao?”
Trần Hạo nói: “Cả ông bà ngoại anh đều qua đời rồi, mẹ anh cũng mất, trưởng bối giờ chỉ còn mỗi ông nội, giờ ông đang ở quê, bố anh có nói muốn rước ông lên ở cùng nhưng ông không chịu.”
Bạch Lộ xưa nay là người hoạt bát hay nói thích hóng chuyện, thuận miệng hỏi Văn Dụ: “Văn Dụ, còn anh?”
Văn Dụ nói: “Ông bà nội của anh qua đời từ sớm. Ông bà ngoại của anh thì bị mẹ anh đưa ra nước ngoài định cư, bên kia có phong thủy tốt, thích hợp cho mấy người lớn tuổi.”
Kỷ An Ninh hiểu rõ Văn Dụ hơn so với người khác, từ cách nói và giọng điệu của anh, cô cảm giác được có vẻ anh không thân thiết với ông bà ngoại.
Văn Dụ biến mất khỏi trường là vào lúc gần cuối học kì hai năm nhất của cô. Cách bây giờ còn hơn nửa năm nữa.
Sau khi cô ở cùng với Văn Dụ, cũng có nói bóng nói gió nghe được một ít tình huống trong nhà Văn Dụ.
Nhưng Văn Dụ cũng là người khôn khéo, cô mà hỏi kĩ quá anh sẽ phát hiện ra. cô chạy trong vòng bạn bè hỏi tới hỏi lui, cũng chỉ biết được một vài tin tức vô dụng.
Mà Văn Dụ lại là người rất chú trọng vấn đề riêng tư cá nhân. Nếu Kỷ An Ninh không chủ động tới hỏi, anh cũng hiếm khi nhắc tới tình huống trong nhà. So với việc nói chuyện với sinh viên khác để giết thời gian, từng chút từng chút nói ra tình huống trong nhà thì không giống nhau.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Lộ với Trần Hạo dính với nhau đi về phía phòng học. Hai người đó chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, giống như thời gian vĩnh viễn không đủ.
Văn Dụ thấy hơi ghen tị, sâu kín nhìn Kỷ An Ninh một cái, chẳng khác nào oán phụ.
Kỷ An Ninh bất lực. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
cô biết Văn Dụ đang u oán cái gì. Văn Dụ luôn nghĩ muốn thúc đẩy tiêu chuẩn tiến độ giữa hai người, Kỷ An Ninh lại hết sức không chế tiêu chuẩn.
Kỷ An Ninh biết Văn Dụ dữ dằn, tâm tư tàn nhẫn, biết lúc anh nhiệt tình thì tình nồng, sâu đậm, nhưng không biết có thể kéo dài bao lâu.
Đạt được, thỏa mãn rồi, liền vứt như giày rách, đây cũng là một trong những thói hư tật xấu của đàn ông.
Trước kia lúc còn làm việc ở NL, không ít lần nghe mấy chị kia trong xã hội hỗn tạp này chửi mắng mấy tên trước khi ngủ thì tình nồng thắm thiết, vừa kéo quần lên liền rời đi.
Nếu để anh nhanh chòng đạt được thứ anh muốn, vì vậy mà anh đối với cô phai nhạt chán ghét rồi chia tay với cô, cô mất đi danh phận bạn gái, chỉ sợ không có cách nào nhúng tay vào chuyện của anh.
Mà kiếp này đối với cô mà nói, cùng yêu đương với Văn Dụ, ở cùng một chỗ hay chia tay không phải là việc quan trọng nhất.
cô và anh đều bình an mới là quan trọng nhất.
Cho dù là, tự mình mạnh khỏe, mỗi người vui vẻ cũng được.
Cho nên sau khi cô xin nghỉ ở quán cà phê, cho dù buổi tối có thời gian, cô cũng không chịu đi chơi cuối tuần với Văn Dụ.
Từ trong sự miêu tả của anh cô có thể biết được, lúc anh vui chơi giải trí chắc chắn có uống rượu làm càn, giống với những kẻ ăn chơi trác táng ở NL kia.
Kỷ An Ninh quen thuộc với loại hoàn cảnh đó, cô sợ rằng tiến độ giữa cô và anh trong loại hoàn cảnh kia sẽ thoát khỏi sự khống chế của cô.
Kỷ An Ninh vẫn luôn là người nghêm túc, cố chấp. Đối với Văn Dụ mà nói thì cô từ đầu đến cuối vẫn luôn đặc biệt.
cô giữ vững nguyên tắc bản thân, không dễ dàng bị công phá, Văn Dụ mặc dù u oán nhưng không tức giận, thậm chí sự si mê với cô có vẻ còn sâu hơn trước.
Từ góc độ khác mà nói thì đây cũng chính là thói hư tật xấu của đàn ông.
không có được mới là tốt nhất, không phải sao?
Văn Dụ muốn đưa Kỷ An Ninh về phòng, Kỷ An Ninh nói: “anh về ký túc xá ngủ trưa đi. Sưởi đèn phải cởi quần áo, anh tới thì không tiện lắm.”
cô ngẩng đầu nhìn trời một chút, tự nói với mình: “Mặc dù trời nhiều mây nhưng không khí hôm nay rất tốt, chút nữa phải mở cửa cho thoáng khí.”
Văn Dụ biết Kỷ An Ninh không muốn anh bước vào căn phòng nhỏ hẹp chật chội kia.
Toàn nhà kia cũ nát, thiết kế cũng rất lâu đời, vừa vào cửa là sảnh, chỉ có một cái sảnh nhỏ, không phân phòng ăn với phòng khách riêng.
Cái sảnh này không có cửa sổ, vừa vào cửa bên tay trái là nhà vệ sinh, rất nhỏ lại kín khí, không có cửa sổ. đi xuyên qua phòng nhỏ có hai cánh cửa. một cái là phòng ngủ, kế bên là ban công nhỏ, một cái là phòng bếp, ngược lại thì phòng bếp lại có cửa sổ, nhưng Kỷ An Ninh luôn dùng khóa sắt khóa lại.
Ban công trong phòng ngủ cũng bị đóng lại.
Tóm lại phòng khách của phòng kia thông gió không tốt, có chút bức bối. Mà bà ngoại của cô... làm cho trong phòng luôn có mùi lạ.
Kỷ An Ninh kiên trì trưa và chiều đều về nhà một chuyến, ngoại việc nấu cơm cho bà ngoại còn đưa bà ra ngoài tản bộ phơi nắng, quan trọng nhất là muốn mở cửa cho thoáng khí.
Nhưng cho dù như vậy, trong phòng vẫn luôn có mùi nhàn nhạt, từ đầu tới cuối cứ quanh quẩn không bay đi.
Văn Dụ giữ chặt Kỷ An Ninh hỏi cô: “Lúc nãy có phải em có gì muốn nói không?”
Gió lớn thổi quanh, các bạn học đều đi lại vội vàng, tính ra thì đây cũng không phải thời điểm tốt để nói chuyện, Kỷ An Ninh do dự một chút nói: “Ừm, buổi tối rồi nói sau.”
Giờ đã gần tháng mười hai, ngoài trời thực sự rất lạnh.
Văn Dụ nói: “Vậy em về nhanh đi.”
anh cứ nhất quyết muốn đưa Kỷ An Ninh về, Kỷ An Ninh ngăn cản anh, anh nói: “Em đừng quản anh! anh phải lái xe ra ngoài, có việc!”
Kỷ An Ninh nghe cái giọng điệu vô lại này của anh liền biết anh căn bản chẳng có việc gì. anh là đang dính người, cực kì dính, muốn đi với cô, giống như Bạch Lộ và Trần Hạo.
Giống như con chó lớn bám người, đúng là hết cách với anh.
Kỷ An Ninh chỉ có thể cho anh theo tới bên lề đường, sau đó trừng anh.
Văn Dụ sờ mũi một cái, nói: “anh đi đây.”
Xe của anh đậu ở ven đường, mỗi ngày anh ngừng ở đó, về cơ bản đã trở thành chỗ đỗ cố định của anh. anh giả bộ đi về phía xe của mình, kéo cửa xe ngồi vào.
Kỷ An Ninh thiếu chút nữa phì cười, không để ý đến anh, tự mình băng qua đường về phòng.
Cái người bị nhìn thấu, Văn Dụ ngồi ở trong xe nhìn cô băng qua đường, kêu “Sách” một tiếng. anh đúng thật là không có việc gì, chỉ đơn giản là muốn lừa Kỷ An Ninh.
Luôn cảm thấy lúc này mà xuống xe trở về ký túc xà vô vùng ngu xuẩn, anh gõ vào vô lăng hai cái, nhìn ra bên ngoài cuồng phong lá rụng, chợt nhớ tới vừa rồi Kỷ An Ninh nói hôm nay không khí rất tốt. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)
Mấy năm nay không khí càng ngày càng tệ. Đặc biệt là sau khi bắt đầu vào đông, bầu trời bằng mắt thường có thể thấy hôm nào cũng khói bụi mù mịt. Mấy lần gần đây anh về nhà đều nghe Trình Liên càu nhàu về tình hình không khí. Bà phàn nàn không chỉ về không khí, tóm lại mỗi lần về nhà Trình Liên không làm người ta thấy vui sướng gì. Bình thường Văn Dụ sau khi chào hỏi bà liền chạy tọt vào thư phòng bồi Văn Quốc An.
Văn Dụ nghĩ tới đây, tâm tư khẽ động, khởi động xe lái ra ngoài.
Sau khi nghỉ việc ở quán cà phê, thời gian rảnh buổi tối của Kỷ An Ninh càng nhiều hơn. Bởi vì có thêm thời gian để học tập, nên bây giờ cô thấy áp lực với việc học không nặng như trước. Đời trước cô chỉ học được cố gắng hết sức, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do làm thêm, chiếm quá nhiều thời gian.
Bây giờ mỗi ngày cô đều về phòng tự làm cơm tối. Như vậy bà ngoại mỗi ngày đều được ăn cơm nóng, chỉ khi cuối tuần có việc, cô không thể đảm bảo mình có thể về đúng giờ nên chỉ có thể nấu cơm rồi để trong hộp giữ ấm.
Bà ngoại đói bụng biết lấy đồ ăn trong hộp cơm, thật đúng là may mắn. Kỷ An Ninh sợ một ngày bà đến cả hộp cơm cũng chẳng nhận ra.
Ban đầu cô dự định cơm nước xong xuôi thì giống như ngày thường, đi tới câu lạc bộ kickboxing tập luyện, nói chuyện với Văn Dụ. Nhưng cô còn chưa dọn xong bát đũa, liền nghe tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” cô vội vàng lau tay, chạy tới hỏi.
“anh đây.” Thanh âm này trầm thấp, nam tính, nghe xong liền biết là Văn Dụ.
Kỷ An Ninh thấy hơi ngạc nhiên, mở cửa cho anh.
Văn Dụ khiêng cái thùng vào, có vẻ như rất nặng.
“...” Kỷ An Ninh hỏi, “Cái gì vậy?”
Văn Dụ để thùng đồ trên sàn, đứng thẳng cười một tiếng: “Máy lọc không khí của Thụy Điển, cái này loại mấy mùi lạ cực kì tốt.”
Lời tác giả: Sau khi rời xa weibo, ta chẳng còn linh hồn, biến thành một cái máy gõ chữ luôn rồi. o(╥﹏╥)o