Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ông Xã Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ phút này, đối diện với phóng viên đông nghìn nghịt và ống kính tối như bưng, Hạ Ngọc Linh đã tiết lộ tất cả những bí mật chôn giấu trong lòng hơn hai mươi năm nay.

Bà ấy không còn sợ mắt mặt nữa.

Giữa con gái và chồng bà ấy đã chọn sai nhiều năm như vậy và giờ đây đã đến lúc tất cả phải quay về vị trí cũ.

“Vậy nên, xin những bạn trong giới truyền thông hãy ngừng vu khống con gái tôi là con của kẻ thứ ba, Hạ Ngọc Linh tôi là danh chính ngôn thuận, con gái Đường Ninh của tôi lại càng quang minh chính đại là huyết thống nhà họ Đường.”

“Nếu các bạn còn thắc mắc thì tôi có thể cung cấp bằng chứng… Những thứ này đều không phải là giả mạo.”

“Tôi – Hạ Ngọc Linh hôm nay thề ở đây, sau này ai cũng không thể làm tổn thương con gái của tôi.”

Các phương tiện truyền thông liên tục chụp ảnh trên khán đài, dường như ngay cả biểu cảm khuôn mặt của Hạ Ngọc Linh cũng phải chụp lại một cách rõ ràng nhất.

Thì ra nhà họ Đường lại có bê bối như vậy…

Hóa ra, Đường Ninh còn có thân phận như thé…

Còn Hạ Ngọc Linh sau khi chịu đựng chồng nhiều năm cuối cùng lại vì con gái mà vạch trần sai lầm của chồng ra…

“Bà Hạ, nếu bà vạch trần vụ bê bối của nhà họ Đường như thế này, bà không sợ bị trả thù sao?”

Trước câu hỏi của phóng viên, Hạ Ngọc Linh cười lạnh một tiếng, lau nước mắt, trả lời: “Nếu hôm nay tôi có thể đứng ở đây thì tôi cũng đã sẵn sàng cho việc gia đình bị chia cắt. Tôi muốn con gái tôi được minh bạch rõ ràng, sau này bất luận con bé chọn catwalk hay diễn xuất thì con bé có thể thẳng lưng mà làm vì mẹ của con bé chưa bao giờ làm điều gì khiến con bé xấu hổ.”

“Trả thù? Chỉ cần con gái của tôi có thể sống tốt thì tôi không sợ gì cả.”

“Ngoài ra, hôm nay cảm on các vị đã đến đây.”

Sau khi nghe câu trả lời của Hạ Ngọc Linh, các phóng viên đều rỉ tai nhau.

“Có lẽ nhà họ Đường đã nội chiến quá kịch liệt, tình cảnh của Đường Ninh quá khó khăn nên mới khiến cho bà Hạ phải nói ra.”

“Họa từ trên trời rơi xuống, vốn tưởng rằng là nghề nghiệp cạnh tranh ác tính, nêu thật sự là nhà họ Đường làm điều đó thì cũng khó tránh bà Hạ đứng ra bảo vệ Đường Ninh, đây chính là việc vô cùng quan trọng.”

“Dù cho như thế nào, dù là làm vợ hay làm mẹ, bà Hạ đều thật vĩ đại, ít nhất tôi không thể làm điều đó cho con của người khác, tôi sẽ tự mình chịu đựng oan ức, còn đem con gái mình đầy ra xa.”

“Bất luận là thế nào, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, mọi người đều biết Đường Ninh mới chính là huyết thống danh chính ngôn thuận của nhà họ Đường, xem ra bà Hạ không chỉ ngăn cản nhà họ Đường, mà còn ngăn cản sự trả thù của nhà họ Lương.”

Trả thù…

Cho dù là ai trả thù, bà ấy đều không coi trọng.

Đời này, Đường Khâm Văn phản bội bà ấy một lần, bà ấy cũng phản bội Đường Khâm văn một lần, bây giờ xem như là huề nhau không phải sao?

“Ngọc Linh, tớ thật sự không nghĩ tới cậu lại khổ như vậy.”

Bạn của bà ấy đỡ bà ấy, thở dài nói: “Nói ra là tốt rồi, Đường Ninh sẽ hiểu cho cậu mà.”

Sau khi nói xong những điều này, trái tim của Hạ Ngọc Linh trống rỗng, bà ấy không biết làm sao đề rời khỏi khán đài, chỉ nhìn thấy Đường Khâm Văn xuất hiện ở lối vào của hội trường, nhưng… hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, Hạ Ngọc Linh liền di chuyển tầm mắt.

Bà ấy không muón về nhà nữa, bà ấy chỉ muốn con gái của mình…

Hai người nhanh chóng rời khỏi sảnh tiệc, dưới sự bảo vệ của an ninh tiền vào phòng, chỉ khi cánh cửa đóng lại, cảm xúc của Hạ Ngọc Linh cũng hoàn toàn sụp đổ.

“Thật là làm khó cho cậu rồi, giữ bí mật nhiều năm như: vậy.” Người bạn lập tức đỡ vai bà ấy thuyết phục: “Nếu đã làm theo lựa chọn rồi thì hãy mạnh dạn tiền lên, nếu cậu không làm được thì còn có con gái và con rẻ.”

“Tớ đi rửa mặt trước…” Hạ ngọc Linh đứng dậy rời khỏi vòng tay của bạn mình, nghiêng ngả lảo đảo bước vào phòng tắm. Cho dù trong lòng người bạn lo lắng và cũng biết rằng những lúc như vậy, bà ấy cần được cho không gian và thời gian riêng.

Tuy nhiên, mười phút sau trong phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì…

Người bạn dừng lại một chút, đang muốn đứng dậy đi xem tình hình nhưng lại có tiếng gõ cửa truyền đến dồn dập.

Người bạn nghĩ đó là Đường Khâm Văn nhưng một lúc lâu sau mới truyền đến giọng nói của Đường Ninh…

“Di Tiêu, mở cửa…”

Tiêu Khiết dừng lại một giây, gần như bổ nhào vào cửa, mở cửa ra.

Sau cánh cửa, Mặc Đình và Đường Ninh đứng đó, cả hai đều cao đến mức khiến người khác ngước lên nhìn.

“Mẹ cháu ở trong phòng tắm, đã vào rất lâu rồi, dì có chút lo lắng.”

Đường Ninh nhìn về phía sau, Mặc Đình lập tức gọi điện thoại cho Lục Triệt, hai phút sau, quản lý khách sạn đưa cho Đường Ninh thẻ chìa khóa.

Đường Ninh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hạ Ngọc Linh ngồi bên bồn tắm, cảm xúc của cô gần như sụp đổ, nếu không phải người đàn ông phía sau tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.

“Mẹ…” Đường Ninh khẽ gọi lên.

Hạ Ngọc Linh sau khi nghe được, hơi hơi ghé mắt, nhìn thấy Đường Ninh, nước mắt lập tức liền lăn xuống: “Cuối cùng con… cũng chịu gọi mẹ.”

Đường Ninh chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Ngọc Linh, ngồi xổm xuống trước mặt bà ấy, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà ấy: “Là con không tốt.”

“Không, không phải con không tốt, không phải con sai, con phải nhớ những gì mẹ dạy.” Hạ Ngọc Linh hít sâu một hơi, bà ấy chính là luyến tiếc Đường Ninh, bà ấy đã chờ đợi rất lâu tiếng gọi mẹ này.

391-1-chop-nhoang.jpg
391-2-chop-nhoang.jpg


vào trong ngực: “Bà ấy có nguyện vọng riêng của riêng mình để hoàn thành…”

“Mặc Đình nói đúng.” Hạ Ngọc Linh lau nước mắt, đứng dậy, đi hai bước tiến về phía Đường Ninh và Mặc Đình: “Trong tương lai, con không chỉ có chồng mà còn có mẹ.”

Đường Ninh bật khóc, trực tiếp ôm lầy Hạ Ngọc Linh, mà Mặc Đình thì dùng cánh tay dài của anh ấy vòng một bên.

“Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc thành như vậy, bị truyền thông chụp được thì hình tượng của em sẽ bị hỏng mắt… Phim quay đẹp thì cũng không có người xem đâu.”

“Đường Ninh, giao con cho Mặc Đình mẹ rất yên tâm, nhưng mẹ còn có một chuyện rất quan trọng mà mẹ chưa làm.” Khi nói ra lời này, trong mắt Hạ Ngọc Linh hiện lên đầy quyết tâm.

Bởi vì bà ấy bỗng nhiên hiểu được.

Muốn thực sự bảo vệ được Đường Ninh, để cô ấy làm những gì cô ấy thích, thì phải là… bà ấy đi đoạt quyền.

Đứa con của kẻ thứ ba Đường Huyên này, cần phải từ vị trí giám đốc đi xuống!

“Vừa hay, điện thoại của ông cụ nhà họ Đường gọi đến bảo để mấy người quay về nhà họ Đường.” Tiêu Khiết cầm điện thoại của Hạ Ngọc Linh nói với ba người trong phòng tắm.
“Không, chúng ta không đến nhà họ Đường.” Hạ Ngọc Linh ôm Đường Ninh nói: “Tôi vì nhà họ Đường mà làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, lần này, tôi muốn người của nhà họ Đường tới gặp tôi.”

Tiêu Khiết nhìn thấy bạn của mình, bỗng nhiên phát hiện trái tim của người phụ nữ một khi cứng rắn lại thì có thể có sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Lúc trước Đường Ninh là như thế này, giờ đây Hạ Ngọc Linh cũng là như vậy.

Thoát ra khỏi vực thẳm đau đớn là đau đớn nhưng chỉ có dũng cảm đi xuống dưới thì mới có thể phá tan được gông cùm xiềng xích và đến được tự do mới.

“Kinh ngạc bùng nổ! Đây mới là thân thế thật sự của Đường Ninh!”

“Vì bảo vệ con gái yêu quý của mình, mẹ đã dũng cảm đứng ra đạp đổ bí mật của chồng mình trong nhiều năm.”

“Vạch trần bí mật của người giàu có quyền lực, hai dòng họ lớn xảy ra vụ bê bối chấn động!”

Không nghi ngờ gì nữa, tin tức về nhà họ Đường ngay lập tức được truy lùng ráo riết, dù sao cũng có uy lực và thân thế kỳ quái của Đường Ninh.

Cốt truyện bị đảo ngược khiến khán giả cảm thấy thích thú, rốt cuộc người được mệnh danh là kẻ thứ ba lại chính là người vợ đầu tiên, hơn nữa còn phải chịu đựng tủi nhục và ánh mắt khinh thường nhiều năm như vậy. Đáng sợ là người được coi là người vợ đầu tiên mới là kẻ yêu đương vụng trộm bên ngoài, quả thực là đã lật đổ được tam quan của mọi người!

Bởi vì nó liên quan đến những người nỗi tiếng trong giới giải trí và gia tộc họ Đường, một gia tộc nỗi tiếng ở Thịnh Kinh, nên có rất nhiều cuộc thảo luận từ bên ngoài.

“Thử nghĩ một chút, sau khi Đường Ninh bị thương, còn bị loan truyền thành tiểu quỷ, lúc ấy còn bị mắng chửi, lại còn bị đoàn làm phim đổi mắt vai, loạt chuyện này nều đều là do người nhà họ Đường làm, vậy thì… thật đúng là đáng Sợ.”

“Mưu tính gì thế này? Thế giới của kẻ có tiền vì đoạt quyền mà có thể làm bắt cứ điều gì sao?”

“Mọi người mau nhìn, có một bài phân tích trên mạng.”

“Hải Thụy đang tìm là ai và Hạ Ngọc Linh đang ám chỉ ai?

Chính là cô ta — Đại tiểu thư của nhà họ Đường, không nghỉ ngờ gì nữa, Đường Huyên!”

“Người ta đồn rằng Đường Huyên và Đường Ninh vẫn luôn bắt hòa, mà Đường Ninh rời khỏi nhà họ Đường cũng là bởi vì Đường Huyên.”

“Đại tiểu thư nhà họ Đường thật sự rất độc ác, trước kia gặp qua vài lần, tự cao tự đại, tự cho mình là bề trên!”

Cư dân mạng không nghi ngờ gì nữa, người ta nhanh chóng phân tích rằng cú ngã của Đường Ninh có thể liên quan đến Đường Huyên.

Vì toàn bộ nhà họ Đường thì cô ta và Đường Ninh có quan hệ mâu thuẫn nhất.

“Xem ra Hạ Ngọc Linh thực sự không chịu nổi nên nới lựa chọn đứng ra nói sự thật, bây giờ Đại tiểu thư nhà họ Đường lại trở thành con gái của kẻ thứ ba.”

“Vẫn còn mặt mũi bắt nạt huyết thống thật sự của nhà họ Đường, Hạ Ngọc Linh nên vạch trần!”

“Đường Ninh rời nhà năm mười bảy tuổi, một mình chống chọi nhiều năm như vậy, nhưng Đường Huyên như trước không chịu buông tha, cô ta đáng bị trừng phạt.”

Trong khoảng thời gian ngắn, sự việc về chị em nhà họ Đường bị cư dân mạng bàn tán xôn xao.

Đương nhiên, phản ứng của người nhà họ Đường cũng vô cùng đặc sắc…

Sau khi nhìn thấy tin tức của cuộc họp báo, ông cụ nhà họ Đường ngồi trong phòng làm việc rất lâu không nói gì. Mà Đường Nghệ Thần và Đường Tĩnh Tuyên đang ở bệnh viện và trường học đều rất ngạc nhiên, nhưng… họ bỗng nhiên cảm thấy được, có lẽ bùng nổ như vậy cũng không sai, dù sao nhà họ Đường cũng đã bị Đường Huyên là cho tan tành mây khói, không ai có thể áp chế được cô ta.

Đường Khâm Văn trốn trong nhà vệ sinh của khách sạn không dám ra khỏi cửa, chỉ có thể ngồi dưới đất một mình, bởi vì ông ta chưa bao giờ ngờ rằng Hạ Ngọc Linh sẽ đối xử với ông ta như vậy.

Có vẻ như điều đó là không nên, nhưng nó dường như lại có thể tha thứ!

Chỉ có Đường Huyên— Sau khi nhìn thấy tin tức, từ ghế làm việc đứng dậy, sau đó nhìn thấy màn hình TV, nghỉ ngờ hỏi trợ lý: “Đây là nói giỡn thôi đúng không? Đều là do con đ* Hạ Ngọc Linh giở trò đúng không?”

“Làm sao tôi có thể là con gái của kẻ thứ ba được chứ?”

“Mẹ tôi chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lương, sao có thể làm kẻ thứ ba cho người khác?”

“Điều này sao có thể chứ?”

“Tôi không tin, tôi không tin.” Đường Huyên lùi lại về sau hai bước, sau đó tựa lưng vào ghế làm việc, ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên cô ta không thể chấp nhận kết quả như: vậy.

“Đường tổng, đây là sự thật.” Trợ lý cung kính trả lời: “Bà Đường đã đưa ra chứng cứ…”

“Bằng chứng có thể làm giả được.”

“Nhưng không thể làm giả được hồ sơ.”

*Tôi mặc kệ…” Đường Huyên chịu đả kích nặng, trực tiếp ngồi xụp ở trên mặt đất: “Tôi mới là Đại tiểu thư của nhà họ Đường, Đường Ninh cô ta mới là con của kẻ thứ ba, nhất định là như vậy, nhất định!”

Nhìn bộ dạng của Đường Huyên, trợ lý chậm rãi lui sang một bên, bởi vì cậu ta biết rằng Đường Huyên lúc này nhất quyết không chịu chấp nhận kết quả, bất luận là ai khuyên giải thì cũng sẽ bị cô ta coi là kẻ thù.

Một người phụ nữ mạnh mẽ bỗng nhiên bị nói rằng mẹ cô ta vốn dĩ là kẻ thứ ba, mà còn là bị nói trước mặt người dân cả nước, sau này gặp mọi người thế nào đây?

Người trợ lý đột nhiên đồng cảm với Đường Huyên, bởi vì hành động này của Hạ Ngọc Linh thực sự quá tàn nhãn…

Đường Huyên không thể chống trả sau cú đả kích.

Sở dĩ, ăn cháo đá bát, Đường Huyên muốn hết sức để đối phó với Đường Ninh, cuối cùng lại bị phản ngược lại, tự đào hố chôn mình.

Lần này, cả nước đều biết Đường Huyên cô ta là con gái của kẻ thứ ba, hơn nữa còn ngắm ngầm mưu tính tàn nhẫn với chính em gái của mình!

Cũng khó trách, Đường Huyên ngồi dưới đất, hai mắt đờ đẫn.

Sau này cô ta ra ngoài thế nào chứ?

Trợ lý ở bên cạnh cô ta, nhìn thấy cô ta, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của ông cụ nhà họ Đường gọi đến: “Đường Huyên bây giờ thế nào?”

“Thưa Chủ tịch là rất không ồn ạ.” Trợ lý nói thật: “Ngồi dưới đất không nói, cả người đều đờ đẫn.”

“Haizz… cậu đưa nó về nhà đi, tất cả đi gặp Ngọc Linh một lần, đi nhận sai, đi chuộc tội.”

“Vâng, tôi lập tức đưa cô ấy về nhà.” Trợ lý gật đầu.

“Chức vị tổng giám đốc này của nó, cũng bị… Từ nay về sau, nó cũng không thể nghĩ đến sự nghiệp của nhà họ Đường nữa.”

Trợ lý cúp điện thoại, ánh mắt u ám nhưng vẫn đi đến bên cạnh Đường Huyên, bế cô ta trên mặt đất đứng lên: “Chủ tịch muốn tôi đưa cô về nhà.”

Đường Huyên liếc mắt nhìn trợ lý, có lẽ cô ta đã nhận nhằm với chồng mình nên ôm cậu ta khóc lóc thảm thiết.

Trợ lý thở dài định đưa cô ta xuống lầu, nhưng chồng thật sự của Đường Huyên bước ra từ thang máy…

Nhìn thấy hai người ôm nhau, lông mày anh ta tự nhiên cau lại: “Buông cô ấy ra”

Trợ lý sửng sốt một chút, lập tức giải thích: “Là chủ tịch…”

“Đừng làm tôi nghĩ rằng các người đang lén lút quan hệ bắt chính!”

“Ngài Trọng, ngài hiểu lầm rồi.” Trợ lý lập tức cung kính cúi đầu.

“Hừ.” Người đàn ông nắm lấy Đường Huyên, xoay người đi vào thang máy.

Thực ra trong lòng anh ta không phải đang kìm nén tức giận sao? Sau khi kết hôn, Đường Huyên luôn chọc giận anh ta để cô ta ra ngoài làm việc, cô ta không muốn có con, giờ lại còn đoạt quyền hại em gái mình bị thường, lên báo cả nước. Anh ta cũng là một doanh nhân hàng hải nỏi tiếng, nhưng vì vợ mà anh ta phải chịu ánh mắt chế giễu của thế giới bên ngoài!

Ngoài ra, thân phận con gái của kẻ thứ ba của Đường Huyên đã được xác nhận!

Bây giờ người trong nhà anh ta rất không bằng lòng với Đường Huyên, không muốn có con, thân phận lại không trong sạch…

Cuộc hôn nhân này rõ ràng đã đi đến hồi kết.

Điều quan trọng nhất là ánh mắt trợ lý của Đường Huyên nhìn Đường Huyên…

Nó khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Sau buổi họp báo, Mặc Đình đưa Đường Ninh và Hạ Ngọc Linh trở lại Khải Duyệt Đề Cảnh.

“ Em đưa mẹ đi tắm rửa một chút, anh đi làm cho mẹ con em chút đồ ăn.” Mặc Đình sờ lên tóc Đường Ninh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Hôm nay, thì cho phép em khóc… nhưng chỉ có ngày hôm nay thôi.”

Đường Ninh gật đầu, sau đó kéo Hạ Ngọc Linh vào trong phòng mặc áo choàng của cô ấy: “Mẹ, mẹ sẽ mặc quần áo của con.”

Hạ Ngọc Linh nhìn quanh nhà hai người, rõ ràng biệt thự lớn như vậy mà không khiến người ta cảm thấy vắng vẻ chút nào, dù chỉ có hai người nhưng cũng khiến người ta cảm giác được nhà này là do hai người có tâm quản lý.

Nhất là khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người, Hạ Ngọc Linh trong lòng bình tĩnh trở lại, khen ngợi: “Tiểu Ninh, con và Mặc Đình thật sự rất xứng đôi.”

“Hơn nữa, sao lại là cậu ấy nấu cơm?”

“Chỉ cần anh ấy không quá bận thì anh ấy sẽ tự nấu ăn, hơn nữa anh ấy không thích con vào bếp, yêu chiều đôi chân này của con.” Đường Ninh tìm thấy bộ quần áo mặc ở nhà, đưa cho Hạ Ngọc Linh: “Nếu mẹ thích ở đây cũng chuyển qua đây ở đi.”

“Đây là gia đình nhỏ của con, sao mẹ có thể làm phiền con được chứ? Mẹ còn có nơi khác để ở…” Hạ Ngọc Linh nắm chắc tay Đường Ninh cảm thán: “Con gái của mẹ rất tài giỏi, hơn nữa còn có một người chồng yêu thương, đời này của mẹ không còn đòi hỏi gì, chỉ hi vọng lúc còn sống thì có thể nhìn thấy được cháu trai hoặc cháu gái của mình…”

“Sẽ có.” Đường Ninh cười đáp: “Mẹ đi tắm rửa đi, lát nữa ra rồi ăn cơm, tay nghề của Mặc Đình rất tốt.”

“Thực sự không ngờ rằng đường đường là chủ tịch của Hải Thụy, một người lạnh lùng nghiêm khắc như vậy, lại thực sự làm việc nhà như thế.”

“Gạt đi những thứ đó thì anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường cần hơi ấm của gia đình.” Đường Ninh cười nhẹ nói: “Đêm nay, mẹ ở đây, con ngủ cùng mẹ.”

“Vậy Mặc Đình đâu?”

“Để anh ấy giữ phòng trồng…”

“Sao mẹ cảm thấy là con gái mẹ đang bắt nạt người ta nhĩ?”

“Trong cuộc đời của con, có một người như vậy có thể khiến con ức hiếp, con đương nhiên phải nắm bắt cơ hội.”

Đường Ninh nói xong liền đẩy Hạ Ngọc Linh vào phòng tắm: “Mẹ, bắt luận mẹ quyết định thế nào thì con cũng sẽ ủng hộ mẹ, cũng sẽ ở bên mẹ, nhưng mẹ đừng ép buộc bản thân quá nhiều.” Đọc tại nguồn truyen.one khích lệ nhóm làm việc ra chương nhé cả nhà!

“Mẹ biết rồi.” Hạ Ngọc Linh vào phòng tắm, hít một hơi thật sâu rồi tự cổ vũ mình.

Bắt luận thế nào, Đường Ninh cũng đã trở về bên bà ấy…

Con gái… còn có con rễ…

Nhìn thấy Hạ Ngọc Linh thoải mái rửa mặt, Đường Ninh đi xuống lầu, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Mặc Đình, ôm lấy thắt lưng của anh ấy: “Hôm nay thật sự là một ngày hỗn loạn.”

“Còn buồn ư?” Mặc Đình vừa làm cơm vừa hỏi cô, hành động hoàn toàn không bị cô hạn ché.

“Người quan trọng nhất đều ở bên cạnh rồi, sao có thể buồn chứ.” Đường Ninh nói nhưng giọng nói của cô ấy rõ ràng là khàn khàn, mà nước mắt từ từ thấm vào quần áo của Mặc Đình: “Nhưng em không biết tại sao em chỉ muốn khóc. Em nghĩ rằng có lẽ là vì anh luôn ở bên em, bắt kể là việc lớn hay nhỏ cũng đều ở bên em… em cảm động!”

“Anh đã quen rồi…” Mặc Đình trả lời.

“Đình… Ôm em thêm một lát.”

“Đến trước mặt anh.” Mặc Đình kéo cô ấy đến trước mặt mình, ôm cô ấy từ phía sau, đặt đầu anh ấy lên vai cô ấy: “Thế này có tốt hơn không?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Đường Ninh gật đầu, khóe miệng cũng chậm rãi nhỉnh lên: “Cả người đều rất ám áp…”

Sau khi Hạ Ngọc Linh tắm rửa xong, bà ấy muốn hỏi Đường Ninh máy sấy tóc ở đâu, nhưng khi nhìn thấy hai vợ chồng son đang đứng ở cửa bếp, Hạ Ngọc Linh lập tức im lặng, không quấy nhiễu…

Sao có thể quấy nhiễu cảnh đẹp như vậy chứ?

Nửa giờ sau, đồ ăn nhẹ đã được dọn lên bàn.

Hạ Ngọc Linh nhìn thấy đồ ăn được bày biện tinh xảo, hiểu ý cười: “Xem ra Mặc Đình vì con mà thực sự nghiêm túc học nấu ăn.”

“Trước kia anh ấy đã từng học…” Đường Ninh đỡ Hạ Ngọc Linh ngồi xuống, đương nhiên cô ấy cũng không quên giải oan cho chính mình: “Chỉ là sau khi kết hôn với con, tay nghề của anh ấy đã tiền bộ hơn, mẹ, mẹ ném thử chút đi.”

Hạ Ngọc Linh gật gật đầu, tuy rằng vẫn cảm thấy được Mặc Đình hẳn là kiểu đàn ông lạnh lùng sắt đá nhưng sau khi chứng kiến cuộc sống của hai vợ chồng, bà ấy chợt nhận ra rằng Mặc Đình chỉ là đối với người ngoài thì sắt đá, còn đối với gia đình thì anh ấy chính là người đàn ông chân chính, đem Đường Ninh chăm sóc từng li từng tí.

“Mẹ cảm thấy thế nào?”

“Rất ngon!” Hạ Ngọc Linh khen ngợi: “Nhưng con là vợ cũng phải thông cảm cho sự vắt vả của Mặc Đình, mẹ thấy cậu ấy vừa phải lo cho công ty vừa phải là người đại diện cho con, còn muốn…” Nói đến đây, Hạ Ngọc Linh không nói tiếp nữa, chỉ cười nhạo chính mình rồi nói tiếp: “Tóm lại là phải quan tâm rất nhiều người.”

“Cô ấy là một người vợ đạt chuẩn.”

“Mẹ xem, anh ấy đã nói vậy.”

Hạ Ngọc Linh hết cách với Đường Ninh, nhưng cũng đã vài chục năm bà ấy không có được loại cảm giác ấm áp này, cùng con gái con rễ ăn cơm và trò chuyện với gia đình thân yêu nhất của mình.

Nghĩ đến đây, Hạ Ngọc Linh lại muốn khóc, chính là Đường Ninh nắm tay bà ấy nói: “Nếu đã muốn lựa chọn, thì không được hối hận, phong cảnh phía trước có thể không bằng phía sau.”

“Ừm, mau ăn đi, buỏi tối chúng ta còn phải gặp mặt người nhà họ Đường.”

Không cần phải nói, dự định của Hạ Ngọc Linh là muốn ly hôn với Đường Khâm Văn. Đương nhiên, cuộc ly hôn này là để lấy đi cổ phần của nhà họ Đường…

“Địa điểm gặp mặt đã có người sắp xếp, đừng lo lắng, đã có người tới thông báo cho bên kia rồi.”

Hạ Ngọc Linh gật đầu, quả nhiên Mặc Đình có thể quản lý người của*****, làm việc chu đáo như vậy.

“Mau ăn…”

“Ăn xong không cần đi củng mẹ, con cần làm gì cứ làm đi, mẹ tự mình đi dạo.”

Đường Ninh mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.

Mà Hạ Ngọc Linh lại kinh ngạc, vốn tưởng rằng đường đường là nhà của tổng giám đốc Hải Thụy, nhất định là phải có một đám người giúp việc, nhưng không ngờ bà ấy lại được ăn một bữa cơm giản dị.

Sau khi ăn xong cơm, Hạ Ngọc Linh thực sự ra vườn hoa hít thở không khí trong lành, Mặc Đình quay lại phòng làm việc giải quyết công việc, Đường Ninh ngồi trên ghế sofa tiếp tục đọc kịch bản của cô ấy.

Sau khi có Hạ Ngọc Linh, quyết tâm đóng “Kỳ phu” của cô càng lớn hơn nữa.

Bởi vì thân phân cùng sự tự do của diễn viên là do Hạ Ngọc Linh hy sinh chính mình để đổi lấy, mà để cô ấy trở thành một diễn viên giỏi, Mặc Đình cũng đã hy sinh rất nhiều.

Vì những người cô yêu thương, cô sẽ dùng hành động của mình để chứng minh rằng Đường Ninh nhất định sẽ trở thành một diễn viên hàng đầu.

Về phần Đường Huyên, hôm nay nhất định là một trận đả kích không nhỏ…

Vẫn cho rằng bản thân cao cao tại thượng, người khác cũng không thể leo lên, đến cuối cùng mới phát hiện, vốn dĩ chính mình mới là vũng bùn bị người khác dẫm nát dưới chân! Mùi vị này hẳn là khó chịu lắm!

Và nghĩ đến hộp trang sức mà Hạ Ngọc Linh đưa cho cô, cô đoán rằng mẹ mình chắc hẳn đã nghĩ tới con đường tuyệt vọng nhát…

Giống như lúc cô gặp được cảnh Hàn Vũ Phàm và Mặc Vũ Nhu lén lút vụng trộm với nhau, trong phút chốc cô đã nghĩ đến việc kết thúc chính mình, nhưng sau đó cô chợt nhận ra rằng những thứ không đáng giá đó không đáng để dùng sinh mạng quý giá của mình để đổi lấy!

Buổi tối, ngược lại rất muốn xem sắc mặt Đường Huyên như thế nào, có lẽ là cô ta còn không có gan đi gặp người tai
Tối mưa.

Mặc Đình sắp xếp một chiếc Limousine để đưa hai mẹ con vào khách sạn.

Sau khi Hạ Ngọc Linh thoát khỏi nỗi buồn, bà ấy trông rất tươi tỉnh khi ở bên cạnh Đường Ninh. Khí chất của một người là do nội tâm quyết định, người làm việc thiện sẽ thản nhiên giống như hoa cúc, thanh lịch tao nhã.

Đây là khách sạn năm sao, đồng thời cũng là nơi được các nghệ sĩ yêu thích. Nhưng cho dù là vậy, sự xuất hiện của Đường Ninh và Hạ Ngọc Linh vẫn khơi dậy sự chú ý.

của những người xung quanh.

Một người phụ nữ dám vạch trần chồng mình, một người mẹ bảo vệ con gái, hào quang trên người bà ấy phát ra khiến cho người ta lác mắt.

“Mẹ, quên mát việc mẹ xuất hiện cùng với con, có nhiều người nhìn mẹ như vậy.” Đường Ninh không khỏi bật cười.

“Mẹ con bao nhiêu tuổi rồi chứ? Con còn muốn trêu mẹ.”

Hạ Ngọc Linh không khỏi mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh: “Mặc Đình đâu?”

“Anh ấy còn có chuyện khác, con rễ của mẹ không mắt được đâu!” Đường Ninh trả lời mẹ, hiếm khi thấy tâm tình thoải mái: “Mẹ yên tâm đi, một chút là tới…”

“Con cũng đừng giày vò người ta, nếu không người nhà họ Mặc sẽ đau lòng.”

“Con còn đau lòng lắm.” Đường Ninh đi đến cửa thang máy cùng Hạ Ngọc Linh, dưới sự hướng dãn của người phục vụ đi tới cửa phòng riêng.

“Mời hai vị vào, những khách mời còn lại cũng đã tới rồi.”

Hạ Ngọc Linh đột nhiên mỉm cười, bày ra dáng vè sẵn sàng chờ quân địch tới, điều này khiến vẻ mặt Đường Ninh trở nên nghiêm túc.

Ngay sau đó, cửa căn phòng bị đẩy mạnh ra, đập vào mắt đầu tiên là ông cụ nhà họ Đường đang ngồi trên ghế chính. Chỉ thấy ông cụ chống gậy, tay xoa xoa bề mặt trơn bóng của cây gậy, vẻ mặt không giận mà rất uy nghiêm.

Lại nhìn Đường Khâm Văn, ông ta dựa vào ghế hoàn toàn chán nản, hai mắt đờ đẫn, dường như ông ta chưa thoát khỏi mọi chuyện xảy ra trong ngày.

Đường Nghệ Thần và Đường Tĩnh Tuyên đều cúi nói nhỏ, duy nhất Đường Huyên nhìn bọn họ chăm chú, vẻ mặt giống như có gai nhọn lạnh như băng…

Hạ Ngọc Linh hừ lạnh một tiếng, mang theo Đường Ninh đi vào chỗ ngồi, tránh để mắt nhìn thấy chồng mình càng nhiều càng tốt.

“Ngọc Linh à…” Ông cụ tang thương thấp giọng gọi một tiếng, giọng nói của ông cụ giống như đến từ khe núi sâu, có vẻ trống rỗng đến xa lạ: “Cha thực sự không nghĩ tới con lại có thể che giấu bí mật lớn đến như vậy, máy.

năm nay con chịu oan ức r: “Cha… con hy vọng cha không trách con vì con đã phá hủy danh dự nhà họ Đường, dù sao con cũng đã cảnh cáo nhưng lại có người không biết tự kiềm chế, con bắt đắc dĩ chỉ có thể đi tới con đường này. Dù sao thì cũng không ai muốn mình bị đẩy vào cảnh tuyệt vọng cả…” Hạ Ngọc Linh trầm giọng trả lời, giọng điệu bình tĩnh lạ thường, bởi vì bà ấy biết Đường Ninh cần bà ấy bảo vệ.

Ông cụ gật đầu và im lặng một lúc rồi mới lên tiếng tiếp: “Nếu hôm nay cả nhà đều ở đây, vậy thì hãy ngồi xuống nói rõ ràng đi, sau này phải làm thế nào, cũng phải lên kế hoạch sớm. Ngọc Linh, con là người bị hại, con nói ý kiến trước đi, ta sẽ cố gắng hét sức để thỏa mãn…”

“Ông nội…” Đường Huyên vội giọng quát: “Ông vậy mà lại tin người đàn bà này sao?”

“Bây giờ cả thế giới đều biết Hạ Ngọc Linh tôi là danh chính ngôn thuận, vì cái gì mà cô còn không chịu chấp nhận chuyện này là thật chứ? Đường Huyên, tôi nói rồi…

tôi sẽ khiến cô hối hận.”

“Ngọc Linh, con nói đi!” Ông cụ đẩy Đường Huyên ra, vẫy tay ra hiệu với Hạ Ngọc Linh.

“Con muốn ly hôn với Đường Khâm Văn, cho nên… con chỉ muốn phân chia tài sản chung của vợ chồng con, hơn nữa trong tay con đang có cỏ phần công ty mà Đường Ninh ủy thác, còn có cổ phần của cha, những thứ khác con không cần, con cũng có. lỗi với nhà họ Đường, con đã khiến hai đứa nhỏ kia không ngóc đầu lên được, nhưng con vẫn muốn biết cha định làm gì với Đường Huyên.” Hạ Ngọc Linh nghiêm túc hỏi.

Nghe thấy từ ly hôn, Đường Khâm Văn cuối cùng cũng có phản ứng.

Nhìn Hạ Ngọc Linh đầy hoài nghi, lúc này đột nhiên, người vợ cứng rắn lên…

Sau khi ông cụ nghe xong những gì Hạ Ngọc Linh nói, cúi đầu trầm mặc một lát, cuối cùng mới trầm giọng nói: “Ngọc.

Linh trong lòng con còn giận sao? Cha có thể chuyển cổ phần cho con dưới tên cha, nhưng con cùng thằng chết tiệt kia đã qua nửa đời người rồi, cứ như thế này mà chia tay sao?”

Hạ Ngọc Linh trong lòng xúc động nhưng vẫn kiên quyết nói: “Chỉ cần Đường Huyên còn ở nhà họ Đường thì sẽ không có hai mẹ con con.”

“Cha đã cách chức Tổng giám đốc của Đường Huyên, say nay cha cũng sẽ không để nó vào làm cho Đường thị nữa, cho dù là vậy cũng không thể cứu vãn sao?”

“Ông nội…” Đường Huyên kêu một tiếng đứng lên: “Cháu là cháu ruột của ông, trên người cháu mới là huyết thống nhà họ Đường!”

“Chẳng qua cô chỉ là con gái của kẻ thứ ba.” Hạ Ngọc Linh cũng đáp lại những gì Đường Huyên nói với Đường Ninh: “Đường Huyên sự tồn tại của cô là không hợp pháp.”

“Nói như vậy thì cô hai cũng là…”

“Nhưng cô hai tốt bụng còn cô thì độc ác! Cô thật sự nên cảm ơn cô hai và thằng tư đi nếu không tôi đã sớm đem chân tướng cho mọi người biết rồi, còn có thẻ tha cho cô diễu võ dương oai nhiều năm như vậy sao?” Hạ Ngọc Linh thản nhiên cười, nói: “Chuyện của Đường Ninh, tôi và cô đều biết rõ, nhưng may mắn lần này Đường Ninh không sao, bằng không thì tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”

Nói xong những lời này, Hạ Ngọc Linh nhìn ông cụ, đắc ý nói với ông cụ: “Cha, muốn con quay về nhà họ Đường cũng được nhưng con về thì Đường Huyên phải đi ra, cô ta làm nhiều chuyện sai trái như vậy chẳng lẽ lại không bị trừng phạt sao? Hay cha vẫn còn muốn bao che dung túng cho cô ta phạm những sai lầm lớn hơn?”

“Khi đó Đường Ninh rời đi như thế nào…”

“Thì bây giờ Đường Huyên phải rời đi như thế…

“Đường Ninh không dựa vào nhà họ Đường vẫn có thể đi đến được ngày hôm nay, vậy thì đi ra ngoài thử xem, xem xem Đại tiểu thư nhà họ họ Đường này, cùng cảnh ngộ, sẽ biến thành bộ dạng gì.”

Ông cụ lại một lần nữa rơi vào trầm tư, nhưng… nguyên nhân chính là ông cụ không thể từ chối được cho nên Đường Huyên bắt đầu hoảng sợ.

“Ông nội… Ông sẽ không…”

“Được.” Ông cụ đồng ý một cách đột ngột, rõ ràng lưu loát: “Chuyện lần này, nếu là do Đường Huyên dựng lên thì đương nhiên phải do Đường Huyên chịu trách nhiệm, để cho nó ra đi thì cũng không quá.”

“Nếu cha thật sự có thể làm được thì con có thể trở về nhà họ Đường, nhưng… giữa con và Khâm Văn, chúng con tự giải quyết, mong cha không can thiệp…”

“Ta đồng ý.” Ông cụ gật đầu.

“Ông nội… Ông không thể tàn nhẫn như vậy được, cháu là cháu gái ruột của ông mà!” Đường Huyên hoảng sợ quỳ xuống trước mặt ông cụ: “Ông không thể đối xử với cháu như thế…”

“Đường Ninh khi mới mười bảy tuổi đã tự mình kiếm sống, ta nhớ rõ lúc con bé rời đi con đã reo hò sung sướng như: thế nào, bây giờ đến lượt con thì con lại lo lắng sao?” Ông cụ nói với Đường Huyên: “Những việc xấu con đã làm, không phải là ông không biết mà là ông đã cho con rất nhiều cơ hội để sửa sai, nhưng con không những không biết sai mà còn làm mọi thứ nghiêm trọng hơn.”

“Đường Huyên, con đã hai mươi chín tuổi, không phải là mười chín, con thực sự muốn ngồi ở vị trí cao thì phải dựa vào năng lực của chính mình.”

“Nhà họ Đường… không thể giữ lại con…”

“Ngay cả em gái ruột cũng muốn hãm hại…”

“Một ngày nào đó néu như ông không làm theo ý cn muốn thì có phải con cũng sẽ giết ông không?”

“Đi thôi…”
Nghe xong hai chữ cuối cùng của ông cụ Đường, Đường Huyên rốt cục từ dưới đất đứng lên: “Tất cả các người đều chỉ mong tôi chết?”

*Tính mạng là của bản thân con… Nếu con còn muốn dùng tính mạng để uy hiếp ta, vậy thì con muốn làm gì thì làm!”

Giọng nói của ông cụ cũng trở nên lạnh lùng.

Đường Huyên nhìn Đường Ninh đang bình tĩnh uống trà, sau đó nhìn về phía các chị em còn lại, không khỏi cười nhạt: “Ngay cả các người cũng đều đứng về phía Đường Ninh?”

“Bọn em chỉ muốn một gia đình hòa thuận, yên bình, không thích cướp đoạt, cãi vã. Hơn nữa, em và chị hai có thể thấy chị ba không có ý đồ gì với tài sản nhà họ Đường, nhưng chị vẫn từng bước bức ép, thậm chí không tiếc lên kế hoạch hãm hại. Chị cả, chị thật sự không có năng lực như chị nghĩ đâu… “

“Chị có thể xưng bá trước mặt bọn em chỉ là lòng đố ky phát cuồng của chị mà thôi.” Đường Tĩnh Tuyên bình tĩnh nghiêm nghị nói: “Nếu chị đã kết hôn rồi, vậy thì hãy tập trung vào gia đình, đừng làm ra nhiều việc như vậy nữa, khiến chúng em khó chịu. “

“Hơn nữa, chị ba luôn dung túng cho chị, chị thật sự không phát hiện ra sao? Chị ấy có thể đánh bại nhiều người như vậy và giành được vị trí hiện tại trong giới giải trí phức tạp và bắn thỉu. Chị nghĩ chút thủ đoạn đó của mình có thể so sánh với chị ấy sao? Chị ấy chỉ là luôn nhường nhịn chị…

“Tùy chị nghĩ thế nào, dù sao em và chị hai đều cảm thây kết quả hiện tại đều rất vui vẻ.”

Đường Tĩnh Tuyên nói xong quay trở lại chỗ ngồi của mình, thật ra có thể thấy cậu ấy và Đường Nghệ Thần sớm đã bắt mãn với Đường Huyên.

Vì trong lòng họ đã biết Đường Huyên là người như thế nào …

Đừng trách bọn họ máu lạnh, bởi vì trong miệng Đường Huyên từ trước đến nay đều là lợi ích ở trên hết.

Đường Huyên nghe xong những lời này của Đường Tĩnh Tuyên, cô ta bi thương gật đầu, lúc này cả nhà đều phản bội lại cô ta, hóa ra không một ai nguyện ý đứng về phía cô ta…

Cái gì gọi là kẻ lạc đường thì ít người giúp đỡ? Đây chính là như vậy, cảnh tượng trước mắt chính là vậy.

“Không cần nói nhiều, con sau khi về nhà thu dọn đồ đạc dời đi!” Ông cụ nói xong liền đưa mắt nhìn con trai.

“Trong nhà còn có một người đáng bị trừng phạt. Tôi thật sự không ngờ rằng thằng con trai mình vốn hành nghề y cứu người lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy.”

“Cha… những năm này, con cũng sống rất dày vò.” Đường Khâm Văn nói: “Con cũng cảm thấy rất có lỗi với Ngọc Linh, nhưng… con thật sự không có dũng khí đứng ra thừa nhận.”

“Con … cũng rời đi, con cũng nên bị giống Đường Huyên, tịnh thân xuất hộ.”

“Được!”

“Kẻ phản bội nên nhận kết cục như thế này.” Ông cụ lớn tiếng nói: “Từ hôm nay, trong nhà họ Đường sẽ không có hai người Đường Huyên và Đường Khâm Văn nữa!

“Kể từ đó… tâm nguyện của lão nhân gia cũng đã sáng tỏ.

Nói xong, ông đứng dậy, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ mịt mù: “Ta già rồi, suýt chút nữa hồ đồ… Tiểu Ninh, con có thể đưa ông nội ra ngoài không?”

Đường Ninh nhìn về phía lão nhân gia, nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt ông.

Hai ông cháu cùng nhau đi xuống lầu, cũng là trời mưa, cũng ngồi trên xe, ông cụ nhìn Đường Ninh nhẹ giọng hỏi: “Ông nội hỏi con lần nữa. Lẽ nào con thật sự không chịu nhận gánh nặng của ông nội sao?”

Đường Ninh nhìn ông lắc đầu: “Ông nội, mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh và con đường riêng của mình. Đối với ông, con chỉ có thể xin lỗi.”

“Con có gì mà phải xin lỗi?” Ông cụ Đường thu hồi ánh mắt, nói: “Từ nhỏ con đã ra khỏi nhà, sớm đã nhìn thấu lòng người. Ông nội lẽ ra phải biết loại chuyện này, không thể miễn cưỡng được, mà thôi…”

“Ông nội, thực ra, mẹ con là một trợ thủ đáng tin cậy.”

“Nha đầu thối, lại đánh chủ ý lên mẹ con.” Ông cụ Đường cười mắng, nhưng cũng gật đầu: “Nếu như sau này ông nội và mẹ con đều không thể cử động được nữa, có phải ta có thể giao Đường Gia cho con không?”

Không biết đó là chuyện của bao nhiêu năm về sau …

Đường Ninh im lặng vài giây, thực sự cô không đành lòng từ chối ông, cuối cùng gật đầu: “Con đồng ý.”

đã định, con gái mấy năm nay, ông nội nợ con quá nhiêu.

Thật ra Đường Ninh biết trong lòng ông luôn có một tia lần cấn trong lòng, có thể tim cô đã lạnh, nhưng không có nghĩa là lão nhân gia không rõ. Tuy nhiên, là chủ gia đình, ông cũng quá khó khăn.

“Ông nội, những thứ đó đều đã qua rồi.”

“Hôm nào đưa Mặc Đình về nhà ăn cơm đi, cũng chỉ có đứa nhỏ đó mới đủ quyết đoán làm chồng con, về phần làng giải trí ông nội không quản được.” Bởi vì sau lần này, ông cảm thấy mình đã già yếu đến không thành dạng gì, chuyện của cháu trai……

Từ nay cứ để con cháu lo.

“Được, con sẽ để anh ấy mang loại trà mà ông thích đến.”

Đường Ninh nghiêm túc gật đầu.

Cuối cùng, Đường Ninh xuống xe, mà lúc này, Mặc Đình lại cầm ô xuất hiện bên cạnh Đường Ninh giống như lần trước.

“Ông nội khen anh…”

Mặc Đình vươn tay ôm lấy Đường Ninh, không nhịn được nói: “Cả Thịnh Kinh, ông không tìm được cháu rễ thứ hai ưu tú như anh.”

“Mặc Tổng, da mặt anh lại dày rồi…”

“Đi thôi, đi đón mẹ về nhà.”

Đang nói, hai người vừa định quay người. Song, một nhóm người nhà họ Đường đã bước ra khỏi cửa khách sạn.

Hạ Ngọc Linh và Đường Nghệ Thần cùng đường, mà Đường Huyên và Đường Khâm Văn cùng một đường.

“Anh rẻ…” Đường Tĩnh Tuyên ngưỡng mộ tiến tới, nhưng bị Đường Ninh đẩy ra.

Còn Hạ Ngọc Linh thì nhìn Đường Huyên và chồng mình…

Cả hai người đều một bộ dạng hồn bay phách lạc… Đặc biệt là vào một đêm mưa, cả hai trông đều vô cùng gầy.

yếu.

Hạ Ngọc Linh không đành lòng, vì vậy bà ấy hỏi Mặc Đình một chiếc ô và đưa cho Đường Khâm Văn: “Cho anh.”

Đường Khâm Văn hai mắt dưng dưng nhận ô: “Cảm ơn em vẫn nguyện ý chăm sóc cho nhà họ Đường. Anh xin lỗ “Chúng ta hòa nhau.” Hạ Ngọc Linh trả lời.

“Anh sẽ lại quay lại bên em…” Nói xong, Đường Khâm Văn cầm chiếc ô đen xoay người rời đi, còn Đường Huyên thì… căm hận nhìn mọi người.

“Đừng tưởng rằng đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đường, tôi sẽ không có cách gì… trừ khi tôi chết, nếu không, các người đừng nghĩ sẽ sống yên ổn.”

“Muốn tìm người trả thù, thì nhằm vào tôi đây, không liên quan gì đến bọn họ!” Hạ Ngọc Linh bảo vệ đám người Đường Ninh. “Đường Huyên, mọi chuyện đều tại cô. Nếu cô không có ý đồ xấu xa như vậy, có lẽ tất cả mọi thứ nhà họ Đường đã là của cô rồi.”

“Đừng nói nhảm nữa… chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!

Cùng lắm thì tôi bắt đầu lại từ đầu!” Nói xong, Đường Huyên trực tiếp lao vào màn mưa, nhanh chóng biến mắt khỏi tầm mắt của mấy người họ.

“Chưa kết thúc hết rồi.” Đường Tĩnh Tuyên hừ một tiếng, sau đó nhìn Đường Ninh cầu xin: “Chị ba… chị xin anh rẻ cho em vào Hải Thụy hát đi.”

“Dựa vào bản lĩnh của em thì đi làm thực tập sinh.” Đường Ninh trực tiếp trả lời.

“Vậy em sẽ đến đoàn phim của chị làm diễn viên quần chúng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK