“Mặc tổng, ngài có chuyện, có thể nói thẳng.”
“Tôi đã biểu đạt ý rất rõ ràng, viện trưởng Kiểu, tôi chỉ muốn biết, vợ tôi rõ ràng là đang mang thai, tại sao khi kiểm tra ở bệnh viện của ông lại có kết quả cô ấy bị bệnh.”
Giọng Mặc Đình không lớn, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm cường thế không thể phản bác…
“Mặc Tổng, anh nói như vậy là có ý gì?”
Viện trưởng Kiều rất dễ nhận thấy, phản ứng đầu tiên là muốn bảo vệ danh tiếng của bệnh viện. Hơn nữa loại chuyện như vậy, đôi khi người nhà cũng có thể mắc sai làm.
“Để không khiến ông cảm thấy oan uổng, tôi còn đưa vợ đi khám ở các bệnh viện khác. Mà báo cáo khám sức khỏe giống hệt bệnh viện Thịnh Kinh. Chỉ có bệnh viện Thiệu Khang của ông là khác. Ông có thể giải thích rõ cho tôi không” Mặc Đình kêu Lục Triệt lầy ra những báo cáo kiểm tra kia, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
Viện trưởng Kiều nhận lấy báo cáo nhìn qua, quả nhiên…
Ngoại trừ không giống với bệnh viện của họ, còn lại toàn bộ đều giống nhau.
“Mặc Tổng, tôi nghĩ trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm…”
“Không có gì hiểu lầm, tôi đã chuẩn bị danh sách cho ông rồi.” Mặc Đình ra hiệu cho Lục Triệt lại ra tay, Lục Triệt trực tiếp đặt danh sách những người có liên quan trước mặt viện trưởng Kiều: “Ông có thể tìm từng người đến hỏi.”
Sau khi viện trưởng Kiều xem qua danh sách, trong lòng cuối cùng cũng hiểu. Mặc Đình đây là đến để tính sổ, nếu hôm nay ông ta không đưa ra lời giải thích, thì theo khả năng quan hệ công chúng của Hải Thụy, danh tiếng của bệnh viện bọn họ thật sự đừng nghĩ tới nữa. Cục diện ngày hôm nay chính là phải bỏ của chạy lấy người.
Vì vậy, viện trưởng Kiều gật đầu, lập tức nói với trợ lý: “Đi tìm bác sĩ khám cho phu nhân Mặc ngày hôm đó.”
Trợ lý gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc rời khỏi phòng họp, khoảng mười phút sau, đưa theo bác sĩ đã khám cho Đường Ninh lúc đó trở lại.
Bác sĩ bước vào phòng họp, không dám nhìn vào mắt Mặc Đình, trong mắt cô ta lộ rõ sự chột dạ.
Viện trưởng không cho cô ta xem các báo cáo khác, mà chỉ chỉ vào báo cáo của bệnh viện Kiều Khang hỏi đối phương: “Đây là báo cáo siêu vi B của Đường Ninh sao?”
Nữ bác sĩ tiến lên nhìn, sau đó gật đầu: “Vâng thưa viện trưởng.”
Viện trưởng Kiều không nhịn được run rẩy toàn thân, vừa cảm thấy tức giận đồng thời cũng thấy run sợ trong lòng.
“Cô khẳng định? Đây là bản báo cáo mà cô đã đánh ra sau khi kiểm tra?” Viện trưởng Kiều lại lần nữa lạnh lùng xác nhận.
“Viện trưởng, tôi chắc chắn!”
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh, viện trưởng Kiều đập bàn, hỏi thẳng người kia: “Rốt cuộc là ai cho cô lá gan giở’ trò dối trá này?”
“Viện trưởng Kiều …” Đối phương giật mình, hai mắt bỗng trừng lớn.
“Cô tự mình xem cho kỹ đi.” Viện trưởng Kiều đem máy bản báo cáo kiểm tra đã giấu kỹ bộp một tiếng ném trước mặt đối phương: “Cô giải thích cho tôi…”
Khi đối phương vừa nhìn thấy báo cáo kiểm tra thực sự của Đường Ninh, hai tay bắt đầu run lên, nói chuyện cũng lắp bắp: “Viện … viện trưởng… chuyện này.”
“Rốt cuộc là ai cho cô cái quyền này? Để cô làm chuyện vi phạm y đức như vậy? Tử cung của Mặc phu nhân rất khỏe mạnh, tại sao báo cáo đánh ra lại không phải là báo cáo khám sức khỏe của cô ấy?”
Trước sự tra hỏi của viện trưởng và những bằng chứng rành rành trước mặt, đối phương sững sờ trong vài giây, cuối cùng nắm lấy cánh tay của trưởng khoa và khóc xin tha thứ: “Viện trưởng … viện trưởng, tôi không có ý, tôi không… “
“Mấy người các người, còn thông đồng để đưa Mặc phu nhân đến bệnh viện làm phẫu thuật đúng không? Rốt cuộc là ai đứng sau chỉ thị? Cô tốt nhát là nói rõ hét ra.”
“Cái này…” Đối phương liếc nhìn viện trưởng, rồi nhìn Mặc Đình đang ngồi ở một bên, nhưng chính là một cái liếc nhìn như vậy …
Nữ bác sĩ sợ đến mức toàn thân phát run…
“Viện trưởng, chuyện đó thực sự không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không biết người đằng sau là ai. Tôi chỉ biết rằng mục đích của đối phương là muốn… là muốn… cắt bỏ tử cung của cô Đường để cô ấy không bao giờ có thể sinh con được. Tôi cũng là nhất thời bị quỷ ám, chỉ nghe bác sĩ Lâm nói là có tiền nên mới làm chuyện này… “
“Viện trưởng, tôi thực sự không có ý…”
“Cái gì?” Mặt viện trưởng Kiều đột nhiên đỏ bừng khi nghe thấy bồn từ cắt bỏ tử cung …
Là màu đỏ hoàn toàn …
Những ngón tay càng run lên vì kích động.
Viện trưởng Kiều thật sự không thể chịu được nữa, trực tiếp tát đối phương một bạt tai: “Cô còn là người không?”
Mặc Đình từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, bởi vì anh đã biết tất cả những điều này.
“Viện trưởng… Tôi thật sự không cố ý, tôi không dám nữa, tôi không dám nữa.”
Viện trưởng Kiều nhìn đối phương xin tha thứ, lập tức nói với trợ lý: “Trước tiên hãy đưa cô ta xuống khống chế, sau đó gọi bác sĩ Lâm đến đây.”