Tuy nhiên, Hàn Vũ Phàm nhìn Mặc Vũ Nhu một cách trầm mặc mà sắc bén, như thể anh nhìn thấu toàn bộ tâm hồn cô ta.
“Tất nhiên là sinh nó ra, đây là con của tôi, vì đứa bé này mà tôi phải trả giá rất nhiều, cô cho rằng tôi sẽ từ bỏ dễ dàng sao?
Mặc Vũ Nhu, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám làm mất con tôi, tôi sẽ không tiếc phải trả bất cứ cái giá nào mà làm cho cô thân bại danh liệt.”
Lời nói của Hàn Vũ Phàm trầm thấp mà độc ác, mang dấu hiệu cảnh cáo mạnh mẽ, Mặc Vũ Nhu muốn dễ dàng thoát khỏi anh và Thiên Nghệ sao? Nào đâu có dễ dàng như vậy?
Mặc Vũ Nhu ngơ ngác nhìn Hàn Vũ Phàm, cô cho rằng với tính cách của Hàn Vũ Phàm thì không dễ dàng cho đứa trẻ này sống sót, nhưng… anh ta lại bảo cô giữ lại đứa trẻ này.
Giữ lại đứa trẻ, làm so mà cô ta có thể kí hợp đồng với Thế Kỷ Sáng Tạo Nghệ Thuật.
Tin tức bên ngoài vô cùng hot, nếu như không bỏ đưa trẻ, cô làm sao có thể giải thích cho Lý tiên sinh và những người trong Thế Kỷ Sáng Tạo Nghệ Thuật.
Hàn Vũ Phàm nhìn bộ dạng im lặng của Mặc Vũ Nhu, khóe miệng hiện lên một tia giễu cọt, phản bội anh ta, vậy mà còn muốn lậy lại tất cả? Anh ngược lại muốn xem Mặc Vũ Nhu còn có thể làm ra chuyện xấu xa ghê tởm nào nữa.
Nghĩ đến đây, Hàn Vũ Phàm lại nghĩ đến Đường Ninh, cô đã từng cảm thấy như thế nào, đã từng như thế nào, giờ phút này, anh đều hiểu…
Hóa ra bị phản bội, có thể hận như vậy, muốn đối phương bị Lăng Trì xử tử đến vậy, sau đó Hàn Vũ Phàm lấy điện thoại di động gọi cho chị Long trước mặt Mặc Vũ Nhu: “Gửi cho tôi lịch trình đi Pháp của Đường Ninh, tôi đặt vé buổi tối để qua đó.”
Chị Long ở đầu dây bên kia không khỏi sững sờ, Hàn Vũ Phàm lại muốn đến Pháp, xem ra, thực sự anh ta là muốn bắt đầu cứu vãn giấc mộng hồi tuổi thanh xuân Đường Ninh.